8.
A Hoa bị ta bỏ ở ngoài để có thể kịp thời đi tìm cha ta cầu cứu.
Ta đi vào trong mang theo hộp thức ăn.
Đã mấy ngày không gặp, nhưng Chu Ngự Lễ vẫn mang khuôn mặt chó y như cũ, trên mặt luôn tươi cười với ta.
“Nghe nói quý phi tự tay làm điểm tâm cho trẫm?”
“Vâng.” Ta chậm rãi mở hộp ra “Đây là lần đầu tiên thần thiếp nấu ăn nên kỹ năng không tốt lắm. Nếu không ngon xin hoàng thượng thứ tội.”
“Quý phi cẩn thận như vậy làm trẫm có chút không quen.”
Ta chỉ có thể khép nép như thế này để hắn không được trách tội ta.
Ta ngẩng đầu, nhanh chóng lấy đồ ăn ra: “Hoàng thượng mời nếm thử.”
Hắn hơi nheo mắt lại và nhìn ta hai lần.
“Hoàng thượng, ngài còn sợ thần thiếp đầu độc ngài sao?”
Hắn không nói gì và lấy ra một đôi kim bạc.
Không tin ta thật à?
Đầu óc ta chợt bừng sáng, ta lao tới ôm đĩa điểm tâm của mình, vẻ mặt buồn bã:
“Hoàng thượng thực sự nghi ngờ thần thiếp sao? Nếu đã như vậy thì Hoàng thượng không nên dùng nữa, thần thiếp xin cáo lui. “
“Chờ một chút.” Hắn nhìn cây kim bạc không đổi màu, hắn lập tức ngăn ta lại rồi gắp một miếng đồ ăn: “Trẫm đương nhiên tin tưởng quý phi rồi.”
Sau đó, hắn cho đồ ăn vào miệng.
Bất ngờ khiến ta không kịp đề phòng gì cả.
Ta sửng sốt một hồi, thận trọng hỏi: “Hoàng thượng thấy thế nào?”
Ánh mắt của hắn tựa hồ có chút mơ hồ, phải một lúc lâu mới lấy lại được sự minh mẫn: “Nàng thật to gan!”
“Hả? Hoàng thượng có ý gì?” Ta ngây thơ vặn chiếc khăn tay của mình “Không hợp khẩu vị của Hoàng thượng sao?”
“Cái bánh sữa này ít nhất cũng phải cho một hũ muối. Sao quý phi còn dám nói là không cố ý?”
Nói điêu vừa vừa, ta cho có nửa hũ mà thôi.
“Hoàng thượng không biết rồi, khẩu vị của thần thiếp là thích ăn mặn, trong nhà bánh ngọt đều là bánh mặn. Nếu như Hoàng thượng không thích, lần sau thần thiếp sẽ chú ý hơn.”
“Phải không?”
Hắn không tin. Nhưng ta vẫn khăng khăng nói là phải.
Hắn mỉm cười.
“Hóa ra trẫm hiểu lầm quý phi rồi.”
“Nếu vậy thì không thể lãng phí tâm ý của quý phi được. Trẫm ban cho nàng bữa điểm tâm này. Quý phi, đừng để trẫm thất vọng.”
À thực ra cũng không cần lắm đâu.
9
Nửa giờ sau, Chu Ngự Lễ nhìn chiếc đĩa gần như trống rỗng, cuối cùng xua tay cho ta rời đi.
Mặc dù ta đã thoát chết nhưng cổ họng của ta thì không ổn rồi.
Mặn quá đi.
Ma ma rất vui mừng: “Hoàng thượng đối xử với quý phi nương nương thật là tốt. Huệ phi nương nương hai năm nấu canh cũng không được vào ngự thư phòng. Vậy mà lần đầu nương nương vào bếp thì hoàng thượng đã dùng hết các món rồi?”
Chưa từng vào ngự thư phòng?
Vậy mà ngươi còn bắt ta học làm cái gì hả?
Ta thở dài ở trong ngực, vừa định xông lên xé bà ta ra thì bà ta bảo từ nay ta không cần phải nhào bột nữa.
Thế là ta lại thở một hơi nhẹ nhõm.
Ma ma nói: “Nấu ăn hàng ngày sẽ làm tổn hại đến nhan sắc của nương nương, cũng không phải là kế lâu dài”.
Bà nói thêm: “Từ hôm nay trở đi, quý phi sẽ phải học những bộ môn tao nhã.”
“Cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú, nương nương chọn một cái đi.”
Không thể lựa chọn được nên ta yếu ớt nói: “Bổn cung khi còn bé thì đã học qua một môn nhạc khí.”
Ma ma không tin nên hỏi: “Là nhạc cụ gì?”
“Là nhạc cụ dân gian, ở trong cung không phổ biến lắm.”
“Cũng tốt lắm, chúng ta sẽ có một ý tưởng mới lạ hơn.”
Ta liên tục gật đầu: “Bổn cung cũng nghĩ như vậy.”
Ma ma rất hài lòng và căn dặn ta ngày mai hãy thể hiện thật tốt.
Sáng sớm hôm sau, ta ôm theo cái kèn xô-na bảo bối của mình vào ngự thư phòng.
10
“Thần thiếp xin tấu một khúc nhạc cho Hoàng thượng.”
Chu Ngự Lễ có chút không tin tưởng liếc ta một cái, nhưng cũng không ngăn cản, chỉ là mở một bản tấu chương:
“Được thôi, trẫm muốn xem quý phi có cái gì kinh ngạc mà trẫm không biết.”
“Vậy thì mời hoàng thượng xem.”
Ta đứng đó và vén tấm lụa đỏ trên chiếc kèn xô-na của mình lên.
Ta thấy vẻ mặt Chu Ngự Lễ hơi thay đổi, nhưng ta giả vờ như không để ý, má ta phồng lên…
Ò ì e ò e í ~~
Âm thanh vang vọng và mạnh mẽ, như thể tiếng khóc chết cha chết mẹ.
Chu Ngự Lễ hình như đã nói gì đó, nhưng mà ta không nghe được.
Ta nhắm mắt lại và đắm chìm vào tiếng ca.
Sau khi chơi hết bài 《 đại xuất tấn 》, ta cảm thấy đầu mình ong ong.
“Hoàng thượng! Người thấy thần thiếp chơi có hay không?!”
Chu Ngự Lễ sắc mặt tối sầm, muốn mắng ta lần nữa.
“Thật là to gan!”
Nhưng mà không sao cả.
Ta dám đến đây cho nên ta đã chuẩn bị sẵn sàng.
Ta đặt chiếc kèn xuống và véo chiếc khăn tay, vẻ mặt ta yếu ớt.
“Hoàng thượng có thích không? Thần thiếp đã yêu thích xô-na từ khi còn nhỏ. Các cô nương nói thần thiếp là người thô bỉ. Nhưng thần thiếp cho rằng chúng sinh bình đẳng, kèn xô-na chỉ là nghe to hơn thôi, thần thiếp đã sai chỗ nào?”
“Nghĩ đến hoàng thượng thánh minh, nhất định có thể hiểu được thần thiếp.”
Ta háo hức nhìn hắn, ai nỡ phá vỡ giấc mộng của một cô nương cơ chứ.
Tất nhiên là Chu Ngự Lễ sẽ không làm vậy, hắn chỉ bảo ta cút đi và mang theo cái xô-na của ta cút cùng.
“Được rồi.”
11
Một khúc kèn xô-na, từ ngự thư phòng trực tiếp truyền đến Dực Khôn cung.
Trong mấy ngày, ma ma không thể bình tĩnh được.
Ta lại cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Với trí thông minh như bây giờ, hoàng đế cũng không có cách nào để phạt ta được.
Ta nằm đó gần nửa tháng. Đây là nửa tháng thoải mái nhất mà ta từng có kể từ khi vào cung.
Cho đến khi ma ma nói với ta: “Nương nương ơi, lễ vạn thọ sắp đến rồi”.
Cẩu hoàng đế chuẩn bị sinh thần. Vậy nên ta cần chuẩn bị lễ vật.
Ma ma dường như chợt tìm được hướng đi mới cho cuộc đời:
“Năm ngoái, bức tranh “Vạn thọ đồ” của Huệ Phi nương nương đã đoạt giải nhất. Năm trước đó là bức tranh “Vạn lý giang sơn” của Lệ phi nương nương. Năm trước nữa là Hồ Toàn Vũ của Cảnh Quý Nhân…”
Nói tóm lại “Nương nương, lão nô tự tin, năm nay nhất định là Dực Khôn cung của chúng ta chiếm được giải nhất.”
Ta nói được rồi, được rồi, nhưng chúng ta nên chuẩn bị gì đây?
Ta không biết thêu.
Ta không thể hát.
Ta không thể nhảy.
Còn vẽ tranh sao, ta vội vàng đứng dậy, cái này thì ta có thể làm được nha.
“Khi bổn cung còn nhỏ thì đã thích hội họa rồi. Còn học được một chút từ họa sĩ ở trong cung nữa.”
Ma ma vui mừng khôn xiết: “Các phi tần trong hậu cung chỉ cần chiếm được tâm ý của hoàng thượng. Bức tranh đẹp hay không thì cũng không quan trọng, quan trọng là chạm đến trái tim của hoàng đế.”
Ta nói là ta biết rồi, ma ma cứ việc thoải mái yên tâm đi.
12
Mấy ngày liền ta đều ở trong thư phòng, thậm chí còn làm hỏng cả mấy sọt giấy vẽ.
Vào ngày lễ vạn thọ, ta nhìn thành phẩm trên bàn và ngẫm nghĩ hồi lâu.
Ta đóng khung bức tranh, tự mình bỏ vào hộp và đưa cho ma ma.
“Ma ma, nghĩ lại thì việc dâng lễ vật ở trước mặt mọi người thì có hơi khoe khoang quá.”
“Ý nương nương là gì?”
Ta bắt chước cha ta, bày ra vẻ cao thâm khó lường “Ma ma thử nghĩ một chút, nếu là hoàng thượng biết bổn cung rõ ràng đã tự mình vẽ bức tranh, nhưng lại không màng danh lợi, thì chẳng phải sẽ còn cảm động hơn sao?”
Ma ma cau mày suy nghĩ hồi lâu, nói rằng cũng không phải là không có lý.
“Đi thôi, ma ma hãy mang bức tranh này giao cho Lễ bộ, không nên thay bổn cung nói gì cả, chỉ cần bổn cung lặng lẽ nỗ lực là tốt rồi.”
Ma ma trịnh trọng nhận lấy cuộn giấy và nói: “Nương nương cứ đi dự tiệc đi. Chuyện này lão nô làm được.”
Thế là ta yên tâm rời đi.
Phía trước thật là náo nhiệt. Cuối cùng ta cũng gặp được cha ta.
Trước khi tiệc sinh thần bắt đầu, ta vội chạy đến chỗ cha:
“Cha ơi, con nhớ cha lắm. Cha không biết là ở trong cung có bao nhiêu khốn khổ đâu, vậy mà một lá thư cha cũng không có viết cho con.”
Thấy ta còn sống sờ sờ, cha ta vui mừng: “Ở trong cung có hoàng đế thì làm sao khốn khổ được.”
Ta định nói rằng vì hoàng đế ở đây cho nên ta mới khốn khổ đấy.
Nhưng ta chưa kịp nói gì thì cha ta đã tiếp tục:
“Từ khi con còn nhỏ thì hoàng đế đã đối xử tốt với con rồi. Lúc đó con rất tinh nghịch, ngài ấy cũng không hề phàn nàn gì cả. Lần này, ta mặt dày cầu xin danh phận quý phi, vậy mà hoàng đế cũng đồng ý ngay lập tức.”
“Đó là vì ngài ấy muốn trả thù con vì con đã bắt nạt ngài ấy khi còn nhỏ!” Ta dậm chân, tự hỏi tại sao cha ta lại không thể hiểu được điều này chứ.
“Vớ vẩn.” Cha ta mắng, vẻ mặt thẳng thắn nói: “Hoàng thượng muốn báo thù con thì đưa con lên quý phi làm gì? Đầu óc con từ nhỏ đã không tốt, sau khi lớn rồi vẫn không thông minh lên được.”
Ta cực kỳ hoảng loạn. Ta nên làm gì đây? Bây giờ ta cũng cảm thấy lời cha ta nói cũng hơi có lý rồi.
“Con gái, nghe lời cha, con hãy đối xử tốt với hoàng đế vào, đừng bắt nạt người ta nữa.”
Ta im lặng.
Cha ta cau mày và hỏi ta có nghe thấy không.
“Nghe, nghe, con nghe bằng cả hai tai rồi này.”
Chỉ là, có vẻ hơi muộn rồi thì phải.
13
Thọ yến bắt đầu, ta ngồi chéo bên dưới Chu Ngự Lễ.
Hắn cầm ly rượu, nhìn ta chằm chằm một lúc: “Quý phi có tâm sự gì sao?”
Ta nghĩ về lời của cha ta, càng nhìn Chu Ngự Lễ, ta càng thấy có gì đó không thích hợp.
Chẳng lẽ là hắn thực sự thích ta? Vậy thì ta cũng có lỗi với hắn thật.
Hay là ta nên đi xin lỗi hắn nhỉ.
“Hoàng thượng, trước đây thần thiếp không phải cố ý.”
Ta vừa nói vừa nhìn hắn, thấy rõ vẻ nghi ngờ hiện lên “Quý phi lại gây ra chuyện gì?”
Hắn nói như thể cả đời ta chỉ biết đi gây chuyện vậy.
Thế mà ta lại liếc thấy hắn đang mỉm cười. Một nụ cười nghiêm túc mà ta chưa từng thấy bao giờ cả.
Chắc là hắn thích ta thật đi?
“Nghe nói lần này Quý phi tốn rất nhiều thời gian chuẩn bị quà sinh thần cho trẫm?”
“… Vâng.” Ta cảm thấy có chút áy náy “Nhưng trước đó thần thiếp đã đưa cho Lễ Bộ, nên sợ là sẽ không dễ tìm.”
Cũng may là ta đã đưa cho Lễ Bộ.
“Ồ, quý phi lần này tiến bộ hơn không ít.”
Chu Ngự Lễ giọng nói có chút mỉa mai, nhưng có thể thấy được hắn rất vui vẻ.
“Nếu như quý phi tiến bộ sớm hơn thì trẫm cũng bớt đi phiền toái.”
Ừ ừ ừ, ta đã biết.
Chu Ngự Lễ liếc nhìn ta, đột nhiên giả bộ ho một tiếng. Phía sau có thái giám đưa lên một quyển thánh chỉ màu vàng.
“Đã như vậy, hôm nay trẫm cũng có một món quà dành cho quý phi.”
Chu Ngự Lễ nghiêm túc, thậm chí có chút khẩn trương.
“Thật ra trẫm đã muốn giao cho nàng từ lâu, chỉ là nàng vẫn chưa hiểu được ý trẫm, trẫm cũng không biết được ý của nàng, hôm nay ngược lại cũng rất phù hợp.”
Tiểu thái giám cực kỳ vui vẻ, ta dường như ý thức được điều gì, bỗng nhiên trở nên hưng phấn.
Tiền lương của ta sắp tăng lên rồi?
Tuy nhiên, trong khi ta đang suy nghĩ thì đã thoáng thấy ma ma ôm một chiếc hộp gấm trong tay.
Ta nhìn cái hộp này quen quen nhưng cũng không chắc chắn lắm, thế là ta dụi mắt thật kỹ để nhìn lại.
Ta nghển cổ lên và tận mắt chứng kiến lão ma ma ôm chiếc hộp gấm trong tay chạy tới, với tốc độ nhanh như chớp, bức tranh bên trong rơi ra ngoài.
“Nương nương, lão nô đã tìm được lễ vật cho người rồi đây!”
Trước mắt bao người, bức tranh “con rùa đang bơi dưới nước” của ta dần dần xuất hiện.
14
Nụ cười trên mặt Chu Ngự Lễ biến mất.
Thánh chỉ trong tay đã bị vặn thành một miếng giẻ rách.
“Quý phi?”
Chu Ngự Lễ ném cuộn giấy lên bàn, nhìn ta với ánh mắt sát khí: “Giải thích đi?”
Ta nhìn thấy ma ma đứng cách đó không xa, vẻ mặt từ tự tin chuyển sang muốn tự tử.
Làm sao mà ta biết được chứ?
Ta nhìn bức tranh, sau đó nhìn khuôn mặt của Chu Ngự Lễ, rồi nhìn lại bức tranh.
Thực lòng mà nói, đây là con rùa đẹp nhất mà ta từng vẽ trong đời.
Chu Ngự Lễ nghiến răng nghiến lợi: “Quý phi đang nghĩ gì vậy?”
Ta nhìn lại, nói với giọng rõ ràng và tự tin: “Bức tranh này của thần thiếp, có nghĩa là chúc hoàng thượng vạn thọ vô cương.”
Chu Ngự Lễ còn chưa kịp nói gì, có mấy vị đại thần đã uống say bét nhè bên dưới, còn chưa nhìn thấy bức tranh thì đã đồng loạt hô lên:
“Hoàng thượng vạn thọ vô cương!”
Quá tuyệt luôn.
Đây mới là bầu không khí mà ta đang cần chứ.
Chu Ngự Lễ tức giận đến mức bật cười.
Hắn liếc nhìn về phía xa, lập tức cha ta đã chạy đến chỗ ta đứng.
Khi cha ta nhìn thấy bức tranh, thân thể của ông run lên ba lần.
Ta kéo tay áo cha: “Cha cũng ở đây à?”
Cha gạt tay ta sang một bên và nói: “Quý phi nương nương chú ý quy củ.”
Ta khó hiểu, chẳng lẽ tình cảm của cha đã phai nhạt rồi?
“Con là con gái của người mà.”
Chu Ngự Lễ nhẹ giọng nói: “Quan hệ cha con giữa Thừa tướng và quý phi thật là tốt.”
Sau đó, hắn nói: “Vậy không bằng để Thừa Tướng giải thích xem, lễ vật sinh thần mà quý phi tặng trẫm có ý nghĩa gì?”
Ta im lặng.
Cha ta nhìn bức tranh, trầm ngâm suy nghĩ: “Nương nương muốn chúc hoàng thượng vạn thọ vô cương!”
Ta lặng lẽ nghiêng đầu nói: “Cha, con cũng nói như vậy đó.”
Thân thể cha ta lại run lên: “Hoàng thượng thứ tội, nương nương thuở nhỏ không học hành đàng hoàng. Tuy có tấm lòng thành nhưng bây giờ hữu tâm vô lực, vậy nên mới vô ý mạo phạm hoàng thượng. Xin hoàng thượng nể mặt vi thần mà xử nhẹ cho nương nương.”
Ta cúi đầu, lặng lẽ nhìn Chu Ngự Lễ.
Chu Ngự Lễ nói: “Nể mặt thừa tướng, trẫm sẽ chỉ trị tội một mình quý phi.”
Mặt mũi của cha ta hình như cũng không đáng bao nhiêu tiền.
“Lụa trắng hay lãnh cung, quý phi tự chọn một đi.”
15
Thế gian phồn hoa đều là như vậy, như phù dung sớm nở tối tàn, thoảng qua rồi biến mất.
Ta sắp trở thành quý phi có thời gian tại vị ngắn nhất trong triều đại này.
Ta đã suy nghĩ rất nhiều.
Ví dụ như, ở trong lãnh cung sẽ không bị ma ma tuân theo quy củ sáng sớm gọi dậy.
Hoặc là cũng không cần phải gặp vị hoàng đế mặt người dạ chó này nữa. Cũng không cần tốn sức để tranh giành ân sủng.
Không, ta không thể cười được.
Ta lấy khăn tay ra che nửa mặt, ngập ngừng nói: “Thần thiếp chọn lãnh cung.”
Một giây tiếp theo, nước mắt rơi xuống, ta nhìn chằm chằm Chu Ngự Lễ:
“Xin hoàng thượng nể tình cha của thần thiếp luôn cúc cung tận tụy, có thể ban cho thần thiếp thêm một thỉnh cầu nhỏ nữa được không?”
“Nói đi.”
“Có thể đi vào buổi tối hay không, sáng sớm ta không dậy nổi.”
Chu Ngự Lễ cũng không nói là được hay không, trực tiếp đuổi ta ra ngoài.
Cha ta tiếp tục dựa vào mặt mũi không còn đáng bao nhiêu tiền của mình mà vẫn ở lại ăn tiệc.
Cũng may ông không quên nữ nhi đang chết đói bên ngoài nên sai người mang cho ta một xấp ngân phiếu.
Khổ thân cha ta cả đời làm quan chính trực, tất cả tiền bạc có được đều bị ta bòn rút cả rồi.
Ta thở dài và nhờ người hầu nhắn đến cho cha ta:
“Ngươi nói với phụ thân ta, nữ nhi bất hiếu đã làm liên lụy đến ông ấy. Xin ông ấy cố gắng nói với hoàng đế để giữ lại tiền lương quý phi cho ta với.”
Người hầu không nói gì mà nhìn chằm chằm phía sau ta.
“Trẫm nghĩ là không được đâu.”
Thật là xui xẻo.