Trước đó bà Giang vốn không nhìn thấy anh, lúc này Giang Tịch không mời mà đến, lại còn đến ngay vào lúc then chốt nên tất nhiên bà sẽ không chịu buông tha cho anh.

Còn sao trăng gì nữa?

Chuẩn bị món đồ như này, còn có thể làm sao được nữa!

Nhưng một chủ đề riêng tư như này mà nói qua nói lại ngay trước mặt nhau thì cũng không được ổn thỏa cho lắm.

Dầu gì Quý Minh Châu cũng là con gái, nhìn thấy hoặc nghe thấy thì đương nhiên da mặt lại mỏng đi một ít.

Hơn nữa, đứng ở mức độ nhất định mà nói, về tư bà cũng sẽ không ủng hộ áp dụng cách làm như này.

Con dâu tương lại mà nhà họ đã lựa chọn, ai không vui chứ không thể nào là con bé không vui được.

Có điều, dù thế nào đi chăng nữa vẫn cần phải âm thầm chỉnh đốn Giang Tịch một trận.

Trong lúc đang nghĩ ngợi, bà Giang hừ lạnh một tiếng, làm như không nhìn thấy người nọ, giơ tay nhét quần tất đen vào trong hộp giấy.

“Mẹ đến đây được một lúc lâu rồi mà vẫn không thấy con xuống nhà. Giờ tự dưng lại xuất hiện, con muốn dọa mẹ lên cơn đau tim đấy à? Vừa rồi mẹ gõ cửa lâu như thế, cuối cùng vẫn là Minh Châu ra mở cửa cho mẹ.”

“Mẹ nói đến đây nhưng chẳng nói là lúc nào.” Giang Tịch đứng thẳng người lên, ánh mặt rất hờ hững, chỉ lướt nhanh qua chiếc hộp giấy trên tay bà Giang.

Bà Giang không để ý đến ánh mắt của Giang Tịch, nghiêng người đặt chiếc hộp giấy vào trong một góc trên giá. Sau đó bê chồng đĩa không biết tìm được từ bao giờ, nổi quạu với Giang Tịch, “Tránh ra để mẹ đi nấu cơm.”

Giang Tịch hơi nghiêng bả vai, chừa không gian cho bà.

Đợi đến khi bóng dáng của bà Giang biến mất trong hành lang, Quý Minh Châu vờ như không có chuyện gì, đang định lách qua Giang Tịch để chuồn khỏi đó thì bị anh chặn lại.

“Vừa rồi em đã nói gì với mẹ tôi?”

Quý Minh Châu cười ha ha, “Chả nói gì cả.”

“Nhưng tôi đã nghe thấy ‘ngang ngược xó nhà’.” Giang Tịch hạ mắt xuống, vừa vặn nhìn vào đôi mắt của Quý Minh Châu.

Vế trước anh ta nghe thấy được, thế thì dĩ nhiên anh ta cũng nghe thấy vế sau.

Trong mắt Quý Minh Châu, cái danh động từ “Dâm đãng xó nhà” này... có lẽ đã bị anh tự động bỏ qua rồi.

Quý Minh Châu nhìn “đại hiệp gánh nồi” trước mặt này, chớp chớp mắt, “Đây là đánh giá của bác gái về anh.”

*Từ gốc (背锅侠) ban đầu dùng để chỉ người lưng gù, sau dùng để chỉ những người gánh tiếng xấu, gánh tội cho người khác một cách oan uổng (Baidu)

Đôi mắt đào hoa của cô nàng nhếch lên, đôi đồng tử như chứa đựng làn nước chìm trong sương khói, ánh sáng tụ lại trong mắt cô tựa như một con hồ ly nhỏ tinh nghịch.

Cô bước đến bên cạnh Giang Tịch, đỉnh đầu chỉ cao đến cổ anh, giọng nói nghe có vẻ có chút đắc ý, “Xem ra lúc bình thường bác gái cũng có rất nhiều bất mãn với anh, chốc nữa bác ấy mà hỏi anh cái gì, anh đó... phải ngoan một chút, nghe theo ý kiến của người lớn, nhớ là phải nhận lời hết, biết chưa?”

Giang Tịch nhìn cô, nhếch mày lên hỏi: “Cái gì cũng đồng ý hết, em chắc chứ?”

Anh hơi lên giọng ở âm cuối, mang theo chút gì đó không thể nói rõ ràng.

Quý Minh Châu nhìn chằm chằm anh một hồi, cứ cảm thấy chẳng hiểu sao khí thế của mình lại thấp hơn người ta một bậc.

Nhưng bị suy nghĩ nào đó xúi giục, tất nhiên cô không cho phép mình tự dưng lại lùn đi như thế.

Cô nói bằng giọng chắc nịch –

“Dĩ nhiên là tôi chắc chắn rồi!”

...

Trước khi ăn cơm, không nằm ngoài dự kiến Giang Tịch bị bà Giang kéo đến một góc, tiến hành cuộc trò chuyện mà theo bà thì cũng khá là sâu sắc.

“Con nói thật cho mẹ biết, con mua cái... cái món đồ đó làm cái gì?” Bà Giang đã suy nghĩ rất lâu, mãi một lúc sau mới nói ra những từ cuối cùng.

Bà Giang nói như vậy, Giang Tịch cũng đã hiểu bà muốn hỏi chuyện gì.

Đại khái vẫn là món đồ vào trước đó.

Nhớ lại phản ứng của Quý Minh Châu ban nãy, Giang Tịch cụp mắt trầm tư một hồi.

Cơ thể cô gái sán lại gần mang theo hương hoa hồng thoang thoảng, vừa bí ẩn vừa ghẹo người, lặng lẽ ngưng tụ rồi tỏa ra. Chỉ khi nào đến gần, mới có thể bắt được chút mùi hương thoảng qua.

Chẳng đợi Giang Tịch phản ứng lại, bà Giang lại nói: “Nhưng con đã mua rồi thì đã đành, lại còn để ở trong phòng chứa đồ. May mà mẹ tìm ra đấy, nếu Minh Châu bất cẩn tìm ra thì con làm thế nào?”

Giang Tịch chỉ uể oải ngước mắt lên, đáp bừa một tiếng.

“Y như con hến! Con không thể nói nhiều hơn một từ sao!”

Từ trước đến giờ một người diễm lệ nhã nhặn như bà Giang cũng có phần không nhịn nổi nữa, thiếu điều véo tai Giang Tịch.

Giang Tịch vẫn giữ bộ mặt không chút lay động như trước, “Mẹ, nên đi ăn cơm rồi đấy.”

Bà Giang ôm một bụng tức, đang định nổi đóa thì nghe anh nói tiếp, “Con đã nắm chắc rồi.”

Bà Giang nghe thấy Giang Tịch nói thế, lúc này lòng dạ mới dễ chịu hơn một chút.

Bà nhấc chân bước về phòng khách, vừa đi vừa nói: “Nhớ phải nắm cho chắc đấy, năm sau có thể cho mẹ bế cháu hay không thì phải xem con rồi.”

Ban đầu bà Giang vẫn hạ giọng nói, sau đó không kiềm chế được mà cất cao giọng, bà còn chưa đi vào phòng khách mà tiếng đã vọng ra trước rồi.

Quý Minh Châu nghe được âm cuối nên tất nhiên là nghe được cái câu “bế cháu” mà bà Giang nói.

Cô ngẩng phắt đầu lên, nhìn thẳng về phía Giang Tịch.

Đối phương bắt được ánh mắt nghi vấn của cô một cách chuẩn xác, nhưng vẫn tỏ ra lạnh lùng khắc chế.

Không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận.

Đúng là cô bảo anh đồng ý hết!

Nhưng cũng không phải vấn đề nào cũng có thể đồng ý đâu nhé!

Cho đến lúc ăn cơm, Quý Minh Châu vẫn chẳng nhìn Giang Tịch lấy một cái.

Bởi vì bà Giang dốc sức sắp xếp, chỗ ngồi của hai người kề sát vào nhau, cách nhau rất gần.

Quý Minh Châu cũng chẳng khách sáo một chút nào, bắt được thời cơ, nhắm vào nơi đặt chân của Giang Tịch, giẫm mạnh một phát.

Giang Tịch bên cạnh như đơ ra một lúc, nhưng vẫn không phát ra tiếng nào, sau đó lại khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh.

Bà Giang ngồi ở phía đối diện chẳng mảy may hay biết trò vặt vãnh của hai người, vừa gắp đồ ăn cho Quý Minh Châu vừa hỏi: “Minh Châu à, con chuyển vào đây mấy ngày rồi, đã quen chưa?”

“Dạ, tốt lắm, cũng gần như là quen rồi ạ.”

Quý Minh Châu nói thật lòng mình, vì nhà cửa và thiết bị ở nơi này đều không tồi chút nào.

Bình thường Giang Tịch rất trầm tĩnh, cũng không đến làm phiền cô. Trên một mức độ nhất định, nơi này còn thoải mái hơn nhà họ Quý một chút.

“Vậy thì được, con người ấy, phải sống gần gũi nhau, không có thời gian thì các con có thể đi chơi loanh quanh xem sao.”

Bà Giang nói đến đây thì nghĩ đến chuyện gì đó, bèn đề nghị: “Hôm nay đến đây cũng vội, nếu tối nay các con không có việc gì thì cùng mẹ về nhà tổ một chuyến đi.”

“Tối nay ạ?” Quý Minh Châu nghi hoặc, “Dạo này con không bận chuyện gì.”

“Không bận chuyện gì thì được, nhân tiện ở bên nhà tổ một tối.” Bà Giang tươi cười đáp lời.

Đúng là dạo này Quý Minh Châu không có việc gì.

Tập vlog mới cô đã đăng xong, bên phía Quý Thị cũng chưa cần nhận chức ngay lập tức.

Thời gian gần đây, cũng xem như là những ngày tháng nhàn rỗi nhất trước khi cô bận bịu trở lại.

Hơn nữa nói đến chuyện ở bên nhà họ Giang một tối, thực ra cũng chẳng có gì khác biệt với ở bên Bách Duyệt này.

“Con thì thế như nào cũng được bác ạ.”

“Còn con thì sao?” Bà Giang nhận được câu trả lời của Quý Minh Châu, bèn hỏi Giang Tịch.

Thực ra đề nghị này của bà Giang rất đột ngột, khiến một người kiệm lời như Giang Tịch cũng phải ngẩng đầu lên khi bà vừa lên tiếng hỏi.

“Sao tự dưng lại về nhà ạ?”

“Người trong nhà cũng muốn gặp Minh Châu, sau khi con bé về nước vẫn chưa đến nhà ta.”

Nói đến đây, Giang Tịch cụp mắt xuống, không biết đang nghĩ chuyện gì.

...

Nhà họ Giang và nhà họ Quý rất gần nhau, chẳng qua là hai căn nhà lại có hai phong cách thiết kế khác nhau.

Nhà họ Quý có niên đại lâu đời, vì thế khi Quý Minh Châu còn nhỏ ngôi nhà đã từng được tu sửa một lần theo sở thích cá nhân của Quý Thiếu Ngôn. Ngôi nhà có phong cách độc đáo riêng biệt, là kiểu trang viên theo lối kiến trúc Gothic, bên trong vẫn còn những dấu vết mà bà Quý để lại khi còn sống, về sau vẫn chưa từng thay đổi diện mạo ban đầu.

Tuy nhà họ Giang mấy đời theo nghiệp thương nhân, nhưng đời ông cố ngoại dòng bên lại là thư hương thế gia. Nhà họ Giang đã qua sửa chữa mấy lần vào thế kỷ trước, được truyền thừa tới tận bây giờ, là kiểu kiến trúc nhà đại viện* chính hiệu, chưa từng thay đổi bao giờ.

*Từ gốc (大院) là một một kiểu kiến trúc tương tự như Tứ hợp viện nhị tiến nhất viện, nhưng thường có rất nhiều phòng và khoảng sân sâu hơn, hình ảnh bên dưới là Đại viện Kiều Gia (Nguồn Baidu)

 

Căn nhà có kết cấu bằng gỗ trắc đỏ sẫm, mái nhà được khoét rỗng, giếng trời được lắp kính đón lấy ánh sáng đổ xuống trung tâm, hòn non bộ nước chảy róc rách.

Đại viện yên ả tĩnh lặng, mang đậm chất cổ kính. Nếu nói tứ đại đồng đường cũng chẳng ngoa, chỉ có điều ở thế hệ này, cũng chỉ có ông Giang và bà Giang ở trong nhà tổ họ Giang.

Từ bên Bách Duyệt thu dọn đồ đạc rồi sang bên này, lại là một quá trình tốn công tốn sức.

Đợi đến khi đặt chân đến nhà họ Giang thì trời cũng nhá nhem tối.

Quý Minh Châu và Giang Tịch lại ngồi vào bàn ăn của bữa tối.

Ông Giang còn ở trên lầu, bà Giang đi lên gọi ông mà mãi chưa thấy xuống.

Thực ra từ rất lâu về trước Quý Minh Châu đã đến đây mấy lần. Nguyên nhân trong đó không chỉ là do bố mẹ hai bên quen biết nhau, mà hai người cũng được xem là bạn học.

Đến nhà họ Giang chơi vào cái mùa nóng nực thực ra cũng là chuyện rất sung sướng.

Vì nơi này là nhà cổ nên cứ đến mùa hè, trong phòng thường xuyên ngập trong sự mát mẻ, nhưng mùa đông lại rất ấm áp, cũng coi như là một nơi tốt đẹp đông ấm hạ mát đáng để đến.

Có điều rõ ràng bây giờ vẫn đang ở trong căn phòng ấm áp, nhưng Quý Minh Châu lại cảm thấy lạnh lẽo.

Tay và chân đều trở nên lạnh buốt, cũng không biết sao lại như thế.

Quý Minh Châu ngồi đợi không cũng thấy hơi buồn chán, bèn đăng nhập vào Weibo lướt dạo.

Đúng lúc gặp một vlog có lượt chia sẻ và lượt xem rất cao, cô tiện tay nhấn vào xem.

Nội dung cũng rất đơn giản, giải thích về các kiểu “chim chuột” giữa nam nữ với nhau.

Mà top 3 kiểu ve vãn mà video nhắc đến chính là – Một là khoang xe, hai là trong phòng thay đồ, cuối cùng là dưới gầm bàn.

Mà trong ba kiểu này, dưới gầm bàn được xếp đầu bảng.

Vì không gian trong khoang xe và phòng thay đồ kín đáo, khi đứng trước không gian mở rộng hơn, tính mập mờ của hành động tán tỉnh tương đối thấp.

Bởi vì xung quanh không có người.

Mà ve vãn nhau dưới gầm bàn lại là nơi nằm ngay dưới mí mắt của những người khác.

Các loại cảm xúc như khẩn trương, kích thích cùng sự buông thả chồng chéo lên nhau, khiến tâm trí con người choáng ngợp bởi cảm giác hồi hộp thấp thỏm.

Lúc hormon tuyến thượng thận lên trào dâng đến đỉnh điểm thì cũng là lúc nhịp tim đập thình thịch như một chú nai chạy loạn trong lồng ngực.

Cô đã chỉnh tiếng nhỏ đi nhưng nội dung của video vẫn quấn quanh cô như dây tơ, khiến cô cảm thấy không phù hợp để nghe tiếp nữa.

Cô ấn nút tắt, âm thanh của video vừa vặn dừng lại ở đoạn tổng kết:

[Đây là những màn chim chuột thân mật, mọi người đã nắm được kỹ năng chưa nào?]

Quý Minh Châu tắt điện thoại, ánh mắt rơi vào góc trong nhà chính, đột nhiên cảm thấy bắp chân của mình bị cọ một cái.

Không nặng không nhẹ.

Cô xoay đầu nhìn qua, chỉ có Giang Tịch ngồi bên cạnh cô.

Còn ai vào đây nữa ngoài anh ta, người này chính là tên đầu sỏ!

Nhưng cô vẫn hỏi anh như bình thường:

“Anh cọ tôi à?”

“Sao, không được à?”

Trái ngược với sự trầm mặc lúc bình thường, Giang Tịch thẳng thắn thừa nhận.

Ngón tay thon dài của anh đặt trên bàn ăn, sau đó anh nghiêng mặt sang nhìn cô.

“Màn chim chuột này, trả lại cho em.”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play