“Nghĩ nhiều quá.”
Giang Tịch vừa dứt lời thì nhanh như chớp cúp điện thoại.
“Tút tút” hai tiếng –
Trong loa điện thoại lập tức chỉ còn lại tiếng báo cuộc gọi đã kết thúc.
Đường đột mà lại mau lẹ, không cho người ta chút cơ hội để đáp lại.
Quý Minh Châu cầm điện thoại, một lúc lâu sau mới nhíu mày nhìn giao diện cuộc gọi trên màn hình.
Được lắm, cúp máy rồi.
Ngay cả lời chào cũng chẳng chịu nói, đúng là Giang Tịch vốn tịch* mà.
*Chữ Tịch trong tên của nam chính có nghĩa là yên lặng, tịch mịch.
Vừa rồi rốt cuộc là ai đã cho cô ảo giác rằng Giang Tịch vẫn còn chờ ở trong hầm để xe thế không biết.
Ấy, thế, mà, cứ vậy ngắt điện thoại của cô?
Sẽ có một ngày! Quý Minh Châu cô! Phải khiến Giang Tịch! Quỳ gối xin hàng!!
Quý Minh Châu ném điện thoại sang một bên, không để ý đến nó nữa.
Dù sao thì cô cũng đã truyền đạt ý định của mình rồi, hôm nay cô cũng có việc, vẹn cả đôi đường.
Quý Minh Châu không bận tâm, nhưng Liên Đường lại nghe rõ mồn một cuộc đối thoại ban nãy, gì mà “tra xét” rồi cái gì mà “Hoa An Đình Thành” rồi cái gì “Vẫn luôn đợi ở đó” đến “Hầm để xe.”
Bao nhiêu thông tin và từ ngữ then chốt tập trung lại, cuối cùng thành hình trong đầu Liên Đường.
“Vừa nãy là điện thoại của Giang Tịch hả?"
“Ừm hứm.” Quý Minh Châu khẽ đáp một tiếng, cô ngả người trên ghế làm đẹp, thả lỏng toàn thân.
“Giang Tịch đến chỗ kia đón cậu à?”
“Đâu có.”
“Nhưng rõ ràng tớ nghe thấy mà!”
“Cậu là người thính tai, chuyện này còn phải nghe sao?” Quý Minh Châu cầm điều khiển, giơ tay đổi sang kênh khác, “Tóm lại... không có.”
Nói đến đây, Quý Minh Châu trầm tư giây lát.
Những âm thanh truyền ra từ điện thoại ban nãy chứng tỏ lúc này Giang Tịch chưa quay về Bách Duyệt, cũng không đến công ty, có lẽ là đang ở bên ngoài.
Có ma mới biết anh gọi điện cho cô là có ý gì.
Liên Đường không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào, vẫn sán lại gần như cũ, “Nhưng cách dùng từ của cậu giống như đang mắng yêu hờn mát ý, cái gì mà ‘Anh tra xét đấy à?’. Hahaha đúng là rất giống tra nam trong phim, ăn chơi đàng điếm bên ngoài, sau đó cực kỳ bực bội với người vợ nhẫn nhục chịu khó ở nhà.”
Quý Minh Châu có chút cạn lời, “Liên Tiểu Đường à, vì sao lúc nào cậu cũng nhiều lời như vậy, hơn nữa mười câu thì có tám chín câu liên quan đến Giang Tịch? Rốt cuộc anh ta đã cho cậu bao nhiêu lợi lộc thế?”
Liên Đường xoay đầu qua chỗ khác tiếp tục chuyển kênh, mắt không nhìn cô nhưng giọng điệu đã hạ thấp hơn lúc trước, “Tiểu Bát, không nói đến những chuyện khác. Quanh đi quẩn lại bao năm qua, từ trung học đến bây giờ, cậu và Giang Tịch cũng xem như là có duyên, cậu thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện sống hạnh phúc bên nhau sao?”
Đất nước mà Quý Minh Châu đến là Úc, theo học trường đại học Melbourne. Nơi mà Giang Tịch đến là nước Mỹ, được đại học Colombia nhận vào học.
Tuy hai người không ở cùng một nơi, nhưng những tin đồn liên quan đến hai người cơ bản là chưa từng chấm dứt.
Năm ấy, Quý Minh Châu vừa ra nước ngoài thì Giang Tịch cũng ra nước ngoài ngay sau đó. Tin đồn đã được lan truyền thành mấy chục phiên bản khác nhau trong giới.
Mà bây giờ, Quý Minh Châu về nước trước, Giang Tịch cũng nối gót theo sau, trong giới lại lan truyền mấy chục phiên bản tin đồn khác nhau.
Quý Minh Châu nhìn chăm chú vào bậc thềm bằng đá cẩm thạch bóng loáng, không biết đang nghĩ chuyện gì, một hồi lâu vẫn không rời mắt đi, “Chỉ bởi vì đã đính hôn nên mới được tính là có duyên à?”
“Đương nhiên phải tính rồi, nhưng không thể không nói, nhìn hai người thật sự xứng đôi. Hơn nữa, lúc cậu đột ngột xuất ngoại, tớ đã chạy đến nhà cậu khóc lóc rất lâu, bác Quý dở khóc dở cười, còn bố tớ thì cảm thấy muối mặt, thiếu điều đánh bay tớ đi.”
Họ của thuở niên thiếu, đương độ xuân thì thì bỗng nhiên phải chia xa, cảm thấy như trời đã sụp xuống vậy.
Lúc ấy đúng là vừa làm quá lên vừa yếu đuối, Liên Đường nghĩ lại cũng cảm thấy mình của khi ấy rất buồn cười. Dù sao cũng có phải Quý Minh Châu không quay về nữa đâu, cứ làm như sinh ly tử biệt không bằng.
Liên Đường nói đến Quý Thiếu Ngôn lại nhớ đến chuyện ông nhờ vả mình, “Tớ thấy bác Quý rất hài lòng với Giang Tịch, theo tớ thì chuyện của hai người thật sự là ván đã đóng thuyền rồi.”
“Cho nên lúc ấy cậu đã khóc bao lâu?”
“... Đây là chuyện cậu nên quan tâm sao?”
Khó khăn lắm trong lòng Liên Đường mới trào dâng chút hoài niệm nhung nhớ quá khứ, giờ nghe Quý Minh Châu nói xong, toàn bộ đều tan thành mây khói.
...
Sau khi Liên Đường đưa Quý Minh Châu về đến nhà họ Quý, cô ấy thò đầu ra khỏi xe nói: “Mấy người kia nghe nói cậu đã về nước nên cứ muốn gọi cậu ra ngoài, hôm nào hẹn thời gian tụ tập chút chứ?”
“Được, có những ai thế?”
“Có đám Tiêu Dịch, Trình Sí.” Liên Đường thoáng ngập ngừng rồi bổ sung: “Có lẽ còn có cả vị hôn phu yêu dấu của cậu đó ~”
Quý Minh Châu bị giọng điệu bỉ ổi của cô nàng chọc cười, trực tiếp xách túi ném về phía Liên Đường, nhưng đối phương phản ứng cực kỳ nhanh, ném cái gì cô ấy cũng linh hoạt né được.
“Cậu né nhanh đấy.” Quý Minh Châu không đánh người ta được, không biết nghĩ đến chuyện gì mà bước đến trước cửa xe, cúi người xuống nở nụ cười vô cùng xinh đẹp, “Chẳng qua chỉ có mấy người như vậy có lẽ vẫn hơi vắng vẻ, đến lúc đó tớ cũng mời anh họ tớ đến nha?”
Lời này vừa ra, một chiêu mất mạng.
Liên Đường lập tức trở nên ngoan ngoãn, ngay cả nói năng cũng không còn lưu loát nữa, “Anh... anh họ nào?”
“Thẩm Khuynh.”
Năm ấy, sau khi cô út Quý Khả Khanh của cô gả vào nhà họ Thẩm, bà liên tục sinh được hai người con trai. Con trai lớn Thẩm Khuynh theo nghiệp chính trị, con trai út Thẩm Thận theo nghiệp kinh doanh, phụ trách quản lý tập đoàn Thẩm Thị và công ty giải trí Nhất Thiên.
Mấy năm nay Thẩm Khuynh được điều chuyển về thành phố Ngân, có thời gian sẽ ghé thăm nhà họ Quý.
Liên Đường nghe đến đây lập tức xuýt xoa vì sợ hãi, “Thế thì không cần!”
Cô ấy dứt khoát nổ máy, chiếc xe cua một đường đẹp mắt trong bóng đêm, “Tớ về trước đây!”
Quý Minh Châu vốn định trêu chọc Liên Đường, thấy dáng vẻ như sắp đón đại địch của cô ấy thì cảm thấy buồn cười, hơi cất cao giọng lên nói: “Lái xe từ từ thôi, chú ý an toàn.”
Nhìn chiếc xe của Liên Đường hòa vào màn đêm, Quý Minh Châu mới đi vào trong nhà.
Điều nằm ngoài dự liệu là hôm nay Thư Ngọc Hoa không có ở đây, ngược lại người trước giờ vẫn chẳng mấy khi về nhà như Quý Thiếu Ngôn thì lại đang ngồi ngay ngắn trong phòng khách.
Bóng dáng đĩnh đạc, khuôn mặt giấu sau tờ báo.
“Bố!” Lúc này Quý Minh Châu thật sự vui vẻ.
Cô đứng ở huyền quan nhanh nhanh chóng chóng thay giày, còn chưa xỏ dép cẩn thận đã trực tiếp sán lại gần, duỗi tay khoác lấy bờ vai của Quý Thiếu Ngôn.
Thím Lý từ trong bếp đi ra nhìn thấy bộ dạng này của cô, vừa bất lực vừa vui vẻ, cúi xuống sắp xếp lại giày dép bị quăng bừa bãi.
“Sao lại về muộn thế?” Quý Thiếu Ngôn buông tờ báo ra, nhìn thẳng qua chỗ cô.
“Buổi chiều đi tham gia một buổi gặp mặt, tối đến đi làm đẹp với Liên Đường, sau đó cô ấy đưa con về nhà.”
Quý Minh Châu nói đến đây mới nhìn thấy tách trà không còn bốc hơi nóng trước mặt Quý Thiếu Ngôn, chắc hẳn ông đã đợi rất lâu rồi.
“Ý? Bố biết tối nay con về nhà sao?”
Cô tưởng rằng Quý Thiếu Ngôn sẽ không về nhà giống như trước đây, cho nên cô cũng không gọi điện thông báo. Hơn nữa cô về nhà lấy chút đồ đạc, là nhà của mình nên cũng không cần phải báo trước.
“Ừm, Giang Tịch gọi điện cho bố, bảo là tối nay con về nhà ngủ.” Quý Thiếu Ngôn ôm chặt cô, “Sao mới ở Bách Duyệt có một ngày mà đã chạy về nhà rồi?”
Nói xong, Quý Thiếu Ngôn hơi nhướn mày lên, nói phỏng đoán của mình ra: “Hai đứa cãi nhau hả?”
“Làm gì có chuyện đó, chỉ là con về nhà lấy đồ thôi.” Quý Minh Châu khẽ dụi đầu vào vai ông, “Bố à, chẳng lẽ nhà của con, muốn về cũng không về được sao?”
“Bố không có ý đó.” Quý Thiếu Ngôn quẹt mũi cô, nhìn gương mặt có phần tương tự người vợ quá cố, trong lòng cảm thấy bùi ngùi đồng thời có chút phiền muộn, “Muộn rồi, lên lầu ngủ đi.”
“Ứ đâu, con vẫn chưa buồn ngủ.”
Quý Thiếu Ngôn hết cách với cô, ngay sau đó nghĩ đến chuyện gì, lại nói: “Tiệc đầy tháng của nhà họ Tống sẽ diễn ra vào mấy ngày nữa, đến lúc ấy đừng có quên nhé.”
“Ôi dào, con biết rồi biết rồi.” Quý Minh Châu vốn còn định trò chuyện với Quý Thiếu Ngôn một lúc, giờ thấy ông lại sắp sửa tuôn một tràng dài, bị ông giục giã như thế, cô dứt khoát lên thẳng trên lầu.
...
Đúng là chẳng còn mấy ngày nữa là đến tiệc đầy tháng rồi.
Sau khi Quý Minh Châu quay về Bách Duyệt, còn chưa được sống những ngày thảnh thơi mơ hồ bao lâu thì đã phải trang điểm tỉ mỉ, đại diện cho Quý Thị đi tham gia dạ tiệc.
Từ sau khi vợ qua đời, Quý Thiếu Ngôn chìm vào trong biển công việc, quanh năm bận rộn nên những chuyện như này đều nhờ cả vào cô.
Giang Tịch cũng tham gia buổi tiệc này, chẳng qua là hai người không đi cùng nhau mà thôi.
Kể từ buổi tối hôm đó, dường như Giang Tịch lại bắt đầu trở nên bận rộn, về cơ bản đều là đi sớm về khuya, anh và Quý Minh Châu gần như không chạm mặt nhau lần nào.
Nhà họ Tống ở Thành Nam đã liên hôn với nhà họ Thiên từ lâu, nhưng tình cảm hai vợ chồng họ có vẻ rất tốt đẹp, chẳng bao lâu đã sinh con ra. Buổi dạ tiệc lần này cũng được coi là tổ chức lớn, mấy thế gia quen sơ sơ xung quanh đều được mời đến cho mở mày mở mặt. Mọi người đều là đối tác có qua có lại trong việc làm ăn, nên dĩ nhiên không dám không nể mặt.
Quý Minh Châu đến khá muộn, lúc ấy buổi tiệc rượu đã kết thúc, tiếp theo đó sẽ là phân đoạn dạ tiệc. Có rất nhiều người tập trung trong sàn nhảy, tuy âm nhạc ánh đèn du dương êm ái nhưng trong phòng vẫn có phần bí bách.
Cô ở bên trong nói chuyện với những ông chú ông bác mà cô biết từ nhỏ một lúc, sau đó thong thả đi ra bên ngoài.
Khi trời dần khuya, đài phun nước bên ngoài sảnh tiệc vang lên tiếng nước róc rách.
Quý Minh Châu cầm ly rượu đế cao, cổ tay nhỏ nhắn hơi nhấc lên. Cô hơi nghiêng mặt cúi đầu lắng nghe mấy vị phu nhân bên cạnh nói chuyện, khóe môi ngậm cười, nhìn dáng vẻ như đang nghiêm túc lắng nghe.
“Minh Châu à, từ khi cháu về nước, hình như đây là lần đầu tiên bác nhìn thấy cháu đấy.”
“Phải đấy, cũng không biết cháu đang bận chuyện gì mà cả ngày không thấy bóng dáng cháu đâu vậy.”
“Tình Tình nhà cô muốn hẹn cháu lâu lắm rồi, bảo là muốn đi xem triển lãm cùng cháu, không biết sao lại không tìm được cháu.”
Trên người mấy vị phu nhân toát ra vẻ khoan thai sang quý, khuôn mặt được trang điểm kỹ càng, chị một câu tôi một câu. Rõ ràng giọng điệu không nhanh nhưng lại nối tiếp nhau kín kẽ không một khe hở, vô cùng ăn khớp và trôi chảy, giống như đã được luyện tập kỹ càng trước đó vậy.
Cả quá trình Quý Minh Châu không lên tiếng, vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, giữa chừng chỉ đáp lại vài tiếng “vâng” hoặc là gật đầu lắc đầu... mà vẫn thành công khiến cuộc đối thoại không có nhân vật chính tham dự này tiếp diễn.
Không biết đã qua bao lâu, đám phu nhân này vẫn đang cố gắng tiếp lời nhau. Ai chẳng biết người đứng đầu nhà họ Quý nuông chiều con gái lên tận trời, lúc này, họ chỉ muốn làm thân một chút.
Quý Minh Châu vẫn giữ dáng vẻ nhã nhặn, sắc mặt thản nhiên bất biến.
Cô không tìm cớ chuồn đi là vì thấy nhàm chán.
Cho đến khi Liên Đường tìm thấy cô ở bên ngoài, cất bước qua đây, nói dăm ba câu với đám phu nhân kia liền kết thúc câu chuyện, dẫn người đi một cách dễ dàng.
Hai người cùng đi vào trong sảnh tiệc, Liên Đường ngoảnh lại nhìn đám phu nhân ở phía sau rồi quay lại thì thầm: “Không phải bình thường cậu ghét nhất nghe người khác lải nhải sao, thế mà vừa rồi còn lấy một chọi năm. Khoan đã... một chọi năm cũng không phải trọng tâm, một đám bà thím tuổi tác cách xa cậu mới là trọng tâm.”
“Do chán mà thôi, nghe đại vậy, bây giờ tớ chỉ muốn về nhà đi ngủ.” Quý Minh Châu thả trôi ánh mắt, cũng chẳng nhìn vào nơi nào.
“Hả, đi ngủ, với ai?” Liên Đường lại làm chủ đề lệch hướng thành công một lần nữa.
“Với chính tớ!” Quý Minh Châu đổi ly rượu khác, “Cậu không cân nhắc việc đeo máy trợ thính thật à? Tớ cảm thấy dạo này thính lực của cậu tuột dốc không phanh, ảnh hưởng nghiêm trọng đến chất lượng trao đổi giữa chúng ta.”
“Thôi miễn đi.” Liên Đường đối đáp qua loa vài câu, sau đó ánh mắt nhìn về chỗ nào đó, mãi vẫn không thu lại, không chút nhúc nhích như đã bị dính keo vậy.
Đợi một lúc lâu cũng không thấy Liên Đường trở lại bình thường.
“Sao đấy?”
Quý Minh Châu cảm thấy ngạc nhiên, bèn bước lên trước hai bước, theo ánh mắt của Liên Đường nhìn qua chỗ kia.
Cuối bàn tiệc dài là ban công hình bán nguyệt được chạm khắc hoa văn phức tạp, nằm biệt lập một nơi.
Ở đó có một đám thanh niên có vóc dáng cao lớn.
Đặt cạnh đó là chiếc sofa da mềm, nhưng chẳng có ai ngồi trên đó cả. Chỗ náo nhiệt hơn đi chăng nữa, chung quy cũng có một nơi thanh tịnh.
Trong đám thanh niên có không ít gương mặt quen thuộc, đa số là người thừa kế được các gia tộc bồi dưỡng.
Trong tay Giang Tịch cầm một ly rượu, dáng dấp cao lớn thon gầy, trên gương mặt hơi gầy là vẻ lạnh nhạt nhưng vẫn cuốn hút, khiến những người khác không ngừng bắt chuyện.
Cửa sổ màu hình quả trám trong sảnh tiệc phản chiếu ánh đèn, có mấy tia sáng hắt lên mặt anh, giống cây tùng bách đứng thẳng trong tuyết.
Khi dạ tiệc còn chưa bắt đầu Giang Tịch vẫn chưa có mặt, có lẽ cũng mới đến không lâu.
Quý Minh Châu vẫn chưa thu mắt lại thì điện thoại trong túi đã kêu “ting ting”.
Cô hoàn hồn, lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn Giang Tịch gửi đến:
[Đợi tôi ở cửa ngách, chốc nữa cùng về.]
Đây là lần trò chuyện đầu tiên của hai người trong mấy ngày gần đây.
Nếu Giang Tịch đã chủ động đề nghị, không dùng xe miễn phí thì phí lắm.
Quý Minh Châu uống một hớp rượu, nhắn lại:
[Oh ~ Được]
...
Dạ tiệc đầy tháng kết thúc rất nhanh, dù sao thì cũng phải quan tâm đến tâm trạng của chủ nhân bữa tiệc, cặp sinh đôi còn quá bé, không thể chịu được cảnh dày vò quá lâu.
Kể từ lúc vào sảnh tiệc ban nãy, đã không thấy bóng dáng Liên Đường đâu nữa.
Quý Minh Châu nhắn tin hỏi cô ấy về kiểu gì, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, cô mới yên tâm đi ra cửa ngách.
Đường lớn ở bên này phải nói là yên tĩnh hơn cửa chính, cách biệt hoàn toàn với sự huyên náo bên ngoài.
Bên ngoài cô chỉ khoác một chiếc áo khoác nhỏ, bao bọc cơ thể lả lướt của cô. Đứng chờ trong gió lạnh một hồi, cô có phần không chịu được nữa.
Quý Minh Châu đã đợi rất lâu mới nhìn thấy một chiếc xe đi đến đây, chầm chậm dừng lại trước mặt cô.
Chiếc xe này không phải là chiếc mà cô quen thuộc.
Tài xế bước xuống xe, cung kính mở cửa đằng sau cho cô.
Tựa như nhìn ra được sự nghi hoặc của cô, người tài xế từ tốn trả nói: “Quý tiểu thư, cậu Giang bảo tôi đưa cô về nhà.”
Cũng đúng lúc này, lại có một tin nhắn gửi đến trong điện thoại:
[Xin lỗi, công ty tạm thời có việc, tôi bảo tài xế đưa em về.]