Bà nội của Tạ Trì ở trong một căn biệt thự mang đậm phong cách Trung Hoa trên núi, mặc dù nơi này cách xa thành phố nên cuộc sống không được thuận tiện lắm nhưng cảnh vật trên núi lại thanh tịnh và đẹp đẽ, rất phù hợp cho người già nghỉ ngơi.
Lúc xe chạy đến bên ngoài biệt thự, ông quản gia đã đứng sẵn ngoài cửa chờ hai người.
Kim Mê nối gót Tạ Trì bước xuống xe, liếc nhìn ngôi biệt thự trông giống như một lâm viên* trước mặt. Quản gia mặc áo Tôn Trung Sơn, chào hỏi bọn họ một tiếng rồi dẫn hai người vào nhà.
*Lâm viên: khu trồng cây cảnh (khu trồng cây cối, hoa cỏ để du ngoạn, nghỉ ngơi)
Sau khi băng qua một vườn hoa lớn kiểu Trung Hoa như vậy, cuối cùng thì mấy người cũng đi đến phòng khách, bà cụ cầm một chuỗi tràng hạt trên tay, đang lạy Phật.
Cảnh tượng này làm Kim Mê nhớ đến rất nhiều bộ phim mà cô từng đóng, thông thường thì nhân vật nào có lòng dạ càng độc ác thì lại càng thích bái Phật.
Cô lặng lẽ nuốt nước miếng.
“Bà chủ, cậu chủ và cô Mạnh đã đến rồi ạ.” Quản gia bước đến bên cạnh bà cụ, cung kính nói một câu. Bà cụ khẽ gật đầu, đeo chuỗi tràng hạt lên tay rồi xoay người về phía bọn họ.
Năm nay bà cụ đã hơn bảy mươi tuổi rồi nhưng vóc dáng vẫn rất đẹp, trên người bà mặc một bộ sườn xám vừa vặn, toát lên đầy vẻ sang trọng.
“Bà nội.”
Tạ Trì gọi bà một tiếng, Kim Mê nghe thấy vậy cũng nhanh nhảu mỉm cười gọi bà: “Cháu chào bà nội!”
Ánh mắt bà cụ cũng hướng về phía cô, trước đây bà từng gặp Mạnh Xán Nhiên, nhắc đến thì lúc đầu hôn sự của Tạ Trì và Mạnh Xán Nhiên vẫn là nhờ một tay bà thúc đẩy.
Mối quan hệ thông gia giữa hai nhà là vào lúc ông nội của Tạ Trì còn sống đã định ra cùng với ông cụ nhà họ Mạnh. Nhà họ Mạnh chỉ có một đứa con gái là Mạnh Xán Nhiên, cô được dạy dỗ cẩn thận từ khi còn nhỏ, vẻ ngoài trông cũng không tệ, ban đầu bà cụ khá hài lòng với cô, ít nhất về mặt gia thế và tướng mạo thì cô cũng xứng đôi với Tạ Trì.
Nhưng ai ngờ, ngày thường cô Mạnh này tỏ ra vô cùng bình thường nhưng chỉ cần vừa nhắc đến Thẩm Thịnh Tinh là cô lại như biến thành một người khác vậy, sau đó còn tham gia kì thi tuyển chọn chỉ vì để tiếp cận Thẩm Thịnh Tinh.
Bởi vì chuyện hôn sự này vốn là bà cụ kiên quyết bắt Tạ Trì phải đồng ý nên khi Mạnh Xán Nhiên bắt đầu làm ầm ĩ, bà cũng khó nói gì nhưng sau này Mạnh Xán Nhiên càng ngày càng quá đáng, không những công khai tỏ tình với Thẩm Thịnh Tinh mà còn uống thuốc tự sát vì bị anh ta từ chối.
Cho dù mối hôn sự này là bà cụ thúc đẩy thì hôm nay bà cũng phải khuyên Tạ Trì ly hôn.
Ngay cả việc nên nói từ chối như thế nào bà cũng đã soạn xong trong đầu rồi nhưng lại bị một tiếng “Chào bà nội!” ngọt đến ngấy của Kim Mê cắt ngang.
Kim Mê vẫn đang tiếp tục niệm chú: “Bà nội ơi, sườn xám của bà đẹp quá, vừa rồi cháu nhìn bà từ xa mà cứ tưởng là một chị gái xinh đẹp nào đấy ạ! Chuỗi tràng hạt mà bà đeo trên tay cũng giống như một món đồ thời trang độc nhất vậy, bình thường bà chăm chút bằng cách nào vậy, dạy cho cháu với.”
“...” Ông quản gia nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ, như thể đang suy nghĩ xem cô lại định giở trò gì vậy. Bà cụ vẫn bình tĩnh, mặc dù trong lòng bà cũng có nhiều nghi vấn nhưng ngoài mặt lại không lộ vẻ gì: “Bà thì có chăm chút gì đâu, chỉ là ngủ sớm dậy sớm, ăn uống đúng giờ giấc mà thôi. Cháu và Tiểu Trì đừng cứ đứng đây nữa, đi ăn cơm trước đi.”
“Vâng ạ, bà nội, để cháu đỡ bà qua đó!” Kim Mê bước đến, vô cùng thân thiết đỡ bà cụ đi vào trong.
Tạ Trì đi theo sau lưng hai người không nhịn được khẽ nhếch miệng, là anh đã xem thường Mạnh Xán Nhiên rồi, cô Mạnh đây đúng là co được dãn được mà.
Bữa tối đã chuẩn bị xong, đêm nay chỉ có ba người Kim Mê, Tạ Trì và bà cụ cùng ăn cơm nhưng trên bàn lại bày đầy sơn hào hải vị. Bà cụ chưa ăn nên hai đứa hàng cháu như Kim Mê và Tạ Trì cũng không ăn trước được, bà cụ múc một chén canh đặt bên cạnh Kim Mê, mỉm cười nhìn cô nói: “Cháu vừa mới xuất viện, ăn chút canh để bồi bổ cơ thể đi.”
Kim Mê: “...”
Bà nội à, bà lại bắt đầu rồi đúng không.
Kim Mê cầm muỗng lên, cũng mỉm cười với bà và nói: “Cảm ơn bà nội, bà cũng ăn đi ạ.”
“Ừ.” Bà cụ khẽ cười rồi cầm đũa lên gắp một ít rau, từ tốn ăn cơm. Kim Mê vừa mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng, lại nghe bà cụ ở bên cạnh nói: “Xán Nhiên à, bà biết có thể hôn nhân giữa cháu và Tiểu Trì chẳng mấy mặn nồng nhưng vẫn cần phải có sự tôn trọng căn bản, dù sao thì về mặt pháp lý, hai cháu vẫn là một đôi vợ chồng, đúng không?”
Kim Mê bị sặc nước canh trong miệng, ngẩng đầu lên cảm động nhìn bà cụ: “Bà nội à, nếu bà còn nói chuyện luật pháp thì mọi chuyện đều dễ thương lượng ạ.”
Tạ Trì ở bên cạnh đang cúi đầu uống canh, cố gắng kìm khóe miệng mình lại để không lộ ra nụ cười.
Bà cụ vốn đang ngẩn người vì câu nói của Kim Mê, lúc này nhìn thấy phản ứng của Tạ Trì, ánh mắt bà càng tối lại.
Cặp vợ chồng son này đang chơi trò gì với bà vậy?
“Bà nội, chuyện trước kia đều là vì cháu chưa suy nghĩ thông suốt, bây giờ cháu đã nhìn rõ rồi ạ.” Kim Mê vô cùng chân thành nắm lấy tay bà cụ: “Những người khác làm sao có thể sánh bằng Tạ Trì được, chỉ xét về ngoại hình thì Tạ Trì đã là người đàn ông đẹp trai nhất rồi, bà nói xem có đúng không?”
“Thật sự là vậy.” Bà cụ mỉm cười vỗ lên mu bàn tay Kim Mê một cái, ân cần nói: “Ăn cơm thôi, không nhắc đến những chuyện này nữa.”
“Vâng ạ.”
Cuối cùng cũng vượt qua được bữa cơm khó khăn mà không gặp phải chuyện gì, Kim Mê cho rằng sau khi cơm nước xong xuôi thì có thể chuồn đi được rồi, không ngờ là bà cụ còn giữ bọn họ ở lại qua đêm.
“Chuyện là, chúng cháu cũng không mang theo quần áo để thay ạ.” Khuôn mặt Kim Mê lộ vẻ khó xử.
Nhưng việc này căn bản không thể làm khó được bà cụ: “Không sao. Ở đây có đủ mọi thứ, bà đã kêu người chuẩn bị cho các cháu xong hết rồi.”
“Ha ha ha ha.” Kim Mê cười giả lả: “Vẫn là bà nội suy nghĩ chu đáo ạ.”
“Ừ.” Bà cụ cũng mỉm cười, sau đó gọi người làm đến dẫn Kim Mê về phòng. Tạ Trì thì ở lại dưới lầu đi dạo cùng bà cụ trong vườn hoa một lát.
“Nói đi, có chuyện gì xảy ra với hai đứa vậy?” Bà cụ đi vào một cái đình nghỉ chân, ngồi xuống bàn rồi nhìn Tạ Trì ở bên cạnh mình: “Hôm nay thái độ của Mạnh rất khác thường, cảm tình giữa hai người đột nhiên tăng vọt à.”
“... Vậy thì không có đâu ạ.”
“Không có?” Trên mặt bà cụ viết hai chữ không tin: “Nhưng bà nghe nói là hôm nay hai đứa cùng bước xuống từ một chiếc xe.”
Tạ Trì: “...”
Bà cụ thấy anh không nói gì nên tự mình nói tiếp: “Hôm nay bà vốn định khuyên hai cháu ly dị đi nhưng bây giờ xem ra hình như là bà đã nhiều chuyện rồi?”
“... Bà nội, chuyện không phải như bà nghĩ đâu.” Tạ Trì nói: “Kết hôn thì chắc chắn là phải ly hôn rồi nhưng bây giờ chưa phải là thời điểm thích hợp. Hơn nữa bên phía nhà họ Mạnh…”
“Phía nhà họ Mạnh con không cần phải để tâm, chuyện này vốn là bọn họ làm sai.” Bà cụ nhìn anh: “Quan trọng là trong lòng cháu nghĩ như thế nào.”
Tạ Trì im lặng một hồi rồi nói với bà: “Bà nội, bà yên tâm đi, tự cháu hiểu rõ mà.”
Từ nhỏ Tạ Trì đã làm việc rất chín chắn, cũng là người có năng lực xuất chúng nhất trong đám thế hệ trẻ của nhà họ Tạ nên tất nhiên là bà cũng yên tâm với cách làm của anh. Chẳng qua vấn đề tình cảm của anh vẫn luôn làm bà cụ lo lắng.
“Được rồi, bà nội tin cháu biết mình đang làm gì. Còn về Mạnh, bà thấy cháu cũng không phải là hoàn toàn không có chút hứng thú nào với con bé…”
“Không, sao bà nội lại thấy vậy?”
Bà cụ liếc anh một cái: “Còn giả vờ với bà nữa à, bà đã nhìn thấy cháu cười trộm trên bàn ăn rồi. Cháu nói xem đã nhiều năm như vậy rồi, cháu đã từng cười vì cô gái nào chưa?”
Tạ Trì: “...”
Nụ cười đó của anh là cười nhạo mà.