Ta là quý phi, nhưng ta chỉ muốn nằm ngủ. 

Trong lúc Huệ phi rửa tay nấu canh cho Chu Ngự Lễ, ta đang nằm ngủ.

Thục phi khổ luyện khiêu vũ để được ân sủng, ta vẫn nằm ngủ. 

Trên dưới hậu cung chuẩn bị lễ vật sinh thần cho Chu Ngự Lễ thì ta vẫn đang nằm ngủ.

Cho đến khi–

Trong hàng ngàn món quà, hắn chỉ mở hộp quà của ta.

Nhìn bức tranh con rùa đang bơi dưới nước không có chút thành tâm nào. 

Hắn hỏi ta, lụa trắng hay là lãnh cung.

“Lãnh cung, ta chọn lãnh cung.”

Ta khóc lóc, ôm chân hắn van xin:

“Có thể đi vào buổi tối hay không, sáng sớm ta không dậy nổi.”

1

Khi ta ba tuổi mà vẫn chưa chịu tập đi, cha ta nói không sao cả, trong nhà có rất nhiều người hầu để bế ta.

Khi ta bảy tuổi và không chịu đi học trường tư thục, cha ta nói không sao cả, có thể mời tiên sinh về nhà dạy ta.

Khi ta mười hai tuổi và chưa bao giờ rời khỏi phủ, cha ta cũng nói không sao cả, vì tiểu thư khuê các chẳng phải đều ở trong khuê phòng sao? 

Sau đó….

Khi cha ta phát hiện ra ta là kẻ lười biếng không được chút tích sự, thì ta đã cập kê mất rồi. 

Tiểu thư nhà khác đều là cầm kỳ thư họa tinh thông, công việc nhà ngay ngắn rõ ràng, bà mối tranh nhau đến đã mòn cả cửa.  

Còn ta, khi cha đi tìm bà mối thì bà mối đã đóng cửa lại không cho cha vào.

Ta không thể gả đi được. Cha ta ngồi trong thư phòng lo lắng suốt đêm.

Cuối cùng, cha ta đã tìm được một nơi mà ta không phải quản việc bếp núc, không ra ngoài giao lưu với người khác, thậm chí không phải phục vụ phu quân.

Ông ấy xua tay tỏ vẻ nhẹ nhõm:

“Con gái, chúng ta vào cung đi.”

2

Có lẽ vì Chu Ngự Lễ ở trong cung đã lâu nên không biết tin tức bên ngoài, vậy nên cha ta không những thành công nhét ta vào hậu cung mà còn có được chức Quý phi nữa. 

Ông ấy thực sự là người cha tốt của ta.

Ngày ta vào cung, cha ta đã nắm tay ta và dặn dò:

“Con gái, cha chỉ muốn nói cho con biết, nhà chúng ta chỉ có một tấm kim bài miễn tử này thôi.”

Con hiểu rồi.

Ta chỉ nói là cha ơi con biết rồi, nhưng nếu chúng ta không đi thì lát nữa nắng sẽ to hơn bây giờ. 

Và nắng đã to hơn thật. 

Vừa xuống xe, ta đã bị những trang sức vàng bạc châu báu trên đầu của các phi tần làm chói mắt.

“Thần thiếp/nô tỳ thỉnh an quý phi nương nương.”

Đây là thể diện của quý phi à? Có chút mệt mỏi rồi nha.

Ta thuần thục vuốt ve cái trán: “Khụ khụ, bổn cung bị cảm nắng, các ngươi giải tán đi.”

Khéo léo quay người lại, thoáng thấy cách đó không xa là vị hoàng đế Chu Ngự Lễ mặc long bào đang bước đến, hắn nhìn ta trước rồi mỉm cười.

Ta không biết tại sao, nhưng hắn cười tươi đến mức ta thấy lòng mình không chút dễ chịu.

Sau một khắc, ta nghe thấy vài lời phát ra từ miệng hắn. “Truyền thái y.”

3

Khi lão thái y mang theo cái hòm thuốc chạy tới, ta và Chu Ngự Lễ đang ngồi đối diện chơi cờ.

Hắn nói rằng ca ca ta chơi cờ rất giỏi, cho nên ta nhất định cũng không kém phần nào. 

Ta nghĩ chuyện này không thể nhận xét như vậy được, chẳng hạn như ngươi làm hoàng đế, đệ đệ ngươi sao có thể làm hoàng đế sao? 

Nhưng ta không dám nói ra.

Bên trong ta muốn đạp cho hắn một cái, nhưng bên ngoài ta khúm núm phục tùng.

Khi ta thua đến lần thứ mười ba thì lão thái y đã đến.

Kể từ khi ta bắt đầu học chơi cờ thì ta đã nổi tiếng là chơi cờ rất kém. Không ai có thể chịu đựng được ta chơi quá ba ván, kể cả cha ta.

Thế mà tên hoàng đế này khá là kiên nhẫn.

Tuy nhiên, khi thái y vừa đến, ta thấy hắn nhẹ nhõm thở phào. 

Lão thái y bắt mạch cho ta, cau mày chặt hơn và thường xuyên thở dài.

Hắn dường như thực sự khó khăn, sau nhiều lần vài lần bắt mạch thì nghi ngờ hỏi ta:

“Nương nương có thật là không khỏe?”

“Nhưng vi thần thấy mạch tượng của nương nương rất khoẻ mạnh hữu lực, so với nam tử bình thường cũng không có khác nhau.”

Có thể thấy, cha ta đã không đút lót tiền cho Thái y viện rồi. 

Chu Ngự Lễ cất đi quân cờ cuối cùng, trên mặt không có chút kinh ngạc: “Quý phi, nàng không muốn nói cái gì sao?”

Ừ ta cũng không muốn nói. 

Ta vặn chiếc khăn tay, cúi đầu nhìn chằm chằm vào con rồng vàng năm móng trên ngực hắn, chậm rãi nói:

“Hoàng thượng quả nhiên là chân long thiên tử. Thần thiếp chỉ ở bên Hoàng thượng một lúc mà bệnh tật đều khỏi cả rồi.”

Từng câu từng chữ đều không có cảm tình, tất cả đều là nịnh hót. 

Chu Ngự Lễ cười nhẹ.

“Thứa tướng nói quý phi có tài ăn nói lanh lợi, bây giờ xem ra cũng có đạo lý.”

Làm sao giờ? 

Ngày đầu tiên tiến cung, Chu Ngự Lễ hình như đã biết được hắn bị cha ta lừa.

4

Thái y bỏ chạy.

Ta đứng trước mặt Chu Ngự Lễ, đầu nghiêng như quả cà tím héo.

“Quý phi không cần sợ hãi. Thực ra trẫm và Quý phi đều là người quen cũ.”

Còn có chuyện này sao?

Ta hưng phấn nói: “Thần thiếp nhớ rõ, hoàng đế từ nhỏ thì thân thể đã cường tráng rồi!”

Ta không nhớ, ta chỉ nói vớ vẩn thôi.

Chu Ngự Lễ lại mỉm cười, gật đầu, dùng tay xoa xoa thành ly: 

“Thì ra quý phi rất nhớ trẫm như vậy. Cũng khó trách, khi quý phi còn bé, vừa thấy trẫm thì đã khóc rồi muốn cho trẫm cõng nàng.”

Bàn tay của Chu Ngự Lễ đột nhiên chuyển sang vuốt má ta.

Những ngón tay hơi chai sạn nhẹ nhàng vuốt ve mặt ta, giống như đang dỗ dành người tình vậy. 

Sau đó, ngón tay hắn chạm vào môi ta và ấn vào răng cửa của ta?

“Trẫm không chịu, nàng đã đánh gãy một cái răng cửa của trẫm.”

“…”

Ta nhớ hồi ta còn nhỏ, cha ta có dẫn một người ca ca về và nói đến chơi với ta. Lúc ấy trò chơi yêu thích của ta chính là cưỡi ngựa.

Ta bắt đầu hoảng sợ.

“Hoàng… Hoàng thượng, lúc đó thần thiếp tuổi nhỏ vô tri.”

“Thật sao, lúc bỏ thuốc nhuận tràng vào nước trẫm uống, cho gián vào giường, cho sâu bọ vào trong ngăn kéo, tất cả đều là tuổi nhỏ vô tri à?”

Ta quả thực là có chút vô tri rồi. 

Chu Ngự Lễ vừa nói, đầu càng ngày càng gần ta, nụ cười trên mặt càng ngày càng đậm: “Chu Thiên Thiên, cuối cùng nàng cũng rơi vào tay trẫm.”

….

Ta hít một hơi hoảng sợ.

“Được rồi, ngoan, đừng sợ.” Chu Ngự Lễ đột nhiên ôm đầu ta rồi cười an ủi: “Tất cả đều đã là chuyện đã qua, trẫm cũng không phải là hay ghi thù.” 

Ta không tin đâu, trừ khi ngài buông cái đầu ta ra đã. 

Chu Ngự Lễ buông tay, lại ngồi trở lại: “Thừa tướng nói, nàng thầm yêu trẫm đã lâu rồi, ngày đêm nhớ thương trẫm.”

“Được rồi, vì Thừa tướng, trẫm sẽ cho nàng một cơ hội tranh giành ân sủng.”

Ta sửng sốt và xua tay liên tục.

“Không phải, ta không có…”

“Quý phi, ý của nàng là thừa tướng lừa gạt ta?”

“Không, không, cha ta trung quân ái quốc, chẳng quản gì da ngựa bọc thây. Ý của thần thiếp là, lúc đó thiếp không hiểu chuyện nên đã làm nhiều chuyện sai trái, thực sự không dám mong nhớ đến Hoàng thượng.”

Gia đình chúng ta cũng chỉ có duy nhất một kim bài miễn tử, ta và cha ta không thể chia nhau được. 

Ta thận trọng liếc nhìn hắn “Thần thiếp xin tự nhốt mình trong Dực Khôn Cung.”

“Trẫm sao có thể làm như vậy?” Chu Ngự Lễ ngoài cười nhưng trong không cười. “Trẫm nói nàng có thì là có có, trừ phi nàng không muốn mà thôi. Vậy trẫm phải hỏi lại Thừa tướng, xem tội khi quân thì nên xử như thế nào.”

Tiêu đời ta rồi! 

Cha ơi! Cha bị lừa rồi! Cha mau cứu con! Con muốn về nhà!

5

Ta đã sai, ta đã sai ngay từ đầu.

Lẽ ra ta không nên xuất giá, nếu ta không xuất giá thì ta đã không tự chui đầu vào lưới. Nếu không tự chui đầu vào lưới thì bây giờ ta đã không phải ngồi đây, ăn không ngon mà ngủ cũng không tốt. 

Ta đã khóc và viết thư cho cha ta.

“Cha ơi, cứu con đi.”

Nhưng đợi hai ngày vẫn không có hồi âm, ngược lại có người của hoàng đế tới.

Người đó vừa sáng sớm đã tới và lật chăn bông của ta ra. 

Vừa mở mắt ra, đã thấy lão ma ma mặt không biểu cảm cúi đầu chào ta: 

 “Hậu cung tình thế nghiêm trọng, nương nương các cung đều cố gắng tranh sủng, quý phi không nên an phận ở một góc không biết tiến thủ thế này.”

Nói xong bà ta vẫy tay, phía sau có hai cung nữ thân hình to lớn nắm lấy hai tay ta rồi nâng lên. 

Chân ta còn chưa kịp chạm đất thì đã ngồi trước bàn trang điểm rồi.

“Ma ma, chờ đã, chậm chậm cho ta một chút.”

Lão ma ma thẳng thắn nói: “Nương nương, hậu cung ngày càng biến hóa khôn lường, cơ hội chỉ có thể thoáng qua, sao còn có thể nói những câu “Chờ đã” như vậy?

Hả?

Có cần nghiêm trọng đến thế không?

Nhìn thấy vẻ nghi ngờ trên mặt ta, sắc mặt ma ma càng trở nên nghiêm túc: 

“Nương nương về sau sẽ biết, tất cả những gì lão nô làm đều là vì lợi ích của nương nương. Hậu cung có ba ngàn mỹ nhân. Nương nương còn đang nghỉ ngơi thì những người khác đã dẫm lên nương nương và bước vào lòng hoàng đế rồi.”

“Nương nương có biết hậu quả của việc này không? Những phi tần khác được thánh sủng, được vinh hoa phú quý người hầu kẻ hạ. Còn nương nương chỉ có thể ở trong Dực Khôn Cung nhỏ bé này mà không ai quan tâm đến. Nương nương muốn sống như vậy sao?”

Ta muốn lắm. 

Ma ma nhìn ta với ánh mắt bất lực rồi lấy đi chiếc bánh bao mà ta vừa cắn.

“Thục phi nương nương của Vĩnh Yên cung, mỗi ngày sáng sớm đã bắt đầu luyện múa, để bảo trì vòng eo thon gọn mà chỉ ăn một phần.”

Ta chạm vào cái bụng đói mềm của mình mà khóc.

Ma ma nhắm mắt làm ngơ và nói tiếp:

“Huệ phi nương nương của Thừa Càn cung, hằng ngày tự tay nấu canh đưa đến ngự thư phòng, gió mưa đều không quản ngại.”

Canh? Canh gì cơ?

Ta đói quá, nhìn đồ ăn trên bàn mà mắt ta sáng rực.

“Ôn Chiêu Nghi của Trùng Hoa cung thì có tài năng thi họa, xuất khẩu thành thơ, thường xuyên đến ngự thư phòng bàn luận thơ ca.”

……

Một giờ sau, khi ma ma nói xong, ta đói đến mức gần như bất tỉnh.

Ma ma nhấp một ngụm nước làm mát cổ họng rồi hỏi ta: “Quý phi nương nương có ưu điểm gì?”

Ta ngáp: “Hả? Bản cung muốn ngủ trước?”

Bộp!

Thước bị đập mạnh xuống bàn.

Mẹ của ta ơi!!!

“Ta không muốn ngủ nữa.”

6

Ta cố gắng hết sức để mở to mắt mình ra.

“Vì nương nương không có điểm mạnh gì, nên hãy bắt đầu với điểm đơn giản nhất.”

Ta gật đầu điên cuồng: “Được, được, đơn giản là được.”

Ma ma rất hài lòng, sau đó dẫn ta vào bếp: “Đã vậy, nương nương, từ hôm nay hãy gửi điểm tâm cho hoàng thượng.”

“…”

Ma ma, ngươi có biết tội đầu độc hoàng đế là gì không?

Là cái tội mà Ngự lâm quân sẽ vào nhà ta, ngay cả tổ kiến trong sân cũng sẽ bị đổ nước sôi đó, ma ma có biết hay không?

Ma ma không biết.

Ma ma không có trái tim, ma ma chỉ nhìn khối bột cứng mà ta đã nhào và nói: “Thử lại đi”.

Ta bắt đầu nhào bột từ sáng và tiếp tục nhào đến khi trời tối đen.

Ma ma nói: “Ngày mai tiếp tục.”

Ta đã khóc rất to.

Ta đã viết một lá thư khác cho cha ta.

[Cha, hoàng đế là một con chó, cha đến cứu con đi!]

Ta đưa bức thư cho nha hoàn tâm phúc A Hoa: “Muội phải nhanh lên, bổn cung sợ ngày mai sẽ không sống nổi.”

Nàng ấy nói đừng lo lắng, nàng ấy nhất định sẽ chuyển thư cho ta. 

7

Không biết thư đã được chuyển đến hay chưa, nhưng ta vẫn phải nhào bột thêm ba ngày nữa.

Vào ngày thứ tư, cuối cùng ta cũng làm được một đĩa thức ăn có vẻ là không độc chết người. 

Chỉ là…

Ta hình như đã nhầm đường thành muối.

Nhìn ánh mắt dò hỏi của ma ma, ta nuốt miếng bánh mặn chát và nói: “Ngon lắm”.

Ma ma gật đầu: “Vậy thì nương nương mau mang đến ngự thư phòng.”

Ta thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng nhét cả đĩa bánh ngọt vào hộp đựng thức ăn. Ta quay người kéo tay A Hoa ra khỏi cửa, kẻo ma ma lại nghi ngờ rồi đòi ăn một miếng.

Trên đường đi, ta nói với A Hoa: “Một lát nữa muội sẽ làm đổ hết đồ ăn trước cửa ngự thư phòng, muội nhớ chưa?”

Như vậy sẽ không chỉ thể hiện được tâm tư với Hoàng đế của ta, lại không thể phát hiện trong bánh điểm tâm có vấn đề. 

Quả thực là vẹn toàn đôi bên. 

Chỉ là không ngờ ở trong cung lại có nhiều ngọa hổ tàng long như vậy, một tiểu thái giám bình thường cũng có thân thủ cực kỳ tốt. 

A Hoa vừa giả bị trật chân, chiếc hộp trong tay chưa kịp rung chuyển thì đã bị tiểu thái giám giữ chặt: “Cô nương, cẩn thận.”

“…”

“Quý phi nương nương mời vào.”

“A, bổn cung đột nhiên có chút đau đầu, nếu không thì ngày mai ta trở lại nhé.”

Tiểu thái giám cười ngăn cản ta: 

“Nương nương, hoàng thượng đã nói, nếu nương nương cảm thấy không khỏe thì sẽ truyền thái y đến ngự thư phòng để gặp nương nương.”

“Ừ ta khỏe rồi.” 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play