Tấm hình phác họa trên tấm thẻ chỉ có nửa người, cô gái có mái tóc dài, trên người mặc một bộ lễ phục. Kim Mê nhìn một lát vẫn không nhận ra gì nên nhét tấm thẻ lại vào trong sách rồi đặt lên kệ sách.
Bên cạnh kệ sách có đặt một bức tường để dán ảnh, phía trên dán một vài tấm ảnh chụp, phần lớn đều là ảnh phong cảnh và tĩnh vật, Kim Mê nhìn lướt qua, vừa nhìn, sự chú ý của cô đã bị tấm ảnh của Tạ Trì thu hút.
Đó là Tạ Trì thời còn học cấp ba, mặc dù nét mặt anh vẫn tỏ ra vô cảm nhưng cũng có thể thấy được tuổi trẻ phơi phới. Lúc đó anh còn chưa quấn chặt người mình trong bộ âu phục mỗi ngày như bây giờ, anh đang mặc một chiếc áo sơ mi cổ lật màu trắng đen, trông vừa sạch sẽ vừa nhẹ nhàng thoải mái.
“Ồ wow… Trông đẹp trai như vậy mà còn không yêu sớm thì thật là uổng phí.” Kim Mê lấy điện thoại di động ra, chụp tấm hình này lại, miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Chỉ dựa vào khuôn mặt này thì làm gì có bạn nữ nào mà tên này không theo đuổi được chứ, sao lại có bạch nguyệt quang mình yêu mà không có được nhỉ?”
Cô không nhịn được cẩn thận tìm kiếm trong hai tấm ảnh chụp tập thể một chút nhưng cũng không tìm được một cô gái nào.
“Chà, giấu kĩ ghê.”
Cô vừa nói xong câu này thì giọng Tạ Trì từ ngoài cửa đã truyền đến: “Cô đang làm gì đó?”
Kim Mê giật nảy mình, suýt chút nữa đánh làm rơi điện thoại: “Tôi có làm gì đâu, chỉ tùy tiện xem qua một chút thôi.”
Cô quay đầu lại mỉm cười với Tạ Trì.
Tạ Trì liếc nhìn thiết bị phát sóng trực tiếp trên bàn làm việc rồi hỏi cô: “Tôi nghe quản gia nói cô đang phát sóng trực tiếp, đã kết thúc rồi à?”
“Đúng vậy.” Kim Mê khẽ gật đầu, bước ra ngoài: “Chỗ này lúc trước là phòng đọc sách của anh à? Trước đây anh làm bài tập ở đây sao?”
“Ừ.” Tạ Trì đáp lại một tiếng nhưng không bước vào mà xoay người đi ra ngoài. Kim Mê đuổi theo anh, đi bên cạnh hỏi: “Khi đi học thành tích của anh có tốt không? Đã từng yêu sớm bao giờ chưa?”
“...” Tạ Trì nghiêng đầu nhìn cô: “Liên quan gì đến cô?”
Kim Mê nói: “Có liên quan gì đâu, tôi chỉ đang hóng chuyện mà thôi.”
Tạ Trì: “...”
Nghĩ đến cô gái được vẽ trên tấm thẻ, ham muốn buôn chuyện của Kim Mê lại càng mãnh liệt hơn: “Tôi hơi tò mò một chút, với tính cách của anh sao lúc đầu lại chịu nhượng bộ mà đồng ý kết hôn với tôi vậy?”
“...” Khóe miệng Tạ Trì giật giật, mở miệng nói: “Vì để đạt được sự ủng hộ của bà nội.”
Mặt Kim Mê tỏ ra kinh hãi: “Vậy nên anh vì để lấy được nhà họ Tạ mà vứt bỏ cô gái mình yêu sao?”
“...” Tạ Trì siết chặt nắm tay: “Ai nói với cô là tôi có người yêu?”
Kim Mê mỉm cười nhướng mày với anh: “Anh đừng có xấu hổ nữa, ở độ tuổi anh có người mình thích là chuyện vô cùng bình thường, tôi hiểu mà.”
“...” Cô thì hiểu cái gì chứ?
“Cho nên anh định sau khi ly hôn với tôi thì lập tức đến tìm cô ấy đúng không?” Kim Mê càng nghĩ lại càng thấy cách suy luận này hợp lý, hèn gì anh lại viết [Hãy chờ anh.] ở mặt sau của tấm thẻ!
Tạ Trì hít một hơi thật sâu rồi quay đầu sang hướng khác.
Nếu anh có thể quay về ngày trước khi mình kết hôn với Mạnh Xán Nhiên, anh nhất định sẽ tự tát bản thân hai cái.
Ban đầu, anh đồng ý kết hôn đúng là vì để đạt được sự ủng hộ của bà nội nhưng thật ra, nếu không có bà nội thì anh vẫn có thể từ từ thâu tóm nhà họ Tạ, chỉ là phải tốn hơi nhiều thời gian một chút, mà cái anh đang thiếu nhất chính là thời gian.
“Anh đừng đi nhanh vậy chứ.” Kim Mê đi theo sau lưng anh, còn muốn hóng chuyện về cô “Bạch nguyệt quang” này nhưng bước chân của Tạ Trì lại càng ngày càng nhanh hơn, anh đi một mạch thẳng đến ngoài cửa phòng của mình.
“Cô muốn về phòng cùng tôi à?” Tạ Trì mở cửa phòng ngủ ra, đứng bên cạnh cửa nhìn cô.
“...” Kim Mê ngẩng đầu lên, mỉm cười với anh: “Tạm biệt.”
Cô vừa mới xoay người thì nhìn thấy bà cụ và quản gia đi đến, trên tay còn cầm thứ gì đó: “Bà nội, bà đến tìm chúng cháu sao?”
Bà cụ bước đến bên cạnh hai người, mỉm cười nói: “Ban đêm Tiểu Trì hay bị mất ngủ nên bà đặc biệt đến để đốt chút hương cho nó, mong rằng đêm nay nó có thể ngủ ngon giấc.”
“Oa bà nội, bà tốt với anh ấy quá, còn đích thân mang đến nữa.” Kim Mê vừa nói vừa nhìn Tạ Trì ở phía đối diện một cái: “Anh bị mất ngủ mà còn uống cà phê à?”
Tạ Trì: “...”
Anh còn chưa kịp cãi lại thì bà cụ đã nhíu mày hỏi: “Cái gì, cháu lại uống cà phê à? Không phải là bác sĩ Lâm đã dặn cháu không được uống cà phê nữa à, sao cháu lại không nghe?”
Kim Mê ở bên cạnh còn đổ thêm dầu vào lửa: “Bà nội, anh ấy không chỉ uống mà còn vô cùng chú tâm đó, ngay cả hạt cà phê cũng phải tự tay xay chúng.”
Tạ Trì: “...”
Anh nên cho chó uống ly cà phê buổi sáng kia.
À, chó cũng không xứng được uống.
“Tiểu Trì, không phải bà đã nói cháu…”
“Bà nội, bây giờ cháu đã uống rất ít rồi.” Tạ Trì vội vàng cắt ngang bài thuyết giáo của bà cụ: “Nhưng ban ngày cháu còn phải làm việc nên mới cần uống cà phê để tinh thần tỉnh táo ạ.”
“Nhưng cháu làm vậy chính là tuần hoàn ác tính rồi… Khụ khụ.” Dưới ánh nhìn chăm chú của Tạ Trì, Kim Mê đổi chủ đề: “Bà nội, hương này của bà có mùi thơm quá, không hề bị hắc một chút nào.”
Bà cụ nói: “Hương này đã được điều chế theo phương pháp phối chế đặc biệt rồi, nếu cháu thích thì bà đốt cho cháu một ít.”
“Cảm ơn bà nội!”
Đêm nay Kim Mê xin được một chút hương hỗ trợ giấc ngủ, cũng không biết có phải vì tác dụng tâm lý hay không mà cô cảm thấy mình thật sự ngủ ngon hơn bình thường một chút.
Mặc dù ngay lập tức chuyển sang một nơi khác nhưng sáng sớm cô vẫn thức dậy đúng giờ để chạy bộ buổi sáng. Lúc ra ngoài, cô tình cờ gặp bà cụ đang luyện Ngũ Cầm Hí trong vườn hoa.
“Bà nội, sớm vậy mà bà đã thức dậy tập thể dục rồi ạ?” Kim Mê chạy đến bên cạnh bà cụ, lên tiếng chào hỏi bà. Bà cụ nhìn thấy cô lại cảm thấy khá bất ngờ: “Bà lớn tuổi rồi nên ngày nào cũng ngủ đến tầm này là tự tỉnh dậy, người trẻ tuổi như các cháu sau không ngủ thêm một chút nữa?”
“Thôi ạ, sáng sớm không khí trong lành như vậy, cháu cũng muốn dậy để tập thể dục.”
Bà cụ gật đầu cười, nói với cô: “Vậy thì cháu đi chạy bộ đi, đợi khi nào cháu quay lại thì chúng ta đi ăn sáng.”
“Vâng ạ.”
Hôm nay không có Gia Quả giám sát ở bên cạnh nhưng Kim Mê vẫn chạy đủ thời gian như bình thường. Lúc cô quay lại thì Tạ Trì đã xuống lầu, đang nói chuyện cùng với bà cụ trong vườn hoa.