Quý Minh Châu cảm nhận được bóng đen đổ xuống từ phía bên phải. Trong phạm vi mà khóe mắt có thể nhìn thấy, Giang Tịch đang đứng ở trên cầu thang cạnh cô.

Ánh mắt của anh không nhìn về phía cô, cũng chẳng có ý định tiếp tục đi xuống, mà dừng lại ở giữa chừng như bị ấn nút tạm dừng.

Nhìn thấy khung cảnh ấy, những lời đến bên miệng Quý Minh Châu đột nhiên lại lộn trở lại.

Cô vốn định hỏi anh sao lại đi lên tầng hai, nhưng nghĩ lại, có lẽ trong lúc rảnh rỗi Giang Tịch lại đi lên thư phòng cũng nên.

“Anh...vẫn chưa ngủ sao?”

Trước lúc cô biên tập video, thời gian đã không còn sớm nữa rồi, chưa nói đến chuyện cô còn dọn dẹp chỗ này chỗ nọ một lúc, giữa chừng còn tắm một lần.

Quý Minh Châu nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, sắc trời đã tối mịt.

Cảnh phố phường sầm uất được khu trung tâm thành phố kéo dài miên man, loáng thoáng có thể nhìn thấy hàng xe rồng rắn nối đuôi nhau, đường chân trời phía xa xa phát ra ánh sáng le lói.

“Vừa xử lý chút tài liệu.” Giang Tịch nói xong, lại thong thả bước xuống dưới.

Quý Minh Châu rũ mắt xuống, dồn hết tâm trí vào những món đồ nho nhỏ cạnh mình.

Cô đưa hộp bát âm quay về trạng thái tĩnh, chụm tay lại bưng nó lên, ôm vào trong lòng.

“Vậy tôi về phòng trước đây.”

Nói đoạn, cô đứng dậy, vén lọn tóc xoăn rủ xuống phía trước ra đằng sau.

Mỗi khi vào đầu đông, khắp nơi ở thành phố Ngân đều là không khí lạnh khô hanh, vì thế trong phòng ấm áp quanh năm, còn lắp đặt hệ thống sưởi sàn nhà.

Lúc này, trong phòng ngập tràn không khí ấm áp.

Nếu đã ở trong phòng thì không cần mặc quá nhiều, vì thế Quý Minh Châu chỉ mặc một bộ áo ngủ thoáng mát.

Ban đầu cô còn khoác một chiếc áo cardigan lông cừu bên ngoài.

Nhưng đại khái là sưởi sàn mở nhiệt độ quá cao, cả người Quý Minh Châu giống như bị nhét vào trong lồng hấp, còn là kiểu lồng hấp mới sủi tăm còn chưa sôi, không tính là quá nóng nhưng cũng không mấy dễ chịu. Cho nên cô quyết định cởi áo khoác ra, đặt ở một bên.

Nói là tùy ý cũng được, không chú ý cũng được, cô vẫn làm theo ý mình giống như lúc còn ở nhà mình trước đây.

Chẳng quan tâm nơi sống mới gì đó, chẳng quan tâm Giang Tịch gì đó, đó đều không phải chuyện nằm trong phạm vi suy xét của cô.

Sau đó, Quý Minh Châu vẫn cảm thấy nhiệt độ dư thừa chưa biến mất, lại vén toàn bộ tóc xõa ra đằng trước ra sau tai, để lộ ra cần cổ thiên nga có đường cong hoàn hảo.

Làn da cô mịn màng, trên bả vai căng bóng vẫn còn vết lằn nhàn nhạt do bị dây áo siết chặt.

Giang Tịch nhìn mọi động tác của Quý Minh Châu, sau đó lập tức lên tiếng hỏi cô.

“Không lạnh à?”

Quý Minh Châu vốn sắp bước qua cửa phòng, lại bị Giang Tịch bất ngờ gọi giật lại.

“Không lạnh.”

Ánh mắt của Giang Tịch rơi xuống một bên sofa, ý tứ rất rõ ràng.

Chiếc áo cardigan của cô còn ở trên đó.

Quý Minh Châu vốn cảm thấy khó hiểu, sau đó nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của Giang Tịch. Tựa như cô cảm thấy thú vị, lại thong thả quay trở lại, nhấc chiếc áo lên.

“Anh chỉ cái này hả?”

Cô chớp chớp mắt nhìn Giang Tịch, nói với vẻ chậm rãi.

“Tôi có mặc hay không mặc thì anh cũng sẽ không muốn quản đâu nhỉ?”

Hai chữ “không mặc” được cô đặc biệt nhấn mạnh, cố tình nhấn nhá, âm cuối còn kéo dài lê thê.

Nói xong, cô cũng chẳng đợi phản ứng của Giang Tịch, xoay người đi về phía cửa phòng ngủ của mình.

Phía sau chẳng có chút động tĩnh nào.

Mấy giây sau, mới vang lên tiếng bước chân đi theo sau của anh.

Giang Tịch đi về phía hành lang dẫn tới phòng ngủ, sau đó dừng lại trước cửa phòng của mình.

Quý Minh Châu khẽ "A" một tiếng, vào khoảnh khắc trước khi cửa đóng lại, cô đưa chân về phía sau chặn lại cánh cửa sắp khép lại, thò nửa người ra bên ngoài.

Ánh mắt nhắm chuẩn vào anh, nói gần như gằn từng chữ một: “Như thế này hài lòng chưa, Giang thiếu gia?”

Sau đó “Rầm” một tiếng –

Tiếng cô gái vừa dứt, đi kèm ngay sau đó là tiếng đóng cửa có phần nặng nề đột ngột.

Khuôn mặt của Giang Tịch chìm trong ánh sáng lờ mờ của đèn hành lang, nửa sáng nửa tối, không nhìn rõ thần sắc.

Hài lòng chưa?

Bên tai là câu nói mà Quý Minh Châu bỏ lại.

Nhưng những thứ hiện ra trong đầu trước tiên lại toàn là khung cảnh anh nhìn thấy trước đó.

Giang Tịch nhìn chăm chăm vào cánh cửa đóng chặt phía đối diện, rơi vào trầm mặc.

...

Quý Minh Châu vào phòng liền tắt đèn, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ ở đầu giường.

Thu dọn đồ đạc cả ngày trời, sau đó cô lại bận rộn biên tập video, đến giờ này đã mệt rã rời.

Chiếc hộp bát âm đã được cô cẩn thận cất gọn vào trong chiếc tủ ở đầu giường, nằm kế bên sợi dây chuyền hình chìa khóa mà Quý Thiếu Ngôn tặng cho cô.

Cho dù đã buồn ngủ lắm rồi nhưng trước khi đi ngủ, Quý Minh Châu vẫn kiểm tra tin nhắn trong điện thoại như thường lệ.

Chưa nói đến chuyện trước khi vào phòng cô đã khiến Giang Tịch phải cứng họng, tạm thời coi như đã giành chiến thắng áp đảo, vì thế lúc này vẫn không muốn chìm vào mộng đẹp quá nhanh.

Có câu nói như nào nhỉ --

Những hồi ức khi tâm trạng tươi đẹp có thể hưởng thụ thêm bao lâu thì cứ hưởng thụ bấy lâu.

Cô mới nằm lên giường chưa được bao lâu, vừa mở thông báo tin nhắn ra thì liên tục có tin nhắn hiện lên.

Quý Minh Châu quen rất nhiều người, trước đây bởi vì nhà họ Quý nên có rất nhiều người tỏ ý muốn kết giao làm quen cô. Sau đó lại là vì cô làm vlogger, những mối quan hệ trên mạng cũng cần phải giao thiệp. Tuy chẳng có mấy người có quan hệ thân thiết nhưng cô cũng được tính là tuyến đầu trong việc theo dõi tin tức.

Có lúc không xem điện thoại trong chốc lát mà đã bỏ lỡ rất nhiều động thái của mọi người.

Cũng giống như bây giờ --

Cô mở điện thoại lên liền có thông báo tin nhắn của một nhóm chat vang lên inh ỏi, gần như sắp tràn ra khỏi màn hình.

Nhóm chat này mới được lập ra vào đợt trước, mục đích là vì một buổi gặp gỡ sau này, bên trong tề tựu đông đảo vlogger.

Những người có lưu lượng hàng đầu trên mạng chính là lực lượng nòng cốt trong nhóm.

Ý đồ của ban tổ chức kêu gọi hoạt động lần này cũng rất rõ ràng, họ muốn tổ chức buổi gặp gỡ này bằng cách thu hút những người làm vlog chất lượng cao, để sau này còn bàn chuyện hợp tác cụ thể.

Lúc Quý Minh Châu chưa về nước, dĩ nhiên cô không thể tham gia buổi gặp gỡ với hình thức như này được.

Lần này cô vốn không muốn đi, nhưng không thể từ chối lời mời nồng hậu của ban tổ chức.

Trước đây khi cô mở một kênh chia sẻ video ở trong nước, ban tổ chức từng chủ động giúp đỡ một số việc.

Tuy ý định ban đầu của Quý Minh Châu là không muốn mở rộng, cũng không phải yêu cầu cá nhân của cô, nhưng đây dù sao cũng là tấm lòng của đối phương, cũng coi như một mối ân huệ nho nhỏ.

Thuận nước đẩy thuyền, cô liền nhân lần này trả ân tình.

Cô cũng có nghe qua một số quy tắc trong ngành.

Mà cô cũng từng nghĩ buổi gặp gỡ như này sẽ như thế nào, trong lòng không khỏi ấp ôm một chút hiếu kỳ.

Vì thế, Quý Minh Châu đã nhận lời mời.

Chỉ có điều, tin nhắn được gửi đến hôm nay có vẻ nhiều hơn trước đây.

Ban tổ chức cũng liên lạc riêng với cô.

Người phụ trách hoạt động: [Pearl chan*, báo cho bạn một việc, địa điểm gặp gỡ của chúng ta đã thay đổi rồi.]

*Xưng hô thân thiết theo kiểu người Nhật.

Người phụ trách hoạt động: [Trong nhóm chat có thông báo, nhưng không tìm thấy bạn nên tôi bèn qua đây thông báo cho bạn.]

Quý Minh Châu nhìn thời gian hiển thị trên màn hình.

Đối phương gửi tin nhắn vào mười phút trước, vẫn không tính là lâu lắm.

Quý Minh Châu: [Ừm, tôi biết rồi, thế đã đổi đến nơi nào vậy?]

Lần này đối phương nhắn lại rất nhanh –

Người phụ trách hoạt động: [Trước đó vốn đã đặt chỗ ở Hoa An Đình Thành ở trong trung tâm, nhưng sau đó phát hiện ra không đủ chỗ nên tạm thời quyết định đổi địa điểm.]

Người phụ trách hoạt động: [Nhưng vừa hay chi nhánh bên khu Thành Đông khá vắng nên đổi sang bên đó rồi, bạn đừng đi nhầm địa điểm nhé.]

Hoa An Đình Thành ở khu Thành Đông?

Quý Minh Châu lục lọi trong đầu một hồi, loáng thoáng có chút ấn tượng.

Cô lên mạng tra địa chỉ cụ thể, đó là một nơi nằm ở tận phía đông của khu Thành Đông, cực kỳ xa trung tâm thành phố, gần như nằm sát sườn đường giáp ranh với thành phố khác.

Trước đây Quý Minh Châu còn cảm thấy thuận tiện, cũng không cần phải đi đi lại lại quá lâu. Trái phải đều ở gần tòa nhà Bách Duyệt, cô đi vài bước là có thể đến được chỗ hẹn.

Bây giờ biến số đến quá nhanh, cô đành miễn cưỡng nhắn lại một tiếng “Ok”.

Cô dựa vào đầu giường, đang nghĩ xem ngày mai bảo tài xế trong nhà qua đây đón cô, đúng lúc này tiếng mở rồi đóng cửa ở phía đối diện lại loáng thoáng vọng vào phòng cô.

Quý Minh Châu ngẫm nghĩ một hồi, đột nhiên nảy ra một ý kiến.

Không phải dạo gần đây Giang Tịch rảnh rỗi sao, “sức ngựa” tốt đến thế tội gì mà không dùng.

Cô tắt điện thoại, cũng không gọi điện về nhà nữa.

Cô nhắm mắt lại, rồi chìm vào giấc ngủ say.

...

Sáng sớm hôm sau, Quý Minh Châu vừa thức dậy là lập tức gõ cửa phòng đối diện.

Cô vẫn còn nhớ, chưa quên chuyện kia.

Nhưng gõ hết lần này đến lần khác, bên trong vẫn chẳng có động tĩnh gì.

Cô đứng tại chỗ một hồi rồi lên thẳng lầu hai, đến thư phòng tìm người.

Lần này, cô gõ cửa nhanh chóng có tiếng đáp lại.

“Vào đi.”

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán.

Quý Minh Châu đẩy cửa ra, Giang Tịch đang ngồi sau bàn đọc sách, đắm mình trong ánh nắng ban mai.

“Này, thương lượng với anh một chuyện.”

Giang Tịch dừng động tác trong tay lại, ngước mắt lên nhìn cô.

Quý Minh Châu bước vào trong, đóng cửa lại rồi đi thẳng đến trước bàn của anh, chùng chân nghiêng người tựa lên trên bàn.

Cô đi thẳng vào chủ đề: “Tôi muốn đến Hoa An Đình Thành bên Thành Đông một chuyến, mấy ngày nay anh có thời gian nhỉ?”

Cô lật tay lại, gõ xuống bàn hai cái, “Có điều nếu anh còn có việc phải xử lý thì bảo chú Lâm đưa tôi đi là được.”

“Dạo này chú Lâm ở bên chỗ mẹ tôi.”

Giang Tịch lời ít ý nhiều, ý tứ cũng rất rõ ràng.

Chú Lâm còn đang đưa đón mẹ anh, không rảnh.

“Thế thì Giang nhị thiếu vẫn phải hạ mình thật rồi.”

Quý Minh Châu âm thầm nói xấu trong lòng, anh ta chính là người không thể nói một câu tử tế, nhất định phải đâm chỗ này chọt chỗ kia mới được.

Cô rời khỏi mặt bàn, đứng thẳng dậy, đang định ra khỏi phòng thì nghe thấy Giang Tịch lên tiếng.

“Là em nhường tôi rồi, có điều Quý tiểu thư đây đúng là người hay quên.”

Giang Tịch gỡ chiếc kính gọng vàng xuống, đôi mắt đen láy nhìn thẳng về phía cô.

Đuôi mắt của anh hẹp dài, đoạn cuối hất lên một độ cong đẹp mắt.

“Tôi có thể quên chuyện gì được nhỉ?” Quý Minh Châu dừng bước.

“Chính miệng em đã từng hỏi mà, đúng là quên mất rồi.”

Ánh mắt của anh từ trên khuôn mặt rạng rỡ của cô dời xuống dưới, dừng lại ở nơi nhấp nhô trước ngực cô rồi hờ hững lướt qua.

“Nếu phải nói là có hài lòng không thì...”

Giang Tịch thoáng ngừng lại, giọng điệu thong thả chậm rãi –

“Cũng được đấy.”

Quý Minh Châu thuận theo ánh mắt của anh, cúi đầu nhìn xuống dưới.

“...”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play