Tuy nói là quen mắt nhưng khuôn mặt của người kia hoàn toàn không thể đối chiếu với ký ức lưu lại trong đầu cô.

Quý Minh Châu cúi đầu suy nghĩ, dù không thể lục ra thông tin về người này nhưng cô lại vô thức khẳng định, trước kia cô nhất định đã từng gặp người này.

Nhưng cũng có thể là cô đã nhớ nhầm, trên thế giới này người giống nhau nhiều không đếm xuể.

Mà trong phòng riêng...bởi vì câu nói nịnh bợ lấy lòng sau cùng của giám đốc công ty, tình thế trong phòng lập tức đảo chiều, thay đổi trái ngược hoàn toàn so với trước đó.

Phần sau của bữa cơm, không còn triển khai xoay quanh chuyện “chúc rượu uống rượu” nữa.

Lòng hiếu kỳ mà Quý Minh Châu ôm ấp lúc trước đã bị nghiền ra bã, cô không có hứng thú với buổi gặp mặt bề ngoài thì nói là hoạt động nhưng thực chất là để tiếp rượu này. Vì thế, phần lớn thời gian cô đều có phần lơ đãng.

Lúc buổi gặp mặt kết thúc, Quý Minh Châu suýt nữa đã bị cái vị gọi là giám đốc công ty kia đưa tiễn.

Cô lên tiếng chào hỏi mấy vlogger đối đãi nhiệt tình, thể hiện rõ ý muốn làm thân với cô, tạm biệt xong, cô đã cự tuyệt lời mời ngồi cùng xe về nhà.

Nói đến “về nhà”---

Quý Minh Châu chợt nhớ ra mình không nói chuyện đi về với Giang Tịch, càng không nhắc anh đến đón lúc nào.

Sau khi Giang Tịch đưa cô đến đây, vẻ mặt anh thể hiện anh muốn rời khỏi đây ngay lập tức. Bây giờ cũng không biết đi đằng nào rồi. Lúc này nếu bảo anh đến đây một chuyến nữa cũng không thỏa đáng.

Tất nhiên rồi, ở một mức độ nhất định mà nói, anh có bằng lòng hạ mình lần thứ hai hay không cũng là một ẩn số.

Đứng trước cửa đại sảnh, cơn gió lạnh về đêm bỗng phả vào mặt, cũng khiến cơ thể tỉnh táo phần nào.

Quý Minh Châu cũng không chần chừ, sau khi suy nghĩ một hồi liền nhanh chóng nghĩ xong nơi muốn đi.

Cô còn để ở nhà mấy ống kính zoom tầm xa. Tuy không tính là quan trọng, lúc biên tập video cũng không dùng đến, nhưng lỡ như sau này có có lần nào đó tâm huyết dâng trào muốn ghi hình, thế thì chẳng thuận tiện chút nào.

Nghĩ đến đây, Quý Minh Châu cũng muốn nhân cơ hội dù gì hôm nay cũng ra ngoài một lần, quay về nhà họ Quý một chuyến.

Có điều thời gian diễn ra buổi gặp gỡ này không muộn, thời gian kết thúc còn sớm hơn dự kiến. Đến giờ này vẫn còn chưa được tính là quá khuya khoắt.

Về sớm quá cũng chẳng có việc gì làm.

Quý Minh Châu dứt khoát gọi thẳng cho Liên Đường bảo cô ấy đến đón mình, tiện thể ấn định địa điểm gặp gỡ kế tiếp của hai người ở một câu lạc bộ cao cấp trong trung tâm thành phố.

Bên trong đó có các kiểu loại hình làm đẹp, hội viên được cung cấp đồ ăn trong phòng vip được đặt riêng, uống trà trò chuyện, vô cùng thoải mái, phù hợp cho những lúc rảnh rỗi hẹn bạn ghé thăm nơi này.

Điều quan trọng nhất là, nơi này còn mở cửa cả ngày 24/24.

...

Lúc lên đại học, Liên Đường đã chuyển ra khỏi nhà. Đừng thấy cô ấy tíu ta tíu tít, suốt ngày lý sự, phần lớn thời gian cô ấy vẫn khá có chính kiến.

Nơi cô ấy sống khá gần Hoa An Đình Thành, vì thế Liên Đường tự lái xe đến đây. Sau khi đón được Quý Minh Châu từ Hoa An Đình Thành, cô ấy liền "lên cơn", huýt sáo một tiếng với dáng vẻ cực kỳ lưu manh.

Sau khi vào câu lạc bộ, Liên Đường vẫn còn đang kinh ngạc.

“Tớ thấy bên Bách Duyệt kia chẳng khác gì phòng khách sạn cậu thuê lâu dài, cậu mới vào đó ở có mấy ngày mà đã muốn tớ đưa về nhà họ Quý rồi?”

Lời này của Liên Đường không phải là không có nguyên cớ. Trước đây vì chuyển đồ đạc mà Quý Minh Châu không chút khách sáo, thẳng thắn sai khiến Liên Đường.

Cho nên Liên Đường cảm thấy mình giống như một con quay, nơi nào cần thì chuyển qua nơi ấy.

“Nói một cách chính xác thì là một ngày.” Quý Minh Châu tận hưởng dịch vụ spa mát xa tinh dầu, nói với vẻ biếng nhác: “Ồ không, nói chuẩn hơn chút đi... một đêm?”

“Thế nên là...”

“Hai người các cậu?”

“... Một ngày một đêm?!”

Liên Đường ở bên cạnh đưa ra một loạt nghi vấn mang tính thăm dò.

Giọng điệu vừa kích động vừa sửng sốt.

Một ngày một đêm.

Đây là chuyện mà người làm sao?

Quý Minh Châu nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt “hóng hớt” lúc này của Liên Đường.

Cô thong thả cất lời, bắt đầu mồi chài như câu cá: “Cậu có biết nhóm nhảy các bà thím ở quảng trường Trường Tín không?”

“Biết chứ.”

Liên Đường cũng không nghĩ nhiều, quảng trường đó vô cùng náo nhiệt. Bắt đầu từ chiều tối, quảng trường đã bị nhóm các dì các thím xí chỗ và bao trọn, múa máy tưng bừng.

Mà giờ nghỉ giải lao ở mỗi một khúc nhạc lại chính là thời gian họ hóa thân thành các bà tám, không ngừng buôn chuyện về những cô gái trẻ tuổi.

Nổi tiếng đến nỗi một cô gái trẻ như cô cũng biết sương sương.

“Được lắm, rất có khả năng tự biết mình.” Giọng điệu của Quý Minh Châu mang theo chút vẻ như ngộ ra chuyện gì đó, “Đồng tính thì hút nhau, bọn họ và cậu đúng là giống y xì đúc.”

“Tớ chỉ nghe trái tính hút nhau, cậu đang ba hoa cái gì thế?” Liên Đường nghe thấy thế chỉ hừ một tiếng, “Nếu tớ nói, Quý đại tiểu thư chạy đến tham gia buổi gặp mặt gì đó, đấy cũng được tính là đồng tính hút nhau sao?”

“Dừng lại đi bà cô.” Quý Minh Châu nhắm mắt lại, “Đó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn nho nhỏ thôi.”

Hai người làm spa xong cảm thấy càng có tinh thần hơn, sau đó lại lên phòng riêng ở trên tầng thượng.

Bên cạnh khu vực uống trà ngắm cảnh đêm có đặt một màn chiếu LCD, có thể phát sóng kênh truyền hình.

Liên Đường tùy tiện nhìn màn hình một cái, bên trên đang phát một đoạn quảng cáo, tần số truyền hình khá cao, đến khi Liên Đường nhìn rõ khuôn mặt kia, hàng lông mày thanh tú liền nhíu lại.

“Bây giờ Triệu Lan này cũng có thể nhận quảng cáo rồi hả?" Liên Đường mờ mịt khó hiểu, “Chẳng phải cô ta làm MC sao?”

Nghe đến đây, Quý Minh Châu cũng nhìn qua đó.

Người phụ nữ trên màn hình xinh đẹp động lòng người, nở nụ cười đúng mực, khuôn mặt trong sáng vô cùng.

Cô ta đang nói ---

“Đây là cuộc phỏng vấn độc quyền của Alin, kỳ mới thách thức mới. Cuộc phỏng vấn độc quyền với nhân vật nổi tiếng trong giới tài chính kinh tế, mời mọi người cùng tôi đón xem.”

Giới thiệu xong, Triệu Lan lại nhắc đến những đối tác sắp hợp tác làm cuộc phỏng vấn này.

Thực ra Liên Đường quen biết Triệu Lan cũng không phải chuyện kỳ lạ.

Triệu Lan là con gái của nhà họ Triệu, ở khu Thành Bắc cùng với nhà họ Thư. Trái lại, bốn gia tộc nhà họ Giang, nhà họ Quý, nhà họ Tống, nhà họ Cam mới là hào môn mấy đời chiếm cứ ở Thành Nam.

Quý Minh Châu cũng không được tính là quá thân với Triệu Lan. Từ nhỏ hai người qua lại không nhiều, thế hệ bố mẹ cũng không mấy quen thân.

Nhưng nhìn thái độ của Liên Đường lại giống như đang tức tối bất bình.

“Hai người quen nhau à?”

“Không quen, nhưng bạn tớ quen biết cô ta.” Liên Đường nhún vai, “Nghe nói hình như cô ta chen chân vào mối quan hệ của bạn tớ.”

Quý Minh Châu giữ thái độ không hỏi chuyện cá nhân của người khác nhiều, chỉ gật đầu. Đang chờ xem Liên Đường còn nói gì nữa không thì dòng suy nghĩ bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.

Cô lấy điện thoại ra, màn hình huỳnh quang lóe sáng, giao diện cuộc gọi đi kèm với điện thoại rung lên.

“Em đang ở đâu?”

Giọng điệu lạnh lùng hờ hững kia vừa vang lên, cô liền nghe ra đó là giọng của Giang Tịch.

“... Hả?”

Giang Tịch vừa lên tiếng đã hỏi cô đang ở đâu, khiến Quý Minh Châu nhất thời không kịp phản ứng lại.

Cô hơi tỉnh táo lại, không biết vì sao lại ho khụ khụ hai tiếng, ngẩng đầu lên nhìn bảng tên câu lạc bộ gắn trên tường.

Đây là câu lạc bộ làm ăn nghiêm chỉnh, tên của câu lạc bộ... có lẽ không phải là cái tên nghiêm chỉnh gì đó rồi...

Hoàng Thượng Giai Hoàng*.

*Từ gốc (皇尚佳皇) Đã to lại càng to.

Tách âm ra đọc thì vẫn bình thường, nhưng khi đặt chung một chỗ lại khiến người ta suy nghĩ viển vông.

“Bây giờ em vẫn ở Hoa An Đình Thành sao?”

Có lẽ thấy Quý Minh Châu không trả lời nên anh lại hỏi tiếp.

Những ngón tay sắc nét của Quý Minh Châu đặt trên đầu gối đang vắt lên chân kia, nghiêng đầu nói: “Anh tra xét đấy à?”

Liên Đường ngồi bên cạnh nghe thấy hai từ này, ánh mắt liền hiện lên sự trêu chọc khiến Quý Minh Châu phải duỗi tay ra véo cô ấy.

“Giờ tôi không ở đó, nói với anh một tiếng là tối nay tôi về nhà, muốn lấy chút đồ đạc.”

Giang Tịch im lặng một hồi rồi ừm một tiếng.

Trong loa điện thoại có tạp âm gián đoạn, giống như tiếng gió thổi, thỉnh thoảng có tiếng còi xe từ phương xa vọng lại.

Giờ Quý Minh Châu mới nhận ra, không biết vì sao cô lại buột miệng nói: “Chẳng lẽ... anh đang ở hầm gửi xe của Hoa An Đình Thành?”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play