Quý Phi Chỉ Muốn Đi Ngủ

Chương 3 : End


1 tháng


16 .

Chu Ngự Lễ nói mình uống nhiều nên đi ra ngoài cho tỉnh táo.

Sau đó hắn đưa tay ra: “Lấy ra đây.”

Ta vội chắp tay sau lưng: “Hoàng thượng nói gì thế~”

Chu Ngự Lễ tiến về phía trước hai bước, không nói một lời, trực tiếp ôm ta vào lòng, sau đó nắm lấy tay ta ở phía sau.

“Chậc, khá dày đấy.” Chu Ngự Lễ lắc lắc xấp ngân phiếu “Ít nhất cũng phải một vạn lượng.”

Ta hét lên và đi tới chộp lại chồng ngân phiếu về tay.

Không ai có thể lấy đi cái gì của ta, đặc biệt là lấy tiền!

Chu Ngự Lễ không ngờ phản ứng của ta lại lớn như vậy, hắn loạng choạng hai bước mới kịp phản ứng, ta hung hăng lao tới: “Ngài trả lại cho thiếp!”

“Chu Thiên Thiên, nàng to gan thật!”

“Ngài trả lại cho thiếp!” Ta nghiến răng nghiến lợi, hai tay nắm lấy quần áo trên ngực hắn “Đây là tiền cha đưa cho thần thiếp mà!”

“Chu Thiên Thiên, nàng điên rồi à?”

“Ngài không định trả tiền lại cho thần thiếp sao?”

Hắn không trả lại thật. 

Vì vậy, khi cha ta cùng một nhóm đại thần đi ra, điều ông nhìn thấy là ta túm lấy Chu Ngự Lễ và vồ lấy hắn như vồ một con chó. 

Cha ta than trời.

Kim bài miễn tử của nhà ta sắp không còn nữa. 

17 .

Trong thư phòng, cha ta và ta quỳ cạnh nhau. Tiểu thái giám đang bôi thuốc cho Chu Ngự Lễ.

“Chu Thiên Thiên, nàng thật là giỏi, còn dám hành thích hoàng đế!”

“Ta không có!”

“Nàng còn dám mạnh miệng!”

Ta khịt mũi, quỳ xuống đất rên rỉ: “Ta vốn là không có.”

Chu Ngự Lễ tức giận đến mức không nói nên lời.

Cha ta thở dài: “Bệ hạ thứ tội, cha không dạy được con, tội của quý phi cũng là lỗi của thần.”

Con nói này cha ơi, chúng ta có kim bài miễn tử thì sợ gì?

Cha bảo ta mau câm miệng.

Chu Ngự Lễ nhất thời nghi ngờ, xua tay bảo thái giám rời đi: “Kim bài miễn tử nào?”

Ta chọc vào eo cha: “Phụ thân?”

Cha ta liếc nhìn ta. Cả cuộc đời cha ta có lẽ chưa bao giờ tuyệt vọng giống như lúc này.

Chu Ngự Lễ chế nhạo: “Chu Thiên Thiên, giả mạo thánh chỉ là tội càng thêm nặng.”

Ta lo lắng lắc lắc cha: “Cha mau nói gì đi?”

Cha ta cuối cùng cũng lên tiếng: 

“Hồi Hoàng thượng, trong nhà thần còn có kim bài, xin hoàng thượng tha mạng cho Thiên Thiên.”

Chu Ngự Lễ liền phái một thái giám trẻ tuổi đi lấy.

Ta cảm thấy nhẹ nhõm hẳn ra, chân ta hơi tê sau khi quỳ lâu nên chỉ ngồi dưới đất nhìn chằm chằm Chu Ngự Lễ.

“Chu Thiên Thiên, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha. Đừng có quá kiêu ngạo.”

“Rõ ràng là hoàng thượng cướp tiền của thần thiếp trước mà?”

Chu Ngự Lễ đứng dậy, đi tới trước mặt ta rồi cúi người nói: “Chu Thiên Thiên, nàng có biết bị ném vào lãnh cung nghĩa là gì không?”

Không phải chỉ là sống ở một nơi khác, với một cung điện nhỏ hơn và ít người hầu hạ hơn thôi mà, phải không?

“Các phi tần đã đến lãnh cung thì không được phép mang thêm bất cứ thứ gì. Kể cả tiền giấy, trang sức và trâm cài trên đầu cũng phải bỏ đi.”

“…” Còn có chuyện như vậy sao?

Ta nhìn cha ta, ông gật đầu, khi nhìn thấy ta ngu dốt như vậy thì ông cũng cực kỳ khó hiểu. 

Bảo sao khi cha đưa tiền cho ta thì phải lén lén lút.

“Ồ.”

Quên đi vậy, tiền không còn thì đánh được Hoàng đế cũng không tính là thua.

Ta chán nản đếm số gạch lát sàn, đếm chừng nửa tiếng thì tiểu thái giám đi lấy kim bài miễn tử đã quay lại.

Ta bỗng nhiên hưng phấn vô cùng, ta quỳ xuống đất nhanh chóng tiến về phía trước, di chuyển đến ngự án mới dừng lại: “Hoàng thượng, thần thiếp có thể quay về được chưa?”

Chu Ngự Lễ mở ra kim bài, trầm tư hồi lâu.

“Thừa tướng lấy kim bài miễn tử của triều đại trước, để miễn tội của triều đại này?”

“…”

18. .

Ta sắp chết rồi, ta không sống được nữa. 

Ta thừa nhận, vừa rồi ta đã nói chuyện hơi lớn tiếng với Chu Ngự Lễ thì phải. 

“Hoàng thượng ~” Ta lấy khăn tay ra, cố gắng chạm vào mặt Chu Ngự Lễ “Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Hiểu lầm thôi. Hoàng thượng người có đau không?”

“Thôi ngay, nào dám làm phiền Chu đại tiểu thư? Trẫm sợ mặt mình hỏng mất.”

Ta không dám phản bác nên ngoan ngoãn đợi hắn xử lý ta. 

“Hoàng thượng xin nghe thần nói một câu.” Cha ta đột nhiên nói 

“Mặc dù đây đều là đồ của tiền triều. Nhưng cao tổ hoàng đế vẫn luôn đối xử tử tế với hoàng thất, tiếp nhận cựu thần, nếu là bệ hạ có thể nhận lấy vật này, cũng là tuân theo di chí của tiên đế, mọi người tất nhiên là sẽ tán dương bệ hạ thánh minh…”

Ta không hiểu lắm, nhưng ta biết Chu Ngự Lễ đang do dự.

Thế là ta đã được cứu rồi. 

“Được thôi, nể mặt Thừa tướng nên trẫm sẽ nhận vật này. Còn nàng -“

Chu Ngự Lễ chỉ vào ta và dừng lại.

Ta vội vàng thề: “Sau khi trở về, thần thiếp sẽ thu dọn đồ đạc và chuyển đến lãnh cung ngay. Thần thiếp sẽ không bao giờ làm bẩn mắt Hoàng thượng nữa.”

Chu Ngự Lễ rút ngón tay lại, cười lạnh: “Không cần dọn dẹp nữa, đi qua đó luôn đi.”

“… Được ạ.”

Trước khi rời đi, ta nghĩ đến một chuyện khác, liếc nhìn hắn: “Hoàng thượng, vừa rồi ngài muốn đưa cho thần thiếp cái gì? Thánh chỉ kia…”

“Cút ngay.”

“… Được ạ.”

19

Ngày đêm hôm đó ta đã được chuyển vào lãnh cung.

Ta giả vờ khóc to lắm, nhưng thực ra… đây là cuộc sống mà ta mơ ước. 

Ngày đầu tiên ở lãnh cung, ta ngủ đến ba giờ chiều.

Ngày thứ hai ở lãnh cung, ta ngủ đến ba giờ chiều.

Vào ngày thứ mười ở lãnh cung, ta vẫn ngủ đến ba giờ chiều.

Không cần chải tóc, trang điểm hay mặc trang phục phức tạp, ba bữa một ngày đầy đủ, và khi ta buồn chán, A Hoa sẽ trò chuyện với ta.

“Đây không phải là lãnh cung, đây rõ ràng là nơi ở lý tưởng của bản cung.”

Đúng lúc này thì Chu Ngự Lễ tới.

“Chu Thiên Thiên, sao nàng không ngủ chết luôn đi?”

Ta trở mình trên giường, cố gắng giả vờ như không nghe thấy.

Giây tiếp theo, một cơn lạnh chạy truyền đến và chiếc chăn bông biến mất rồi. 

Có biết lịch sự không vậy?

Ta chỉnh lại vẻ mặt rồi quay lại:

“Hoàng đế đến rồi.”

“Hừ, nếu ta không tới, ta cũng sẽ không nhìn thấy ái phi vui vẻ như vậy.”

“Hoàng thượng nói đùa.”

Sự thật đã chứng minh, hắn có thể không có tài làm hoàng đế nhưng nhất định rất giỏi làm chó.

Ta còn chưa kịp phản ứng thì ta đã đứng trong sân lãnh cung, trong tay cầm một cây cuốc…

Là cái cuốc!

“Hoàng thượng, thần thiếp đã từng là quý phi, cho nên cuốc đất thì không thích hợp lắm.”

“Trước khi Cao tổ hoàng đế đăng cơ thì cũng là một người cuốc đất. Sao vậy, nàng cho rằng mình thua kém người khác ư?”

“Không phải, thần thiếp chỉ là một nữ tử yếu đuối, thật sự…” Ta đưa tay ra ôm trán, giả vờ ngất đi.

Sau đó Chu Ngự Lễ túm lấy cổ áo ta: “Không sao cả. Nếu hôm nay nàng thấy không khỏe thì không cần làm.”

“Ngày mai rồi làm đi.”

Đây là lời nói của con người hay sao? 

“Hoàng thượng, gần đây thần thiếp không gây chuyện mà.”

Chu Ngự Lễ gật đầu.

“Trẫm chỉ không muốn nhìn thấy quý phi quá thoải mái mà thôi.”

20 .

Chu Ngự Lễ không chỉ bắt ta cuốc đất, mà còn đích thân đến xem ta cuốc đất nữa.

“Mạnh hơn chút đi, quý phi chưa ăn cơm à?”

Trời ơi nhìn mà xem, trời còn chưa sáng thì đã bắt ta dậy, thời gian đâu mà ta ăn cơm chứ? 

“Nàng đang nói cái gì vậy? Nói to lên cho trẫm nghe nào.”

“Thần thiếp nói: Hoàng thượng sao còn chưa vào triều?”

Mau đi giùm đi cái!

“Vào triều thì làm sao thú vị bằng xem quý phi cuốc đất được chứ?” Chu Ngự Lễ đã rất lâu mới mỉm cười “Quý phi nói có đúng không?”

Đúng mẫu thân nhà ngài.

Ta tức giận giơ chiếc cuốc lên cuốc xuống đất. Đột nhiên ta nghĩ ra điều gì đó, vội vứt chiếc cuốc và chạy đến chỗ Chu Ngự Lễ.

“Sao thế?”

Ta nhìn chằm chằm vào mặt hắn: “Thần thiếp hiểu rồi, thưa Hoàng thượng.”

“Hoàng thượng thích thần thiếp.”

“Phì–” Chu Ngự Lễ phun một ngụm nước thẳng vào mặt ta.

“Chu Thiên Thiên, nàng đang mơ đấy à?”

Ta lau mặt, thầm nghĩ may mà ta không trang điểm, ta cẩn thận nói chuyện với hắn: 

“Trước tiên, Hoàng thượng lừa phụ thân đưa thần thiếp vào cung, sau đó lại dùng hết sức để thần thiếp đi tranh sùng, còn đưa thần thiếp vào lãnh cung.”

“Ngài không vào triều, sáng sớm cùng thần thiếp cuốc ruộng, ngài nói không thích thần thiếp thì ai mà tin được?”

Chu Ngự Lễ cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, hắn đứng đó hồi lâu rồi hít một hơi thật sâu: 

“Chu Thiên Thiên, nàng ngẩng đầu nhìn trăng xem, có phải rất giống mười năm trước, nàng gọi trẫm dậy lúc nửa đêm để bắt trẫm múa kiếm không?” 

Ta đã từng làm chuyện độc ác như vậy à?

“Nàng không nhớ cũng không sao, trẫm sẽ nhắc nhở nàng từng chút một.”

Nói xong, hắn hài lòng rời đi, để lại một mình ta cầm cuốc đứng đó cố gắng nhớ lại.

Một hoàng đế sao có thể keo kiệt như thế chứ?

21 .

Chu Ngự Lễ đã giữ lời, nói nếu muốn báo thù thì sẽ báo thù ta, không bỏ sót chuyện gì cả.

Ta đã viết thư kể khổ cho cha ta nhiều lắm, nhưng vẫn không nhận được hồi âm.

Sau khi bị Chu Ngự Lễ đánh thức vào lúc rạng sáng, cuối cùng ta không thể chịu đựng được nữa, ta vòng tay qua cổ hắn, kéo hắn xuống rồi gào vào tai hắn. 

“Làm ơn, thiếp muốn đi ngủ.”

Hắn sững người, nhưng may mắn là hắn không tiếp tục làm phiền ta.

Cho đến khi mặt trời lên cao thì ta mới tỉnh dậy, quay người lại, nhìn vào mắt Chu Ngự Lễ.

Lúc đó, chân ta vẫn còn ở trên người Chu Ngự Lễ.

Đôi mắt của hắn đã đen lại.

“Chu, Thiên, Thiên.”

“Chào buổi sáng.”

Ta bỏ chạy.

Ta lại bị bắt.

Hắn ấn vào vai ta và nói: “Chu Thiên Thiên, sao nàng dám mơ ước long thể của trẫm.”

“Dạ dạ, là thần thiếp sai.” Ta nói, thậm chí ta còn nâng cằm hắn lên “Vậy thì Hoàng thượng, ngài muốn xử lý thần thiếp thế nào đây?”

“Nàng là một nữ nhân mà dám làm càn như vậy!”

Ta mím môi nói: “Nữ nhân thì có gì sai? Yêu cái đẹp là bản chất của con người. Hoàng thượng đẹp trai như vậy, thần thiếp thèm muốn từ lâu, có gì sai đâu chứ.”

“Hơn nữa, ngày hôm qua hoàng thượng một mình tiến vào lãnh cung.” Ta suy nghĩ một chút, bổ sung: “Vào đêm khuya.”

“Trăng tối gió mát, cô nam quả nữ. Hoàng thượng nói xem, có phải là không thích hợp không? Là một nam nhân thì phải tự bảo vệ lấy chính mình, lần sau đừng làm như vậy nữa nhé.” 

Chu Ngự Lễ hất tay áo rời đi.

22 .

Chu Ngự Lễ đã nhiều ngày rồi không xuất hiện. 

Hắn có hậu cung ba ngàn mỹ nhân, vậy mà cũng sẽ đỏ mặt khi nắm tay ta. Thật không có tiền đồ.

Đáng tiếc, sau hai ngày nghỉ ngơi, Chu Ngự Lễ lại lù lù ló mặt ra.

“Rời cung?”

Ta sửng sốt. Một phi tần vô dụng như ta có thể làm được chuyện này sao? 

Không lẽ là hắn định đợi đến khi ta rời cung, rồi mới vu oan để trị tội chứ? 

Chu Ngự Lễ liếc nhìn ta, thấy ta nhếch nhác, hắn khinh thường nói: “Đừng nói nhảm nữa, một giây nữa là phải dọn dẹp sạch sẽ xong xuôi.”

Nửa giờ sau, ta lại xuất hiện trước mặt hắn.

“Hoàng thượng, chúng ta thật sự rời cung sao?”

Chu Ngự Lễ không thèm nói chuyện với ta, mà trực tiếp đưa ta lên xe ngựa.

Hóa ra hôm nay là ngày Thất tịch.

Hắn sẽ không…

“Chu Thiên Thiên, dù trẫm có thích lợn thì cũng sẽ không thích nàng. Nàng còn nhìn một cái nữa thì trẫm móc mắt nàng ra bây giờ.” 

Ồ.

Miệng hắn cũng thật là cứng quá.

23 .

Xe ngựa dừng ở phố Đông, xung quanh cực kỳ náo nhiệt.

Chu Ngự Lễ sẽ chỉ vào con phố này và nói, Thiên Thiên, ta mua con phố này và tặng cho nàng. 

“Chu Thiên Thiên, nàng cười ngu cái gì vậy?”

Hóa ra là ta đang mơ à. 

Hắn nhìn ta cảnh cáo, rồi chỉ ra đường và hỏi ta:

“Chu Thiên Thiên, nàng còn nhớ trước kia đã hứa với trẫm cái gì không?”

“Không nhớ.”

Hắn gật đầu, giống như bị điếc.

“Nhớ là tốt rồi, nàng từng nói là sau khi lớn lên sẽ mua cho trẫm cả con đường này.”

Ôi, hóa ra ta cũng có tham vọng lớn lao nhỉ?

Ta quay lại và bước vào xe ngựa.

Hắn nhéo thật chặt eo ta: “Chu Thiên Thiên, tối nay trẫm sẽ cho nàng cơ hội.”

“Ta không có tiền!” Ta run rẩy trong lòng hắn, không thể động đậy. “Hoàng thượng, người biết ta không có tiền.”

“Trẫm đã nhìn thấy Thừa tướng đưa tiền cho nàng rồi.”

“…” Hắn có thiên lý nhãn à? Sao cái gì cũng nhìn thấy vậy? 

“Để ta về lấy.”

“Không cần.” Chu Ngự Lễ lấy tờ tiền trong tay ra “Nửa tiếng vừa rồi nàng dọn dẹp, ta đã lấy cho nàng luôn rồi.”

Ta: … 

“Hiện tại có thể xuống xe không?”

“… Có thể.”

Chu Ngự Lễ thật sự là tiêu tiền của nữ tử mà không nương tay. 

“Được rồi, gói lại đi.”

“Nhìn tạm được, gói lại đi.”

“Gói lại đi.”

….

Ta bất lực nhìn chồng tiền dày cộp biến thành từng miếng bạc nhỏ, rồi thành những đồng tiền nhỏ, cuối cùng biến mất trong lòng bàn tay hắn.

Ta nghiến răng kéo hắn đi, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, ăn ít thôi, đồ ăn ngoài đường không sạch sẽ.”

Chu Ngự Lễ chưa kịp nói gì thì ta đã thấy nam nhân nặng hai trăm cân từ bên cạnh bước ra:

“Này tiểu cô nương, ý ngươi là gì?”

24 .

Ta bị thương.

Nhưng không phải là bị chủ cửa hàng đánh đập.

Ta thấy nam nhân nặng hai trăm cân thì vội vàng trốn sau lưng Chu Ngự Lễ, ta bị bong mắt cá chân.

May là Chu Ngự Lễ vẫn còn có chút nhân tính, hắn không bắt ta phải đi dạo với vết thương trên người.

“Chu Thiên Thiên, nàng còn muốn lắc chân chó của nàng mấy lần nữa?”

Ta cắn một miếng kẹo táo Chu Ngự Lễ vừa mua rồi rụt chân lại.

“Này, rẽ phải, rẽ phải.”

“Không, rẽ trái.”

“Không, hình như là đi thẳng.”

Chu Ngự Lễ dừng lại: “Chu Thiên Thiên, nàng đùa trẫm à?”

“Không, không.” Ta túm lấy cổ hắn, sợ hắn tức giận sẽ ném ta xuống “Thần thiếp chưa bao giờ ra ngoài, cũng không biết phủ thừa tướng ở đâu…”

“…” Chu Ngự Lễ bước chân chậm lại “Nàng chưa từng ra khỏi nhà à?”

“Đúng vậy.”

“Chu Thiên Thiên, từ nhỏ nàng đã bắt nạt ta…”

Chờ đã, ta dường như nhớ ra rồi. 

Khi còn nhỏ Chu Ngự Lễ sống ở nhà ta, hắn luôn muốn chạy ra ngoài chơi nhưng ta nhất định không chịu. 

Để ngăn cản hắn ra ngoài, ta đã nói dối rằng bên ngoài có người xấu.

“Kẻ xấu thích những đứa trẻ như chúng ta nhất. Ngoan, đừng có ra ngoài.”

“Khi ngươi lớn lên thì ta sẽ dẫn ngươi đi chơi, mua cả một con phố cho ngươi!”

Để khiến hắn ngoan ngoãn nghe lời, ta thường sai người ra ngoài mua một ít đồ ăn. Sau đó nói với hắn:

“Ta vừa liều mạng chạy ra ngoài mua mấy thứ này cho ngươi đấy, suýt nữa là không quay về được nữa rồi.” 

“Nhưng miễn ngươi vui là được.”

Tay ta đặt trên cổ Chu Ngự Lễ siết chặt: 

“Thần thiếp tuổi nhỏ vô tri, vô tri thôi mà.”

25 .

Nửa giờ sau, ta đã đến Phủ Thừa tướng an toàn.

Cha ta vừa nhìn thấy ta và Chu Ngự Lễ đã quỳ xuống: “Hoàng thượng thứ tội, tiểu nữ vô dụng đã làm tổn hại long thể.”

Ta vừa định nói lần này mình không sai, thì đã nghe thấy Chu Ngự Lễ khẽ mỉm cười:

“Không sao đâu, quý phi cũng bị thương, dù sao nàng cũng là ái nữ của thừa tướng, trẫm không thể mặc kệ nàng.”

Nói rất hay, lần sau đừng nói nữa.

Nếu không phải vì hắn thì ta đã ngủ được mấy giấc thật ngon rồi. 

Lúc này cha mới nhận ra là ta bị thương, ông nhanh chóng gọi thái y tới và sai người đỡ ta vào nhà.

Chu Ngự Lễ theo ta vào khuê phòng.

“Nhà của quý phi cũng không có nhiều thay đổi so với lúc còn nhỏ.”

Cha ta vừa bước vào thì nghe những lời này, lòng ông tràn đầy xúc động: 

“Hoàng thượng vẫn còn nhớ chuyện ngày bé sao.”

Không, hắn nhớ rất rõ, thậm chí còn biết ta đã bỏ bao nhiêu con gián vào ngăn kéo của hắn cơ mà.

Cha ta dường như quên mất có một nữ nhi bị thương, nên liền nói chuyện xưa với Chu Ngự Lễ.

“Khi Hoàng thượng còn nhỏ thì rất đáng yêu. Thiên Thiên nhìn thấy Hoàng thượng rất vui mừng, còn nói với vi thần, cha ơi, con muốn ca ca này chơi với con.”

“Trẫm cũng nhớ, lúc nhỏ Thiên Thiên rất thông minh.”

Ta nghe hắn nghiến răng nghiến lợi nói mấy chữ cuối cùng.

Nhưng cha ta không biết, còn tin là sự thật. 

“Thiên Thiên nhà thần tuy rằng lười biếng, tham lam, ít học, nhưng vẫn còn rất nhiều sở trường khác.”

Chu Ngự Lễ nhìn ta mỉm cười.

“Thừa tướng nói đúng.”

“Hoàng thượng không biết đâu, sau khi Hoàng thượng hồi cung, Thiên Thiên đã khóc rất lâu, ngày đêm gọi ca ca đấy.”

Nụ cười của Chu Ngự Lễ ngừng lại, hắn nhìn ta thật sâu:

“Thật không.”

26 .

Cha ta cằn nhằn thêm vài lời, rồi không muốn quấy rầy khoảng thời gian yên bình hiếm hoi mà chúng ta có nên vội vàng rời đi.

Cha ta vừa đi, Chu Ngự Lễ đã vén áo ngồi xuống bên cạnh ta: “Khóc lóc gọi ca ca à?”

Ta nổi da gà khắp người.

“Sao vậy, trẫm đi rồi nên Chu đại tiểu thư không có ai để bắt nạt nữa sao?”

Ta gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Đừng trách nhầm thần thiếp, ý thần thiếp không phải vậy”.

“Lúc đó chẳng phải là vì cha nói thần thiếp chăm sóc ngài nhiều hơn sao?”

Chu Ngự Lễ nhìn ta với vẻ mặt kỳ quái, có lẽ trong lòng đang mắng ta.

Ta khịt mũi “Cha nói lúc đó tâm trạng ngài không tốt, có thể sau khi bị kích thích sẽ có biểu hiện bất thường. Nên bảo thần thiếp quan tâm ngài hơn một chút.”

Khi đó Chu Ngự Lễ còn là Thái tử, sau này ta mới biết gia đình ngoại tổ mẫu của hắn đã bị vu hãm và xử tử, mẫu phi của hắn quá kích động nên lâm bệnh, không lâu sau đó thì qua đời. 

Chu Ngự Lễ lúc đó mới bảy tám tuổi, trong nháy mắt từ thiên chi kiêu tử trở thành cháu trai của một đại thần có tội.

Phụ thân ta có quan hệ thân thiết với ngoại tổ gia của Chu Ngự Lễ, nên xin đưa hắn ra ngoài ở một thời gian. 

Ông ấy bảo ta chăm sóc tốt cho người ca ca này.

Khi còn nhỏ, ta không có bạn cùng chơi, cũng không biết làm thế nào để người ta vui vẻ. 

“Thần thiếp nghĩ như vậy sẽ là người vui lòng.” Ta lẩm bẩm “Tại vì ngài cũng đâu có nói.”

Lúc đó không nói ra, bây giờ cả chục năm thì quay lại để trả thù?

“Câm miệng.”

Hắn trừng mắt nhìn ta: “Rồi sau đó nàng ép trẫm phải học khắc gỗ, rồi vứt những đồ gỗ ta đã khắc đi, nàng giải thích thế nào đây?”

Khắc gỗ?

Ta chạy đến bàn trang điểm.

Mở ngăn kéo ra, một đống đồ gỗ lăn xuống.

Chu Ngự Lễ càng tức giận hơn: “Chu Thiên Thiên, nàng đã tìm được bao nhiêu người để khắc gỗ cho nàng vậy?”

27 .

“Thiếp tự mình khắc tất cả những thứ này mà.”

Ta chọn chiếc đẹp nhất đưa cho hắn: “Đây, của người.”

Hắn nghi ngờ cầm lấy đồ vật: “Không thể nào, trẫm rõ ràng nhìn thấy nàng sai nha hoàn vứt đi, còn bảo vứt xa xa một chút.”

“Người nhìn nhầm rồi.” Ta chỉ vào ngăn kéo đựng người gỗ “Lúc đó thần thiếp muốn khắc cho người một cái, nhưng nó xấu quá, sợ người cười nhạo nên bảo A Hoa ném đi, cũng vì không muốn người nhìn thấy.”

“Sau này thần thiếp lại khắc thêm mấy cái nữa, nhưng người đã hồi cung, thần thiếp đã nhờ cha dẫn đi tìm người, nhưng cha lại không cho phép.”

Hắn im lặng. Hắn dường như sắp khóc.

Ta nhìn kỹ hơn và nói: “Không phải chỉ vì chuyện này mà người lại ghi hận lâu như vậy chứ?”

“Câm miệng.”

Hắn tức giận trả lại cho ta. 

Ta mỉm cười đưa tay ra: “Hóa ra người trách nhầm thần thiếp lâu như vậy, đến đây đi, còn không mau đưa bản tiểu thư nghỉ ngơi.” 

Chu Ngự Lễ lần này không có cự tuyệt ta, cũng không có biểu hiện gì, ngoan ngoãn ôm ta từ trên bàn trang điểm.

Ta ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hắn: “Tối nay có người nói, cho dù có thích lợn thì sẽ không thích thần thiếp”

“Trẫm nói thích nàng khi nào?”

Hắn chột dạ rồi.

“Vậy tại sao vừa rồi người lại ghen?”

“Thiếp muốn đi tìm tiểu đệ khác để khắc gỗ thì liên quan gì tới người, sao người lại tức giận?”

“Quả nhiên, thần thiếp đã nói rồi, người nhất định thích thần thiếp.”

“Chu Thiên Thiên.” Chu Ngự Lễ thả ta xuống, nhìn chằm chằm vào giường, giọng điệu đầy uy hiếp: “Quý phi, chúng ta hình như còn chưa động phòng đâu nhỉ.”

“…”

28 .

Ta, Chu Thiên Thiên, đã xoay người làm chủ.

Kể từ khi trở về cung, đãi ngộ của ta trong lãnh cung đã được cải thiện rất nhiều.

Không ai bắt ta cuốc đất, không ai gọi ta dậy lúc nửa đêm và trong bữa ăn hàng ngày của ta đều có thịt.

Chỉ có Chu Ngự Lễ đã mất tích đi đâu.

“Chắc là xấu hổ rồi.”

Ta đợi vài ngày cho vết thương ở chân lành hẳn, rồi mới kiêu ngạo đi vào ngự thư phòng.

“Hoàng thượng, dạo này ngài bận lắm sao?”

Chu Ngự Lễ giả vờ nghiêm túc: “Ừ.”

“Thật sao? Thực sự không phải là trốn tránh thần thiếp.”

Ta giật tờ giấy khỏi tay hắn và nhìn xuống.

Đó đều là những lá thư ta viết cho cha ta.

Tám phần trong thư là mắng Chu Ngự Lễ, hai phần còn lại là cầu xin cha cứu ta.

“Quý phi vừa mới nói cái gì?”

Đe dọa, rõ ràng là đe dọa.

“Thần thiếp nói, Hoàng thượng xin đừng làm việc quá sức, sức khỏe của ngài mới là quan trọng.”

“Trẫm có tránh mặt nàng sao?”

“Không, đương nhiên là không.”

“Trẫm thích nàng?”

“Không, không.”

“Là thần thiếp thích Hoàng thượng, thần thiếp đã yêu Hoàng thượng đã lâu, ngày đêm nhớ nhung người.”

Chu Ngự Lễ hài lòng nói: “Đã như vậy, trẫm miễn cưỡng ban cho nàng một chiếu chỉ.”

Ta nhìn xuống và thấy một bản chiếu chỉ còn ướt mực ở trên bàn.

[Chu thị dịu dàng thục đức, thanh tao đoan trang, sắc phong làm hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ.]

 

-Hoàn toàn văn-

 

 

Bình luận cho chương “Chương 3 - End”

 MANGA DISCUSSION 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Comment

Name *

Name

 Email *

Email

 Website

Website

  Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi.

Truyện Vừa Xem

Quý Phi Chỉ Muốn Đi Ngủ – Full 

Con Gái Trở Về 

Nổi Bật

500ec06ca86f5255f25b06c92db41fd9

Chồng Tôi Là Người Tốt – Full

Chương 1 3 giờ ago

Chương 2 3 giờ ago

131a5c8b51852078968cdd37f0883ce8

Quý Phi Chỉ Muốn Đi Ngủ – Full

Chương 1 1 ngày ago

Chương 2 1 ngày ago

71f527c0f2f4850332aefbf66410cb1e

Vừa Hay Đúng Lúc – Full

Chương 1 2 ngày ago

Chương 2 2 ngày ago

03e68634f0c531696286b14bda3a5f32

Thanh Ngọc Án – Full

Chương 1 12 Tháng Tám, 2024

Chương 2 12 Tháng Tám, 2024

1b1d4e31f83003dbf0292724df43e1a7

Nhân Sinh Tựa Lục Bình – Full

Chương 1 10 Tháng Tám, 2024

Chương 2 10 Tháng Tám, 2024

7ae538daacb8e7985fc734c18ad43c8c

Tìm Về Tự Do – Full

Chương 1 9 Tháng Tám, 2024

Chương 2 9 Tháng Tám, 2024

Trang Chủ Truyện Giới Thiệu Liên Hệ

© 2024 Bản quyền thuộc về Mọt Truyện Trung

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play