Sống Lại Tôi Vẫn Là Bà Hoàng Giới Giải Trí

Chương 1


1 tháng

trướctiếp

 

Chóp mũi nồng nặc mùi thuốc sát trùng gay gắt, đầu óc cũng đau nhức âm ỉ. Hàng mi của Kim Mê động đậy vài lần, sau đó miễn cưỡng mở mắt ra.

Ánh sáng màu trắng trên đỉnh đầu hơi chói mắt. Khi tầm nhìn của mình đã trở nên rõ ràng, cô nhìn thấy túi truyền nước biển đang treo bên cạnh mình.

Kim Mê nhớ là trước khi bản thân mất đi ý thức, một người đàn ông xa lạ đã đột nhập vào nhà cô... Vậy nơi này là bệnh viện sao? Cô đã được cứu rồi hả?

“Tỉnh rồi à?”

Trong phòng vang lên một giọng nam trẻ tuổi vừa trầm thấp vừa quyến rũ. Kim Mê khẽ quay đầu lại, trông thấy rõ ràng dáng vẻ của người đàn ông đó.

Cô tự thừa nhận rằng mình đã từng nhìn thấy vô số anh chàng đẹp trai nhưng người đàn ông này vẫn tuấn tú đến mức khiến người ta phải sáng mắt. Vẻ đẹp sắc sảo như mũi đao cùng với khí chất toát ra trên người anh chứa đầy tính xâm lược.

Vừa nhìn đã biết anh là người rất khó đối phó.

Kim Mê suy nghĩ một lúc bằng đầu óc không còn minh mẫn cho lắm của mình, sau đó xác nhận rằng bản thân không hề quen biết anh chàng đẹp trai này: “Anh là ai thế?”

Ánh mắt vẫn luôn vô cảm của người đàn ông bỗng nhiên hơi thay đổi. Nhưng anh cũng không nói gì cả, chỉ nhấn chuông gọi ở đầu giường thôi.

Chẳng mấy chốc, các bác sĩ và điều dưỡng đã lao vào phòng bệnh VIP rộng rãi này. Sau khi kiểm tra tình trạng của Kim Mê xong xuôi, cuối cùng bác sĩ đứng đầu cũng thở phào nhẹ nhõm: “Anh Tạ, cô Mạnh đã không còn gì đáng ngại nữa. Nhưng tốt nhất thì cô ấy nên ở lại bệnh viện để theo dõi vài ngày đã.”

Đôi lông mày vừa mảnh vừa dài của Kim Mê hơi nhíu lại. Cô nhìn vào vị bác sĩ vừa lên tiếng với vẻ khó hiểu: “Cô Mạnh là ai?”

Rốt cuộc thì Tạ Trì – người vẫn luôn im lặng - cũng thốt lên: “Hình như đầu óc của cô ta có vấn đề.”

Bác sĩ: “…”

Cô Mạnh được đưa vào bệnh viện sau khi uống thuốc quá liều, phương pháp cấp cứu của bọn họ cũng chủ yếu là rửa ruột cho cô thôi mà, chắc là... Sẽ không ảnh hưởng đến đầu óc đâu nhỉ?

“Có lẽ là do cô Mạnh vừa mới tỉnh lại nên vẫn chưa tỉnh táo cho lắm.”

“Tôi cảm thấy các người mới không tỉnh táo đấy.” Mặc dù tay chân của Kim Mê không có chút sức lực nào cả nhưng cô vẫn cố gắng ngồi dậy khỏi giường: “Có phải các người đã nhận nhầm bệnh nhân rồi không? Tôi tên Kim Mê chứ không phải là cô Mạnh nào đó đâu.”

Phòng bệnh rơi vào sự im lặng đến mức quỷ dị. Tạ Trì đang ở bên cạnh bèn nhìn về phía cô bằng ánh mắt khó hiểu và ngờ vực.

Ước chừng một thời gian dài như một thế kỷ trôi qua, cuối cùng bác sĩ mới miễn cưỡng mở lời: “Chắc là cô đang nói về nữ minh tinh nổi tiếng đã qua đời vào hai mươi năm trước, đúng không nhỉ?”

“...” Lần này tới lượt Kim Mê lặng thinh. Lại thêm một thời gian dài như một thế kỷ trôi qua, Kim Mê mới kiên quyết hỏi: “Bác sĩ, hay là ông hãy tự kiểm tra chính mình trước đi? Dù sao thì tôi chẳng gấp lắm đâu.”

Bác sĩ: “…”

Bây giờ ông ấy đã tin lời của anh Tạ rồi. Hình như đầu óc của cô Mạnh thực sự có vấn đề.

“Chúng tôi sẽ lập tức sắp xếp một cuộc kiểm tra toàn diện cho cô Mạnh.” Bác sĩ tức thì dặn dò người khác bố trí kiểm tra nhưng Kim Mê đã nhìn thấy khuôn mặt của chính mình trên màn hình TV tinh thể lỏng ở phía đối diện rồi.

Khuôn mặt đó vừa trẻ trung vừa xinh đẹp, cũng có vài phần giống Kim Mê nhưng lại không phải cô.

Kim Mê nằm ngây người trên giường, đáy lòng cảm thấy ớn lạnh.

Lúc này cô mới nhận ra có rất nhiều đồ đạc trong căn phòng này không giống với thời đại của cô cho lắm.

“… Hiện giờ là năm nào thế?” Cô siết chặt chiếc chăn bông bên cạnh mình, sắc mặt tái nhợt hơn vài phần so với lúc mới tỉnh dậy.

Bác sĩ phối hợp bằng cách cho cô biết số năm.

Không hơn cũng chẳng kém, vừa vặn là hai mươi năm sau.

Kim Mê siết chặt tay hơn, thậm chí cô còn toát ra một lớp mồ hôi lạnh.

Chắc chắn là cô vẫn còn đang nằm mơ.

Sau khi nghĩ ngợi thông suốt, Kim Mê lại nằm xuống một lần nữa, đắp chăn rồi nhắm mắt lại với dáng vẻ điềm tĩnh.

Bác sĩ: “…”

Cần kiểm tra khẩn cấp!

Sau khi bị đẩy đi để thực hiện hàng loạt kiểm tra, Kim Mê cũng đã hoàn toàn tỉnh táo rồi. Mọi thứ ở đây vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, có thể nhìn ra được nền khoa học và công nghệ đã có những bước phát triển vượt bậc trong hai mươi năm qua.


... Nhìn mà xem, cô đã có thể chấp nhận rằng đây là hai mươi năm sau rồi!

Sau khi bị đẩy về phòng bệnh, Kim Mê tiếp tục ngồi dựa vào đầu giường với vẻ bình tĩnh, trông cô cứ như thể một vị cao tăng đắc đạo nào đó.

Bác sĩ đang giải thích tình trạng của Kim Mê với Tạ Trì ở hành lang. Ngoại trừ việc cơ thể vẫn còn hơi yếu ớt thì mọi hạng mục kiểm tra của cô đều bình thường, đặc biệt là phần não bộ, bọn họ không phát hiện ra bất kỳ biến đổi bệnh lý nào cả.

Tạ Trì vừa nhìn bản báo cáo kiểm tra trong tay vừa khẽ gật đầu, sau đó xoay người mở cửa phòng bệnh.

Kim Mê nhìn thấy Tạ Trì đang sải bước dài qua đây thì ngập ngừng hỏi anh: “Tôi thế nào rồi?”

Tạ Trì bèn trực tiếp đưa bản báo cáo kiểm tra cho cô.

Kim Mê cúi đầu đọc bản báo cáo trong tay mình. Tạ Trì ở bên cạnh, tỉ mỉ nhìn cô một lúc rồi lên tiếng: “Mặc dù tôi không biết cô đang làm cái quái gì nhưng tôi khuyên cô vẫn nên yên phận một chút đi.”

Kim Mê chau mày lại. Đúng rồi! Đến tận bây giờ, cô vẫn chẳng biết rốt cuộc anh Tạ này là ai cả.

Cô ngẩng đầu lên rồi nhìn về phía Tạ Trì, đang định nói chuyện thì anh lại đưa một tài liệu khác tới trước mặt cô: “Ký tên đi.”

Kim Mê sửng sốt: “Đây là cái gì nữa?”

Tạ Trì trả lời với khuôn mặt không chút biến sắc: “Đơn thỏa thuận ly hôn.”

Kim Mê: “…”

Cô tiêu hóa hết năm chữ này một cách khó khăn, sau đó gắng gượng nặn ra một nụ cười tươi tắn với Tạ Trì: “Vậy anh là chồng tôi hả?”

Tạ Trì đưa [Đơn thỏa thuận ly hôn] cùng với một cây bút cho Kim Mê, đồng thời làm như không thấy màn trình diễn của cô: “Lúc đầu chúng ta vốn có nhu cầu riêng, tôi cũng đã giữ đúng lời hứa giúp cô ra mắt rồi. Bây giờ cô lại giả vờ mất trí nhớ, vậy thì còn có ý nghĩa gì nữa chứ?”

“...” Lời nói của anh chứa đựng quá nhiều thông tin. Kim Mê cảm thấy hôm nay mình không nên tỉnh lại.

Tạ Trì thấy cô ngồi bất động ở nơi đó thì khẽ cười giễu, sau đó lên tiếng thúc giục: “Cô Mạnh sẽ không thực sự thích tôi đâu nhỉ?”

Kim Mê: “...”

Trong đầu Kim Mê vốn đang kêu ong ong. Sau khi bị Tạ Trì kích động như vậy, cô lập tức cầm lấy đơn thỏa thuận rồi lật đến trang cuối cùng, sau đó ký tên của mình một cách lưu loát: “Cầm đi.”

Tạ Trì nhận lấy đơn thỏa thuận, đôi mắt hơi cụp xuống rồi cau mày: “Cô ký cái gì thế?”

Kim Mê liếc nhìn cái tên mà mình vừa ký, sau đó cũng nhíu mày với vẻ mất kiên nhẫn: “Thì tên của tôi đấy, có vấn đề gì sao?”

“Ha ha.” Tạ Trì khép đơn thỏa thuận lại, bị cô chọc tức đến nỗi bật cười: “Mạnh Xán Nhiên, cô đang cố tình đùa bỡn tôi đúng không?”

Anh đặc biệt nhấn mạnh cách phát âm của ba chữ “Mạnh Xán Nhiên”.

Kim Mê: “...”

À, cô quên mất chuyện hiện giờ tên mình là Mạnh Xán Nhiên.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp