Kim Mê nhíu mày suy nghĩ một hồi rồi mới đáp: "Chị gửi kịch bản qua đây cho tôi, tôi xem cái đã rồi nói sau."

Tuy rằng Vương Đông Ni cảm thấy với tình hình hiện tại của Mạnh Xán Nhiên thì không có tư cách chọn kịch bản nhưng nghĩ lại thì sau lưng cô còn có nhà họ Mạnh mà, có khi nhà họ Mạnh chịu rót tài nguyên cho cô Mạnh Xán Nhiên thì sao? Nghĩ vậy nên cô ta không nói ra những lời trước đó.

Hôm nay Tạ Trì không tới công ty nhưng vẫn có không ít chuyện anh cần xử lý. Sau khi kết thúc một cuộc họp hội nghị qua video, anh liếc nhìn đồng hồ, thấy đã mười hai giờ rưỡi rồi.

"Thưa sếp."

Giọng của Trần Giác truyền từ trong tai nghe ra. Tạ Trì ừ một tiếng rồi mới mở miệng: "Nói đi."

"Tôi đã điều tra Mạnh Xán Nhiên cẩn thận rồi nhưng không tra ra chỗ nào đáng ngờ cả. Nhà họ Mạnh và nhà họ Vương cũng không hề qua lại trên phương diện làm ăn. Hẳn là không phải cô ấy bị nhà họ Vương xúi giục đâu."

Tạ Trì tựa lưng vào ghế ngồi rồi nhẹ nhàng day day ấn đường: "Nhưng mấy ngày nay cô ta thay đổi rất lớn, cứ như hoàn toàn biến thành một người khác vậy."

Trần Giác cũng cảm thấy kỳ lạ, có điều anh ấy thật sự không tra ra Mạnh Xán Nhiên đã từng tiếp xúc với người nào: "Vậy tôi lại đi tra thêm chút nữa xem sao. Nếu đúng là cô ấy có cấu kết với người khác thì không thể nào sạch sẽ không có chút dấu vết được."

"Ừ, chiều nay tôi phải về bên nhà cũ, nếu có chuyện gì thì gọi thẳng vào điện thoại cho tôi nhé."

"Vâng." Trần Giác đáp một tiếng rồi lại có chút không yên lòng hỏi: "Sếp à, anh thật sự muốn dẫn Mạnh Xán Nhiên đi cùng hả? Cô ấy cũng đã tự tử vì người đàn ông khác rồi, đừng làm bà cụ tức quá lại nguy hiểm đến tính mạng..."

Tạ Trì đáp: "Là bà nội nói muốn gặp cô ta, trùng hợp là tôi cũng đang muốn nhìn xem cô ta sẽ diễn kịch như nào trước mặt bà nội."

"Được rồi... Vậy sếp đi ăn cơm trước đi, ăn nhanh chút nhé sếp." Trần Giác quan tâm tới sức khoẻ của sếp mình nên có hơi dong dài: "Vừa rồi lúc họp tôi thấy vẻ mặt anh không được tốt lắm. Không phải tối qua anh lại mất ngủ đấy chứ? Ban ngày anh nên uống ít cà phê chút..."

"Trần Giác." Tạ Trì kịp thời cắt ngang: "Anh cũng đi ăn cơm đi."

"... Vâng thưa sếp." Trần Giác thở dài trong lòng rồi cúp điện thoại. Cứ tưởng sếp kết hôn rồi sẽ có thêm một người chăm sóc, ai mà ngờ sếp lại cưới một bà cô về nhà. Vợ sếp không làm ra chuyện gì vớ vẩn đã là cảm ơn trời đất lắm rồi.

Thấy Tạ Trì đi xuống, dì Chu lập tức ra lệnh cho phòng bếp bưng cơm trưa lên: "Cậu chủ, thức ăn vẫn còn nóng, cậu muốn ăn bây giờ luôn không ạ?"

"Ừ." Tạ Trì đi tới trước bàn ăn ngồi xuống, không thấy Gia Quả đâu nên hỏi: "Gia Quả đâu rồi?"

Dì Chu chần chừ chốc lát rồi mới đáp: "Gia Quả đang ngủ trưa trên tầng với mợ chủ ạ."

Tạ Trì: "..."

Anh đúng là lắm mồm mới hỏi câu này:).

"Bọn họ ăn trưa chưa?"

Dì Chu gật đầu một cái: "Mợ chủ ăn trưa khá sớm, ăn xong thì chơi với Gia Quả một hồi rồi lên tầng ngủ trưa."

Tạ Trì hơi trầm ngâm chốc lát rồi lại hỏi: "Sáng nay cô ta đã làm gì?"

Dì Chu đáp: "Mợ chủ vẫn luôn tập luyện trong phòng thể dục ạ."

Tạ Trì: "..."


Chuyện khác thường chắc chắn có trá.

Kim Mê cũng không muốn tập luyện đâu nhưng cô hết cách rồi. Cơ thể của Mạnh Xán Nhiên không chỉ thể lực kém mà ngay cả nền tảng cũng không có. Còn rất nhiều thứ cô cần phải luyện tập.

Có điều muốn nhanh thì việc chẳng thành, rèn luyện cũng phải tiến hành theo thứ tự. Nghĩ đến việc buổi tối còn phải đi gặp bà nội Tạ Trì nữa nên Kim Mê quyết định sẽ giữ chút sức, chiều nay đi đọc kịch bản chứ không rèn luyện.

Bốn giờ chiều có người giúp việc lên nhắc nhở cô nên chuẩn bị để lên đường. Kim Mê nhìn nhìn quần áo trên người mình rồi quyết định tới phòng để đồ chọn lại bộ khác.

Phòng để đồ trong phòng ngủ chính rất lớn, bên trong toàn là quần áo của Mạnh Xán Nhiên cả. Kim Mê nhìn một vòng thấy phần lớn là hàng hiệu, phong cách rất giống với phong cách của Thẩm Thịnh Tinh. Kim Mê không biết là bản thân Mạnh Xán Nhiên thích loại quần áo này hay là vì thấy Thẩm Thịnh Tinh mặc đẹp nên thích nữa, nói chung là cô không thích lắm.

Cũng may quần áo trong phòng để đồ rất nhiều, phong cách khác cũng không thiếu nên Kim Mê chọn một chiếc váy dài hợp gu mình rồi ngồi xuống trước bàn trang điểm.

Đồ đạc của Mạnh Xán Nhiên ở nơi này chẳng thiếu gì. Kim Mê trang điểm cho mình theo kiểu bình thường cô hay dùng nhất, sau đó kẹp lại kiểu tóc khác.

Gặp người lớn tốt nhất là nên dùng phong cách đơn giản thanh lịch. Kim Mê hài lòng gật đầu với mình trong gương một cái rồi giơ lọ nước hoa trong tay lên ngửi.

Nước hoa trên bàn toàn là những loại đang thịnh hành cả, bề ngoài trong khá ưa nhìn nhưng đối với Kim Mê mà nói thì mùi quá nồng. Cô không thích lắm nên không xịt nước hoa luôn.


Xem ra phải chờ lúc nào rảnh chút đi ra trung tâm thương mại chọn một chai nước hoa mới được, cũng phải mua thêm quần áo nữa.

"Đi thôi." Kim Mê đi xuống tầng nói với Tạ Trì đang ngồi trên ghế sô pha. Tạ Trì ngẩng đầu lên. Sau khi nhìn thấy cách ăn mặc của cô, vẻ mặt anh hơi thay đổi: "Hôm nay cô phục cổ quá ha."

Kim Mê cười với anh rồi nói: "Chẳng phải anh là fan hâm mộ của Kim Mê à? Hẳn là anh nhìn ra được đây là phong cách cô ấy thích chứ nhỉ?"

Tạ Trì thoáng cong môi xì một tiếng: "Cho nên?"

"Cho nên gần đây tôi cũng thích phong cách này." Cô đi ra phòng khách, Gia Quả cũng chạy theo xuống tầng tới bên cạnh Tạ Trì vẫy đuôi.

Tạ Trì hừ một tiếng rồi nói với nó: "Bây giờ mới muốn nịnh nọt ba à? Chậm rồi con trai."

Anh vòng qua Gia Quả đi ra ngoài. Thấy ba không để ý đến mình, hai tai Gia Quả tiu nghỉu cụp xuống. Kim Mê xoa xoa đầu nó rồi đi tới trước mặt Tạ Trì: "Anh còn hơn thua với một con chó cơ à?"

"Chó đâu? Chó nào?" Tạ Trì đáp: "Nhà này chỉ có một con sói mắt trắng thôi."

Kim Mê: "..."

Quả nhiên sếp Tạ ngây thơ không ai bằng.

Xe đưa bọn họ tới nhà cũ đã chờ sẵn bên ngoài. Sau khi lên xe, Kim Mê tự thắt dây an toàn cho mình. Tạ Trì ngồi xuống bên cạnh cô, im lặng nguyên cả đường. Kim Mê quay ra ngoài ngắm phong cảnh một hồi rồi cất tiếng gọi anh: "Sếp Tạ, bà nội anh là người như thế nào?"

Tạ Trì mở mắt ra liếc cô một cái: "Trước kia hai người gặp nhau rồi mà."

"... Tôi quên rồi."

Tạ Trì nhìn cô một hồi sau đó nói: "Bà nội là người thủ đoạn nhất nhà họ Tạ. Hồi còn trẻ bà ấy là người gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật. Bây giờ bà lớn tuổi rồi nên càng bướng bỉnh hơn, động tí là muốn ném người ta xuống vịnh Tam Cầm cho cá ăn. Cũng chỉ có ông nội tôi hồi còn sống mới cản được bà ấy thôi."

Kim Mê: "..."

Cô im lặng hồi lâu rồi cười với Tạ Trì: "Cái đó, tôi có câu này muốn hỏi chút. Chắc ở thời đại này giết người là phạm pháp nhỉ?"

Khoé miệng Tạ Trì cong lên thành một nụ cười không dễ nhận ra. Anh nhìn sang chỗ khác: "Bà nội biết chuyện chúng ta kết hôn nhưng cô thì đầu tiên là công khai tỏ tình với Thẩm Thịnh Tinh, sau đó lại tự sát vì anh ta... Cô xong đời rồi."

Kim Mê: "..."

Nói nữa cô nhảy khỏi xe đấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play