Giang Tịch vừa dứt lời, Quý Minh Châu và Liên Đường cũng dừng động tác lại, giữ nguyên tư thế giằng co nhau.
Trong lúc nhất thời, hai đôi mắt hiện lên vẻ ngơ ngác.
Quý Minh Châu ngước mắt lên nhìn qua, đèn trong khoang xe hơi tối, không nhìn rõ vẻ mặt của anh.
Trái lại có ánh đèn đường bên ngoài hắt vào trong xe, phác họa nên đôi môi mỏng hơi mím lại của anh.
Liên Đường thấy thế, nhân khoảng lặng này, vòng tay ra sau lưng Quý Minh Châu rồi hơi dùng sức đẩy nhẹ Quý Minh Châu một cái.
Quý Minh Châu không đề phòng, xoay người lại nhìn cô ấy.
“Tớ đi trước đây nha.” Liên Đường cười ha ha, “Xe nhà tớ không đỗ ở đây mà ở phía đối diện cơ!”
Vậy vừa rồi Liên Đường còn dẫn cô đến đây? Quý Minh Châu bất cẩn rơi vào bẫy lớn, tức tối chửi thầm trong bụng một trận.
Cô hơi mấp máy môi, đang định lên tiếng thì bị Liên Đường đẩy thẳng qua phía kia, “Mau lên xe đi, người ta đang đợi cậu đấy, với lại không được đỗ xe ở đây quá lâu.”
Liên Đường nói xong liền chuồn mất tăm, lẩn nhanh hơn cả chuột.
Trong bụng Quý Minh Châu đã nghĩ được một vạn cách xử Liên Đường. Lúc này cô mới bước xuống bậc thềm, tự mở cửa xe ra.
Đây cũng không phải lần đầu tiên cô ngồi xe Giang Tịch, đóng cửa xong liền chào tài xế ngồi trước một tiếng: “Chú Lâm.”
Chú Lâm cười ôn hòa, “Chào tiểu thư Minh Châu.”
Quý Minh Châu gật đầu, qua khóe mắt nhác thấy người ngồi bên cạnh cô.
Giang Tịch ngồi bắt chéo chân một cách tao nhã, sống lưng thẳng tắp dựa vào lưng ghế, đôi mắt khép hờ.
Bộ dạng hết sức mệt mỏi, cũng không biết là đi từ đâu tới đây.
Mùi hương trong khoang xe sạch sẽ tươi mát, không giống mùi hương trong khoang xe thông thường. Tựa như rừng lá kim sau khi tuyết vừa ngừng rơi, bị lớp tuyết mềm mại bao phủ.
Quý Minh Châu tìm một tư thế thoải mái vùi người vào trong ghế, lấy điện thoại ra rồi lại bắt đầu bận chuyện của mình.
Sự yên ắng trong khoang xe bị Giang Tịch phá vỡ trước tiên.
“Tối nay đi đâu?”
Quý Minh Châu vốn đang cúi đầu, nghe thấy thế liền đáp lại ngay mà chẳng cần nghĩ ngợi: “Tối nay tôi về nhà.”
Lúc cô mới về nước chưa được bao lâu, cô và Giang Tịch lần lượt bị người thân của mình cưỡng ép ở bên nhau. Ngoài mặt nói dễ nghe một chút thì là sống chung ở nhà mới, nhưng thực tế thì chính là cách mai mối của thế hệ trước.
Ngược dòng về trước một chút nữa, nhà họ Quý và nhà họ Giang vốn là thế giao, lại còn là đối tác hợp tác đã lâu trên thương trường. Các bậc cha ông mấy đời trước đều có quan hệ không tồi, qua lại vô cùng thân thiết.
Theo dòng chảy của thời gian, đến thế hệ này của Quý Minh Châu và Giang Tịch, gia tộc hai bên đều vô cùng ưng ý với đối phương. Thế là họ vào hùa với nhau phát triển mối liên hôn như thế này.
Nói đến chuyện sống chung, thực ra Quý Minh Châu vẫn chưa từng sống chung với Giang Tịch. Đồ đạc của cô nhiều, lục tục chuyển vào, đến bây giờ vẫn chưa thu dọn xong hoàn toàn. Vì thế, đã mấy ngày trôi qua kể từ ngày bắt đầu sống chung mà cô vẫn còn ngủ ở nhà mình.
Bên phía Giang Tịch thì lại chẳng thấy bóng dáng đâu. Đợt trước tập đoàn Giang Thị chính thức đổi chủ, anh đã lên nắm toàn bộ quyền hành nhưng địa vị vẫn còn chưa ổn định, đằng sau còn một loạt công việc đều cần phải xử lý, bận không rút người ra được.
Hôm nay Giang Tịch đến đón Quý Minh Châu cũng xem như là lần gặp gỡ thứ hai không thể tránh khỏi, kể từ sau khi hai người bất thình lình bị sắp đặt sống cùng nhau.
“Chú Lâm, đến nhà họ Quý.” Giang Tịch khẽ phân phó.
Chú Lâm đáp lại một tiếng, “Vâng, nhị thiếu gia.”
Ra khỏi đại lộ Lệ Xá, chiếc xe không mấy nổi bật chậm rãi ra khỏi nội thành. Sau khi rẽ vào con đường ven biển, chiếc xe đen bóng liền hòa lẫn vào trong bóng đêm.
Trong lúc chờ đèn xanh, chú Lâm nhìn vào gương chiếu hậu, liếc trộm hàng ghế phía sau một cái.
Trên trần xe chỉ bật một chiếc đèn nhỏ màu vàng cam, ánh đèn tỏa xuống, ngăn cách giữa hai người đang ngồi.
Họ không nói chuyện với nhau, cũng chẳng giao lưu bằng ánh mắt nhưng lại hòa hợp đến lạ.
Quý Minh Châu duyên dáng ngồi dựa vào một bên, cổ tay mảnh khảnh vắt chéo vào nhau, cầm điện thoại bằng một tay. Ánh sáng tờ mờ tỏa ra từ màn hình hắt lên nửa khuôn mặt nhỏ nhắn. Giang Tịch nói xong câu vừa rồi thì cũng chẳng nói gì nữa, chỉ yên lặng ngồi đó, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa xe.
Một người kiều diễm như hoa hồng, một người thanh thoát tựa tuyết tùng.
Chưa nói những thứ khác mà nói về vẻ bề ngoài, hai người này lại là kiểu được thượng đế sắp đặt sẵn, trời sinh một cặp.
Chú Lâm chậm chạp dời mắt, vui vẻ ấn mở đài phát nhạc trên xe.
...
Quý Minh Châu về đến nhà là khi đèn điện đã sáng trưng.
Nhà họ Quý và nhà họ Giang đều tọa lạc ở phía Nam của thành phố Ngân, gần núi giáp biển, phần lớn thời gian môi trường xung quanh đều thanh tịnh vắng vẻ. Khu đất này đã được truyền thừa mấy đời, cũng có lịch sử gần trăm năm. Bên trái là biệt thự ở lưng chừng núi, bên phải giáp trang viên Nam Uyển.
Bình thường, người có thể ra vào nơi này đều là những người không phú thì quý.
Nhà họ Giang và nhà họ Quý rất gần nhau, căn nhà mới của hai người lại cách nơi này hơi xa, nằm gần khu vực trung tâm thành phố.
Chú Lâm dừng xe ở bên ngoài tòa nhà chính, Quý Minh Châu không cho ông đưa cô đến tận cửa. Bây giờ trời đã khuya lắm rồi, gọi người ra mở cửa cũng không tiện, chẳng thà tự đi bộ vào trong còn hơn.
Cô đẩy cánh cửa đen sì ra, băng qua sân vườn. Còn chưa bước vào trong đã nghe thấy âm thanh rộn rã khác hẳn ngày trước.
Tiếng động khi Quý Minh Châu đẩy cửa ra không lớn lắm, nhưng cũng đủ để xen ngang những người đang nói chuyện rôm rả bên trong.
“Minh Châu về rồi hả?” Thư Ngọc Hoa nhìn về phía huyền quan, mặt tươi roi rói, đến giọng nói cũng êm ái không thôi.
Thư Ngọc Hoa đã ngoài bốn mươi nhưng vẫn không già, cơ thể được chăm sóc đúng mức. Mang khẩu âm êm ái của người con gái Giang Nam, thấy người mà ngỡ như thấy xuân về.
Trong lúc Quý Minh Châu thay giày, Thư Ngọc Hoa lại chậm rãi cất lời: “Đi mua sắm muộn thế cơ à, có mệt không con? Trời lạnh như vậy, dì bảo thím Lý pha cho con tách trà ấm bụng nhé?”
Giọng điệu của bà ta nghe có vẻ quan tâm nhưng từ đầu đến cuối vẫn ngồi yên trên sofa, chẳng có ý định đứng dậy. Mấy người ngồi xung quanh tuổi tác đã xấp xỉ phụ nữ đã có chồng.
Quý Minh Châu lười phải đáp lại, chẳng đoái hoài đến sự lấy lòng của bà ta, chỉ ngước mắt nhìn xung quanh một vòng rồi hỏi thẳng: “Hôm nay bố cháu không về sao?”
Đám phụ nữ vẫn vây quanh Thư Ngọc Hoa, lúc trước vẫn còn đang cười cười nói nói, đến bây giờ đều đồng loạt im bặt.
Sắc mặt Thư Ngọc Hoa hơi khựng lại, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, “Con hỏi Thiếu Ngôn sao, ông ấy ở trong thư phòng trên lầu.”
Quý Minh Châu nghe thấy thế liền trực tiếp lướt qua bà ta, xách túi đi thẳng lên lầu.
Thư Ngọc Hoa ngồi ở chỗ cũ, vẻ mặt cứng đờ hồi lâu mới giãn ra.
...
Quý Minh Châu bước vào phòng, dùng chân đóng cửa lại, rồi bổ nhào xuống tấm nệm êm ái, suy nghĩ miên man.
Hồi cô còn rất nhỏ, mẹ cô đã mất trong một vụ tai nạn máy bay. Ở cái tuổi mà cô còn chưa kịp xây đắp những hồi ức có liên quan đến mẹ ruột, thế giới của cô chỉ có mỗi bố mình.
Quý Thiếu Ngôn vốn là con nhà danh gia quyền quý ở thành phố Ngân, cộng thêm ông vốn là người phong lưu phóng khoáng, trước khi kết hôn lại có tiếng đào hoa bên ngoài. Vợ mất chưa đầy một năm mà đã có không biết bao nhiêu phụ nữ tự dâng đến tận cửa.
Nhưng tiếc là người đàn ông bất cần đời ấy, sau khi vợ gặp nạn lại đổi tính đổi nết, bất luận người trong gia tộc Quý Thị khuyên bảo như nào, ông vẫn không đi thêm bước nữa.
Mặc dù thỉnh thoảng có tin đồn nhưng vẫn chẳng có người đàn bà nào có thể đặt chân vào nhà họ Quý.
Mấy năm gần đây, bên phía nhà họ Thư vẫn luôn tích cực vun vén cho mối hôn sự này, nhưng chẳng biết sao Quý Thiếu Ngôn vẫn đối xử không mặn không nhạt với đối phương từ đầu đến cuối, chẳng để lộ chút ý định đáp lại người ta. Trước khi về nước Quý Minh Châu đã biết đến nhân vật Thư Ngọc Hoa này, chỉ là cô không ngờ bên phía nhà họ Thư còn cho người dọn thẳng đến ở nhà họ Quý.
Quý Minh Châu còn đang chìm trong suy tư, chẳng bao lâu sau, cửa phòng cô đã vang lên hai tiếng gõ cửa khe khẽ, không nặng không nhẹ.
Quý Minh Châu vùi mặt vào giữa gối, tưởng đó là thím Lý, cát giọng ồm ồm: “Thím Lý cứ vào đi.”
Không có tiếng đáp lại như trong tưởng tượng, cô cảm thấy có phần kỳ lạ, ngước mắt lên lại nhìn thấy Quý Thiếu Ngôn đã bước vào trong phòng.
Sau khi xa cách rồi gặp lại, cho đến tối nay, Quý Minh Châu vẫn còn phải cảm thán rằng thời gian tựa như là hổ phách, khiến dáng vóc của Quý Thiếu Ngôn ngưng đọng lại ở quá khứ, hoàn toàn không có gì thay đổi, vẫn như thuở ban đầu.
“Bố, sao bố lại qua đây thế?”
“Sao bố lại không thể qua đây?” Trong đôi mắt đào hoa của ông Quý toàn là ý cười, “Thấy cô công chúa của chúng ta không vui nên qua đây xem sao.”
Quý Minh Châu hứ mạnh một tiếng từ trong mũi, xoay đầu qua chỗ khác.
Quý Thiếu Ngôn ở ngoài tác phong mau lẹ, lúc này lại dịu giọng nói: “Con và Giang Tịch thế nào rồi?”
Quý Minh Châu im lặng một hồi, không chịu ngẩng đầu lên, hồi lâu sau mới trả lời, “Vẫn thế thôi ạ.”
Quý Thiếu Ngôn để mặc cô đỏng đảnh, “Tối đến nhớ đắp chăn cẩn thận, gần đây có ưng ý cái gì, muốn cái gì cứ nói cho bố.”
Quý Minh Châu: “Dạ...”
Quý Thiếu Ngôn vỗ vỗ lưng cô, vẫn không quên dặn dò: “Nhớ phải ở bên Giang Tịch nhiều hơn nhé.”
Quý Minh Châu làm như không nghe thấy, vơ gối đè lên đầu mình, bịt chặt tai lại, dáng vẻ vô cùng ngỗ nghịch.
Quý Thiếu Ngôn khẽ bật cười, “Sao lại như chưa trưởng thành vậy.”
...
Có lẽ ngày hôm trước quá bận rộn, hoặc cũng có thể do nói chuyện với Quý Thiếu Ngôn đến khuya khoắt, nên sau khi Quý Minh Châu tắm rửa xong thì lại đánh một giấc thật ngon, cả đêm không mộng mị.
Buổi sáng lúc thức dậy, cô tự tay thu xếp hành lý còn lại, bảo tài xế đưa mình vào trung tâm thành phố.
Nơi cô và Giang Tịch sống là tòa nhà Bách Duyệt trong trung tâm thành phố. Xây dựng một nơi rộng lớn như này ở trong khu trung tâm tấc đất tấc vàng quả thực rất hiếm có.
Nhưng nơi này vừa thuận tiện vừa thanh tịnh, thực ra với cô mà nói, đây là nơi ở không tồi. Dù gì đi nữa cũng phải ở, chẳng thà ở cái nơi mình muốn làm gì thì làm nấy.
Bên cạnh tòa nhà Bách Duyệt có lác đác vài dãy nhà liền kề, đối với người trẻ tuổi mà nói nơi này quá trống trải. Vấn đề ý kiến về kiểu nhà, cô và Giang Tịch hiếm có lần nhất trí với nhau. Căn nhà mới mà họ lựa chọn là căn hộ thông tầng, diện tích ước chừng hai tầng rưỡi, cộng thêm một căn gác lửng.
Quý Minh Châu vừa mở cửa ra, không khí bị nén trong nhà đã lâu liền xộc thẳng lên mũi.
Cũng không phải không khí không trong lành, chỉ là vì không có người ở nên thiếu đi chút mùi khói bếp.
Cô tìm được phòng mình, tự thân vận động, lấy từng thiết bị quay phim chụp hình mà mình từng mua ra ngoài.
Tuy sống chung với Giang Tịch, nhưng hai người vẫn chia phòng ở. Cửa phòng đối diện nhau, chỉ có ban công bên hông là nối liền nhau.
Cửa vừa được đóng lại là chẳng có chuyện gì nữa, chỉ có thế giới nhỏ của chính mình.
Cô ở đây tự sắp xếp đồ đạc, điện thoại đổ chuông kêu reng reng.
Người có thể gọi điện một cách liên hoàn đoạt mạng như này ngoài Liên Đường ra thì không còn ai khác.
“Châu Châu!”
Giọng của Liên Đường tựa như sắp xuyên thủng tầng mây.
“Đây, tớ đến chỗ Bách Duyệt sắp xếp chút đồ đạc, sao đấy?” Quý Minh Châu lười cầm điện thoại, trực tiếp bật loa ngoài để trên bàn, tiếp tục sắp xếp đồ đạc.
“Wow... nghe hay đấy, vậy tối qua có high không?”
Động tác trong tay Quý Minh Châu dừng lại, high cái quái ấy.
“Gì mà high với chả ba, lần này cậu cũng không cần phải hỏi, tối qua tớ về nhà.”
Liên Đường tỏ vẻ như có chút tiếc nuối, thở dài một tiếng, “Ấy thế mà cậu đã học được cách tranh trả lời trước rồi, trẻ con dễ dạy.”
“Liên Tiểu Đường à, tớ còn chưa tính sổ với cậu đâu, tối qua cậu hoàn toàn trở mặt đứng ở phía đối lập với tớ phải không?”
“Chẳng phải có bồi thường sao!”
“Bồi thường cái giề?”
“Lần trước tớ đến chỗ cậu chơi đã để lại một món quà, cậu đi bóc ra xem xem!”
Trước đây khi Quý Minh Châu đến nơi này, Liên Đường cũng theo đến thăm hỏi, trong tay còn cầm theo cái gì mà quà tân gia trong truyền thuyết.
Liên Đường nói với giọng điệu thần bí, tỏ vẻ như trong món quà kia có chứa kim cương vậy.
“Cậu tặng cái gì mà tỏ ra thần bí thế?”
“Quà khủng đấy, mở ra là biết thôi ~”
Quý Minh Châu lôi gói quà qua, dùng kéo cắt mở cẩn thận.
Hết lớp bọc này đến lớp bọc khác, gói hàng rất cẩn thận. Cô dùng tay khẽ xé ra, đập vào mắt chính là chiếc quần kẹp tất ren đen.
Quý Minh Châu nhíu mày, dùng ngón tay khều một bên lên, “Sao tớ lại cảm thấy món quà khủng của cậu chẳng đứng đắn chút nào thế?”
Liên Đường bật cười, giọng điệu mang theo sự trêu đùa rõ ràng, “Đứng đắn thì còn vui sướng kiểu gì được, chúc cậu ngày ngày sung sướng, chung sống vui vẻ ~”
Vào lúc hai âm tiết vút cao hết cỡ của Liên Đường sắp sửa chấm dứt, cánh cửa phía sau Quý Minh Châu vang lên tiếng “lạch cách”.
Tuy âm thanh rất nhỏ nhưng cũng đủ nhấc bổng trái tim của cô lên.
Lòng Quý Minh Châu lập tức dâng lên một dự cảm không mấy tốt lành.
Cô chầm chậm quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng cao lớn đứng lặng ở ngưỡng cửa phòng mình, trái tim bỗng giật thót, ngón tay vô thức vung lên phía trước rồi chợt thu về.
Chiếc tất đen viền ren vốn đang bị cô khều lên chịu lực tác động, bị túm lên một cách đột ngột, sau đó bay thẳng về phía của, rơi xuống sàn nhà chỗ cánh cửa.
Nằm chình ình ở đó.
Ánh mắt của Giang Tịch nhìn chăm chú đồ vật dưới chân một hồi, sau đó lạnh lùng liếc về phía cô, “Còn vui không?”