Vào khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, Quý Minh Châu lên tiếng, nói với giọng ấp úng: “Bình... bình thường.”

Không, không phải bình thường –

Cô sắp ngất đến nơi rồi, cô hoàn toàn không dám hạ mắt xuống, bầu không khí xung quanh đã trở nên nóng bỏng mắt, cô chẳng dám nhìn vào đâu cả.

Nếu như có người bảo Quý Minh Châu liệt kê ra những tình huống lúng túng nhất từ nhỏ đến lớn của mình, thế thì mọi thứ xảy ra vừa nãy hoàn toàn có thể được xếp vào top 3. Sánh ngang với tình huống cô mở miệng liền lọt gió trong thời kỳ thay răng của cô, cùng xếp ở vị trí thứ hai.

“Bình thường?”

Giang Tịch lặp lại lời của cô, sau đó tựa vào khung cửa, trưng ra dáng vẻ “nhà bao việc nhưng vẫn thảnh thơi”.

Ánh mắt cũng nhìn cô chăm chú, tựa như muốn nghe cô giải thích cặn kẽ đầu cua tai nheo.

“... Sao hôm nay anh lại đến đây?” Quý Minh Châu hắng giọng, lập tức chuyển chủ đề.

“Mấy ngày nay khá rảnh.”

Quý Minh Châu gật đầu, sau đó bắt đầu ngầm đuổi người, “Tôi phải tiếp tục sắp xếp đồ đạc rồi.”

“Ừm.” Giang Tịch thu mắt lại, đáp một tiếng.

Vừa dứt lời, Giang Tịch đứng thẳng dậy rồi ngồi xổm xuống, nhặt chiếc quần kẹp tất rơi xuống trước mặt anh lên.

Quý Minh Châu đứng chôn chân tại chỗ, nhìn ngón tay thon dài sắc nét với khớp xương rõ ràng của anh nhặt món đồ mỏng như cánh ve đó lên, rồi mắc ở trên tay nắm cửa.

Tự nhiên buông rủ, nhẹ nhàng lay động, đong đưa qua lại.

Món đồ bỗng nhiên đập vào mắt được treo ở trên tay nắm cửa, thế mà lại vô cùng nổi bật.

“Cất đồ của mình cho cẩn thận.” Trước khi bước ra khỏi phòng ngủ của cô, Giang Tịch nói: “Đừng có quên chuyện này đấy.”

Quý Minh Châu: “...”

...

Đợi đến lúc cuối cùng cũng có thể đóng cửa lại, Quý Minh Châu nhanh như chớp nhấc chiếc quần kẹp tất đang mắc trên tay nắm cửa lên, nhét thẳng một mạch vào trong chiếc hộp ban đầu.

Nhìn chằm chằm vào món quà bát nháo kia, tư duy của cô mới dần dần quay về đúng chỗ.

Cảnh tượng xảy ra ban nãy như một bộ phim được trình chiếu lại, từng thước phim được tái hiện hết lần này đến lần khác.

Sao Giang Tịch lại đến Bách Duyệt, sao anh ta lại trực tiếp mở cửa đi vào thế nhỉ?

Ngay cả chiếc quần kẹp tất đen kia vì sao lại mất khống chế mà bay ra ngoài, vừa vặn rơi xuống dưới chân anh ta cơ chứ.

Liệu anh ta có hiểu lầm mình muốn dùng cách này để muốn có được chút vui vẻ nào đó cùng anh ta không?

Trời cao chứng giám... cô hoàn toàn không có ý đó!

Đủ chuyện trùng hợp tập trung lại một chỗ đã phá vỡ sự yên tĩnh vốn có của căn nhà này.

Tựa như mặt hồ yên ả không gợn sóng bị người ta ném một hòn đá vào, mặc dù tiếng vang có nhỏ đi chăng nữa thì cũng không thể ngăn nổi những gợn sóng lan rộng.

Nghĩ đến ánh mắt Giang Tịch nhìn cô lúc vừa rồi, Quý Minh Châu liền cảm thấy cơn tức giận đang xộc lên đỉnh đầu chợt “vèo” một tiếng biến mất tăm, không còn sót lại chút gì.

Về mặt khí thế lập tức thua kém người ta một bậc.

Quý Minh Châu mở giao diện nhắn tin ra, trực tiếp ấn vào khung trò chuyện của Liên Đường.

Thực ra giọng của Giang Tịch rất dễ phân biệt, chất giọng toát ra cảm giác hết sức lạnh lùng, trong mà bay bổng.

Vừa rồi lúc anh lên tiếng, đương nhiên Liên Đường ở đầu dây bên kia cũng nhận ra, cô ấy kêu “Ố á...” một tiếng.

Khi Giang Tịch nói xong câu đầu tiên, Liên Đường dứt khoát ngắt máy một cách mau lẹ.

Chẳng có ý định muốn giúp đỡ cô chút nào.

Quý Minh Châu: [Muốn chết hử?]

Quý Minh Châu: [Còn dám cúp máy, cánh cứng cáp rồi, cho một quả pháo còn thông thiên được có phải không!]

Liên Đường: [... Đừng kích động đừng kích động!]

Liên Đường: [Có lẽ cậu cũng không thể trách tớ được, đây chẳng phải là tạo không gian cho hai người sao?]

Liên Đường: [Tóm lại... có phải rất có hiệu quả hay không?]

Quý Minh Châu: [?]

Quý Minh Châu: [Hiệu quả cái giề? Hiệu quả có thể bị anh ta hiểu lầm à?]

Trước đây Liên Đường cũng chưa từng thấy Quý Minh Châu tức giận như này bao giờ, giọng điệu cũng không giống trước đây, thế là cô ấy lập tức đưa ra nghi hoặc của mình.

Liên Đường: [Thấy sai sai à nha.]

Liên Đường: [Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì... mà còn có thể bị Giang Tịch hiểu lầm?]

Liên Đường: [Mau... mau nói cho tớ biết!!]

Cô nàng Liên Đường ngây thơ chỉ cảm thấy cuộc đối thoại đã bị Giang Tịch nghe thấy, nhưng lại hoàn toàn không biết những chuyện khác, cho nên lâm vào trạng thái ù ù cạc cạc.

Quý Minh Châu thấy đến giờ phút này mà cô ấy vẫn nghĩ lạc hướng, lập tức hít sâu một hơi.

Quý Minh Châu: [Chẳng phải trước đây cậu muốn có được chữ ký tay của nhóm nhạc nam Ace sao?]

Liên Đường: [Đúng thế.]

Liên Đường: [Sao thế, cậu xin được rồi hả?!]

Liên Đường: [Hihihihi, yêu Tiểu Bát của tớ!]

Lần này Quý Minh Châu cực kỳ tàn nhẫn vô tình...

Quý Minh Châu: [Không.]

Quý Minh Châu: [Tớ chỉ muốn nói cho cậu biết.]

Quý Minh Châu: [Cửa... cũng chẳng có nhé!]

Liên Đường: [?]

...

Vì khúc nhạc đệm này mà sau đó Quý Minh Châu chẳng mấy khi bước chân ra khỏi phòng.

Bên ngoài cửa yên ắng, không có bất cứ động tĩnh nào.

Nhưng... có lúc cô chuyển đồ từ phòng khách vào phòng ngủ của mình, hoặc là lúc ra ngoài rót cốc nước lại luôn không hẹn mà bắt gặp Giang Tịch bước ra khỏi thư phòng.

Một cảm giác chột dạ như đi ăn trộm thỉnh thoảng lại hiện lên.

Hết lần này đến lần khác khi cô bắt đầu âm thầm quan sát đối phương thì luôn bị Giang Tịch bắt quả tang, từ đó nhận lại ánh mắt điềm tĩnh của anh.

Lúc này đã qua giờ trưa từ lâu.

Ánh nắng ấm áp trong ngày đông tỏa ra một thứ ánh sáng vô cùng dễ chịu.

Ánh sáng tinh khôi chiếu nghiêng qua cửa sổ sát đất, soi chiếu những hạt bụi lửng lơ trong không khí.

Giống như tâm trạng của cô vậy.

Quý Minh Châu nhìn ánh mắt trời in lên gương mặt của Giang Tịch, làn da tựa ngọc lạnh*, đôi mắt đen láy. 

*Ngọc lạnh là một loại ngọc có tính chất mát lạnh, cứng, ví dụ như ngọc phỉ thúy. Thường được dùng để chỉ những đồ vật trong sạch thuần khiết hoặc dung mạo thanh tú của người (Baidu)

Ma quỷ xui khiến thế nào mà cô lên tiếng trước tiên: “Tối nay anh ở đây sao?”

Quý Minh Châu hỏi câu này cũng là có nguyên nhân của nó.

Lúc trước, khi đến đây Quý Minh Châu chưa bắt gặp anh một lần nào. Hôm nay gặp được anh, anh lại nói mấy ngày nay anh không bận.

Lúc này mà còn xuất hiện ở đây, xem ra đúng là khá rảnh rỗi.

Giang Tịch dáng cao chân dài, đứng ở bên quầy bếp, thong thả xay cà phê.

Nghe thấy lời của Quý Minh Châu, vẻ mặt của anh cũng không có thay đổi quá lớn, chỉ hỏi lại cô: “Em không ở sao?”

Quý Minh Châu ngây người mất hai giây, cuối cùng vẫn gật đầu, “Đồ đạc của tôi sắp xếp cũng hòm hòm rồi.”

Vốn dĩ cô còn muốn kéo dài thêm mấy ngày, nhưng càng ngày càng gần thời hạn đăng vlog mới của cô, cô vẫn còn chưa biên tập xong hoàn toàn, mà phần lớn những thiết bị điện tử cô dùng để biên tập đều đã chuyển đến đây cả rồi.

Cứ như này, về nhà họ Quý mới là bất tiện.

Trước đây Quý Thiếu Ngôn đã bảo thím Lý qua đây sắp xếp và dọn dẹp. Giường đệm bên này đều là đồ mới thay, mùi hương giống hệt như ở nhà.

Quý Minh Châu có yêu cầu cao với điều kiện môi trường xung quanh, để khiến cô có thể thoải mái, Quý Thiếu Ngôn đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa từ lâu.

...

Tuy căn phòng ở bên Bách Duyệt của cô đã được thím Lý bày biện một cách tỉ mỉ, nhưng vạn sự cư tất*, Quý Minh Châu vẫn phải tự mình sắp xếp những đồ đạc quan trọng đi liền với mình.

*Từ gốc (万事据悉) tạm dịch là mọi sự phải căn cứ vào hiểu biết của mình.

Phòng cô quay về phía mặt trời, bên trái cách bàn trang điểm là phòng thay đồ và phòng tắm. Thư phòng lớn trong căn hộ thông tầng dành cho Giang Tịch sử dụng. Anh bận ngày bận đêm, nói tóm lại, đến cô cũng chẳng bận bằng anh.

Vì thế, từ tầng hai đến căn gác lửng nửa tầng trên được Quý Minh Châu chủ động nhận phần. Nơi đó được sửa chữa dựa theo phong cách mà cô thích, cứ thế cô đã sở hữu một vùng đất chịu sự cai quản của mình.

Bình thường, biên tập video hoặc là làm mấy chuyện vặt vãnh đều có thể làm ở đây.

Điều quan trọng nhất là, lúc cô biên tập video, cô yêu cầu không gian tương đối tự do, lúc chuyên tâm tập trung không thích bị người khác làm phiền.

Mà từ khi cô quen biết Giang Tịch, cô mới biết đối phương là một người có tính cách lãnh đạm, thích yên tĩnh.

Từ nhỏ đến lớn đều là cái tính nết này, chưa từng thay đổi.

Cứ như thế này thì còn gì bằng.

Sau khi sắp xếp mọi thứ xong xuôi, Quý Minh Châu đi lên căn gác, bắt đầu bận rộn. Gần đây cô vừa mới quay xong một tập vlog ghi lại những trải nghiệm của mình khi về nước. Tuy công việc biên tập hại não nhưng cô vẫn yêu thích.

Quý Minh Châu sinh ra trong gia đình danh gia vọng tộc, mà trong các chi thứ gần nhà họ Quý, đám con cháu ở thế hệ này ngoài Quý Minh Châu ra thì toàn là con trai.

Tuy nói là được vô vàn nuông chiều cũng không quá, nhưng trên phương diện học hành, rốt cuộc cô vẫn không thể cưỡng lại sự sắp đặt của gia đình, theo học ngành tài chính.

Nói đến thú vui của mình, chỉ khi nào cô ghi lại cuộc sống thường ngày của mình, tâm trạng của cô mới tươi đẹp một cách khác thường.

Một mình đi tới đi lui qua bao nhiêu quốc gia, ngắm nhìn bao nhiêu phong cảnh, cô muốn ghi lại, càng muốn lan tỏa tâm trạng vui vẻ này đến người xung quanh.

Từ nhỏ khả năng tiếp nhận những thứ mới mẻ của Quý Minh Châu đã cao, vì thế khi vlog vẫn còn chưa thịnh hành trong nước, cô đã bắt đầu sự nghiệp của mình ở trên các nền tảng chia sẻ video lớn. Đợi đến khi vlog thịnh hành ở trong nước, Quý Minh Châu nghiễm nhiên đã có chút tiếng tăm, trở nên nổi bật trong giới vlogger, được khán giả trong và ngoài nước yêu mến.

Vùi đầu vào trong công việc biên tập, thời gian bất tri bất giác trôi qua thật nhanh.

Quý Minh Châu tắm xong, thay sang áo ngủ rồi lại lên trên gác một chuyến. Sau khi tắt màn hình máy tính, kiểm tra khắp nơi một lượt, cô mới yên tâm xuống lầu.

Quá trình biên tập cắt nối video đã hoàn thành được quá nửa, phần chèn phụ đề và những hiệu ứng chuyển cảnh sau đó đối với cô mà nói, cô đã vô cùng thành thạo.

Tảng đá đè trên trái tim đã được lấy xuống, tâm trạng của Quý Minh Châu lại trở nên nhẹ nhõm hơn bất cứ lúc nào.

Những món đồ linh tinh mà cô vẫn chất đống trong phòng khách lại không cần phải sắp xếp vội.

Quý Minh Châu dứt khoát quỳ xuống, duỗi tay lật qua lật lại xem xét.

Trong số đó có một chiếc hộp bát âm, nghe nói là do mẹ cô tặng cô lúc còn nhỏ. Dưới đế hộp khắc một cái tên của người sở hữu.

Chiếc hộp bát âm màu nâu đậm, chất lượng cao cấp, tỏa ra mùi đàn hương thoang thoảng.

Quý Minh Châu vẫn luôn mang theo bên mình, trước đây khi ra nước ngoài cô cũng không quên mang theo, nó vẫn luôn đi cùng cô.

Cô bật nút phát thanh, âm thanh trầm thấp du dương huyền ảo chậm rãi vang lên.

Đúng lúc này –

Trên cầu thang vang lên tiếng bước chân không nhanh không chậm.

Nhưng Quý Minh Châu làm như không nghe thấy, tiếng bước xuống lầu kia khẽ khàng, bị âm thanh của hộp bát âm át đi mất.

Giang Tịch cũng không ngờ lại nhìn thấy Quý Minh Châu vào lúc này.

Cô nàng ngồi trong một góc của phòng khách, cụp mắt xuống, đang lắng nghe cái gì đó.

Bộ đồ ngủ kia không bó sát vào người nhưng vì tư thế ngồi nên có thể phác họa ra vóc dáng lung linh.

Vòng eo mềm mại thon thả, lên trên một chút nữa là vùng tuyết trắng đến lóa mắt.

Giang Tịch dừng bước, không nhìn nữa.

Một mặt cầu thang bên cạnh anh là mặt gương nối liền hai tầng lầu với nhau, vừa lớn vừa rõ nét.

Thu lại từng cử chỉ từng hành động của người ta vào bên trong.

Trong quầng ánh sáng được khúc xạ, đường nét nơi cằm anh hơi căng chặt.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play