Sống Lại Tôi Vẫn Là Bà Hoàng Giới Giải Trí

Chương 7.2


1 tháng

trướctiếp

Lúc bà cháu hai người đang tâm sự ở đây thì Kim Mê đang đi tham quan phòng của mình. Bà cụ sắp xếp cho cô và Tạ Trì ở hai gian phòng, xem ra quả nhiên là ai cũng biết chuyện mối quan hệ giữa vợ chồng hai người không hòa thuận.

Nhưng như vậy cũng giảm bớt rất nhiều phiền toái cho Kim Mê, cô vừa định đi tắm thì Vương Đông Ni lại gọi điện đến.

“Bây giờ cô có thời gian kết nối với một buổi phát sóng trực tiếp không? Khoảng nửa giờ sau, cô và Mỹ Việt sẽ ghép đôi với nhau.” Vương Đông Ni nói rất nhanh, cứ như là chỉ cần nói chậm một chút sẽ làm trễ nải buổi phát sóng trực tiếp vậy.

Kim Mê cầm điện thoại hơi sửng sốt: “Sao lại đột ngột như vậy?”

“Đây chỉ là liên lạc tạm thời để làm nóng show thực tế nhóm sau này của các cô. Cô tranh thủ lúc này chuẩn bị một chút đi, chỉ cần nói chuyện một chút thôi, sẽ không tốn quá nhiều thời gian đâu.”

“... Được rồi”

Đến tận bây giờ Kim Mê vẫn chưa từng tiếp xúc với chương trình phát sóng trực tiếp, lúc này cô đang ở một mình trong phòng nghiên cứu điện thoại di động, một nữ giúp việc đến đưa trái cây sau bữa ăn nhìn thấy, không nhịn được hỏi một câu: “Cô Mạnh, cô có cần giúp gì không ạ?”

Kim Mê dừng lại, quay đầu nhìn về phía cô ấy: “Cô có biết phát sóng trực tiếp như thế nào không?”

“Phát sóng trực tiếp?” Nữ giúp việc liếc nhìn chiếc điện thoại di động đặt trên bàn của cô rồi nói: “Muốn phát sóng trực tiếp thì vẫn nên dùng trang bị chuyên nghiệp để đạt được hiệu quả tốt hơn, cô chờ một chút, tôi đi chuẩn bị giúp cô ngay.”

“Hả? Việc này cũng có thể chuẩn bị sao?”

“Vâng ạ, sẽ xong nhanh thôi ạ.” Nữ giúp việc nói xong cũng nhanh chóng đi chuẩn bị, Kim Mê không nhịn được cảm thán trong lòng, chỗ này của bà cụ thật sự là thứ gì cũng có.

Chỉ trong vòng mười phút, nữ giúp việc đã đến gọi cô, nói rằng đã chuẩn bị xong thiết bị rồi, mời cô đến phòng đọc sách của cậu chủ.

Trước đây khi Tạ Trì sống ở đây, anh có một phòng đọc sách, bây giờ mặc dù không còn dùng đến nữa nhưng phòng này vẫn được giữ lại cho anh. Trên bàn làm việc rộng rãi bày một chiếc máy vi tính, bên cạnh còn có giá đỡ webcam và micro, còn có đèn trợ sáng, vừa nhìn là đã thấy vô cùng chuyên nghiệp.

“Vì để không làm lộ những việc riêng tư nên tất cả rèm cửa sổ đều được đóng lại, cô chỉ cần ngồi ở đây thì sẽ không quay được những thứ không cần thiết.”

“... Được, cảm ơn cô.” Kim Mê bước đến ghế rồi ngồi xuống, nữ giúp việc thậm chí còn giúp cô điều chỉnh lại thiết bị.


Sau khi Kim Mê trang điểm và làm tóc xong, Vương Đông Ni lập tức cho cô vào phòng phát sóng trực tiếp. Cô bấm vài cái trong máy vi tính, trên màn hình lập tức hiện ra khuôn mặt của người dẫn chương trình và Trịnh Mỹ Việt.

“Chào mừng Xán Nhiên.” Người dẫn chương trình nhiệt tình chào đón cô, mặc dù kết nối phát sóng trực tiếp hôm nay là tạm thời nhưng bây giờ nhóm của Mạnh Xán Nhiên đang rất nổi tiếng nên số người trong phòng phát sóng trực tiếp cũng tăng lên rất nhanh.

Đặc biệt là sau khi nhân vật trong cuộc thảo luận hai ngày nay Mạnh Xán Nhiên đến, bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp lại càng nhiều hơn.

Nhìn thấy mọi người đang tranh cãi trong phần bình luận, người dẫn chương trình vô cùng sáng suốt không nhắc đến sân khấu ngày hôm qua, mà chỉ khai thác về đề tài của show thực tế nhóm. Tuy nhiên anh ấy không đề cập đến, Trịnh Mỹ Việt lại chủ động kéo Kim Mê vào: “Gần đây Xán Nhiên đã tiến bộ rất nhiều, biểu hiện trên sân khấu ngày hôm qua cũng rất tốt, fan cũng đã tăng lên không ít rồi đấy.”

Nụ cười trên mặt người dẫn chương trình cứng đờ, muốn lảng tránh chủ đề này: “Đúng là vậy, cả nhóm đều có tiến bộ rất lớn, tôi tin là sau này khi show thực tế nhóm bắt đầu công chiếu thì có thể mang đến càng nhiều bất ngờ và niềm vui cho khán giả hơn.”

Trịnh Mỹ Việt nói: “Vậy thì Xán Nhiên có chuẩn bị phúc lợi nào cho người hâm mộ không?”

Kim Mê hỏi: “Phúc lợi gì?”

Trịnh Mỹ Việt nói: “Ví dụ như hát hay nhảy một bài hát nào đó, hay là cậu nhảy bài của nhóm chúng ta đi.”

Người dẫn chương trình: “...”


Video nhảy nhóm của Mạnh Xán Nhiên trước đó đạt một lượng người xem lớn nhưng không phải bởi vì cô nhảy tốt mà là vì cô nhảy quá tệ, toàn bộ cộng đồng mạng đều cười nhạo của cô.

Người dẫn chương trình đang trầm tư suy nghĩ nên giải vây cho cô như thế nào thì Kim Mê lại đồng ý: “Được.”

Người dẫn chương trình: “...”

Mặc dù hôm qua cô thể hiện không tệ nhưng bài nhảy nhóm của cô đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mọi người, thật sự làm người ta không nén được lo lắng thay cho cô.

Khán giả cũng có suy nghĩ như vậy, một lần biểu diễn tốt trên sân khấu cũng không có nghĩa là cô có thể nhảy tốt những điệu nhảy khác, trong các cuộc thảo luận và bình luận dường như cũng xuất hiện rất nhiều nội dung mang ý châm biếm.

Kim Mê liếc mắt nhìn những bình luận đang châm chọc mình mình kia, đứng dậy khỏi ghế ngồi và điều chỉnh lại tiêu cự của máy quay phim.

Không phải là bài nhảy nhóm sao, vừa khéo buổi sáng cô đã tập xong. Cô đi đến vị trí thích hợp rồi đứng yên, thầm đếm nhịp điệu rồi bắt đầu nhảy.

“??? Cô ấy thậm chí còn tự hát chay nữa kìa?”

“Chị Nhiên thật tuyệt vời, yêu chị quá đi!”

“Trình độ nhảy của cô ấy bây giờ và trước kia như hai người khác nhau vậy! Cô ấy thật sự đã tiến bộ rất nhiều!”

“Hôm nay cô ấy trang điểm đẹp hơn thường ngày, giá trị nhan sắc chạm đỉnh!”

“Xinh đẹp chỗ nào chứ? Nhảy bài nhóm mà lạnh lùng như vậy làm gì? Khán giả nợ tiền cô ta sao?”

Phần bình luận nhanh chóng rơi vào một trận hỗn chiến, Kim Mê chỉ nhảy một đoạn đã quay về chỗ ngồi. Người dẫn chương trình vội vàng nói trước khi Trịnh Mỹ Việt kịp lên tiếng: “Cảm ơn màn biểu diễn đặc sắc của Xán Nhiên! Buổi phát sóng trực tiếp hôm nay đến đây thôi, vất vả cho hai người, hẹn gặp lại mọi người lần sau nếu có cơ hội!”

“Tạm biệt.” Kim Mê nói xong thì lập tức offline.

Màn hình tối lại, thế giới cũng yên tĩnh theo.

Hừ, còn muốn hãm hại cô à, cũng may là cô thông minh nên đã học cả những bài nhảy khác. Nhóm này vừa mới ra mắt, tổng cộng chỉ có hai bài hát nên học cũng không tốn quá nhiều công sức.

Cô ngồi vào bàn một lát thì bị kệ sách ở phía đối diện thu hút.

Đây là phòng đọc sách của Tạ Trì trước kia, trên kệ sách còn bày đầy sách, có cả sách văn học, tài chính và nghệ thuật.

“Phạm vi cũng khá rộng đấy.” Kim Mê tiện tay rút một cuốn sách ra, một tấm thẻ bọc nhựa nhỏ vô tình rơi từ trên kệ sách xuống.

“Đây là cái gì?” Kim Mê nhặt tấm thẻ lên, nhìn thấy một hàng chữ nhỏ được viết bằng bút máy bên trên.

[Hãy đợi anh.]

Chân mày Kim Mê giật giật, cô lật tấm thẻ lại, phát hiện mặt sau của tấm thẻ có một bức phác họa bóng lưng của một người con gái.

“Ồ.” Kim Mê bất ngờ biết được một tin động trời: “Thằng nhóc này còn có một bạch nguyệt quang sao?”
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp