Người đàn ông lạ mặt
Khi Trần Dư đang chuẩn bị cúp máy thì ở đầu dây bên kia bỗng vang lên giọng nói của một người đàn ông lạ, Thu Tuệ cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc, nhưng giọng nói này đột nhiên xuất hiện làm cô nhất thời không thể nhớ ra.
Bỗng nhiên cô cảm thấy có một dự cảm không lành.
Những chuyện và người mà cô từng gặp cô đều có thể nhớ được bảy, tám phần, vậy nên không thể nào mà cô lại có ấn tượng về giọng nói này mà không có lý do.
Thu Tuệ nghi ngờ giọng nói này đã xuất hiện trong không gian bí mật, nhưng lúc đó cô rất xúc động, ngoài những nội dung lúc đầu cô vẫn còn đang ghi nhớ thì nội dung ở phần sau cô đều dùng tay bịt tai lại để từ chối nghe tiếp, có thể giọng nói này đã xuất hiện vào lúc đó.
Thu Tuệ nín thở và lắng nghe, lần này cô phải nghe được những gì bên kia đang nói.
"Trần Dư, anh quên lời tôi nói rồi sao? Đừng có ở đó mà nói lung tung..." Người đàn ông nói.
Nhưng người đàn ông còn chưa nói xong thì Trần Dư đã cúp máy.
Thu Tuệ nắm chặt điện thoại di động, ánh mắt cô dần trở nên tối sầm và bắt đầu lâm vào suy nghĩ miên man.
Một lúc sau cô mới có thể thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình.
Nếu chỉ nghe câu nói của người đàn ông lạ vừa rồi thì Thu Tuệ sẽ không suy nghĩ gì nhiều, nhưng khi giọng nói này xuất hiện trong tập hợp giọng nói mà Vương Gia Đông cung cấp thì Thu Tuệ lại không thể không khỏi suy nghĩ nhiều, thậm chí cô còn đặt nghi ngờ lớn nhất vào Trần Dư.
Chắc chắn còn có điều gì đó khác đang chờ cô khám phá.
Mặc dù không biết tại sao tối qua mình lại gặp phải chuyện không gian bí mật, nhưng Vương Gia Đông ở trong không gian đó đã khóc lóc cầu cứu cô.
Thu Tuệ vô thức mím môi, cô lấy từ trong ba lô ra một chiếc mũ lưỡi trai và một cái khẩu trang rồi nhanh chóng đeo vào, sau đó cô cũng thay đổi chiếc áo khoác sang mặt còn lại rồi mặc vào.
Cô còn lấy ra một túi nilon đen lớn rồi cho ba lô của mình vào trong, chuẩn bị sẵn sàng cho việc mình sắp làm. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Cô tin chắc người đến đây sẽ là Trần Dư, một lý do là vì cô đã nghe được từ nhân viên quản lý nói rằng Trần Dư là chủ nhà thực sự, một khi xe xảy ra chuyện thì việc cô giả danh làm nhân viên quản lý để nhắc nhở đối phương đến đây là một chuyện rất hợp lý.
Nhân viên quản lý thường dùng số điện thoại cá nhân để nhắc nhở các chủ nhà, vậy nên lần này cô gọi điện cho anh ta cũng không cần phải sợ anh ta nghi ngờ.
Và nhiều người sẽ vô thức đáp lại yêu cầu này, trừ khi bọn họ thực sự có việc gấp và không thể rời đi thì bọn họ mới nhờ đến người khác làm việc đó cho họ.
Lý do thứ hai là nếu nhờ người khác giúp thì đa số sẽ nhờ bạn bè hoặc người thân gần địa điểm xảy ra sự việc, và người có thể đến gara có lẽ chỉ có tình nhân sống ở tầng trên của anh ta.
Nhưng nghe nói Trần Dư rất yêu quý cô tình nhân của anh ta, việc bắt kẻ trộm như thế này đàn ông thường sẽ không để phụ nữ xuống gara, vậy nên sau khi phân tích toàn diện, khả năng Trần Dư tự mình đến đây là rất cao.
Thu Tuệ kiên nhẫn chờ đợi, khoảng chừng hai mươi phút sau thì cô bỗng nghe thấy có tiếng xe vọng lại từ góc đường.
Cô nép mình lại một chút và ẩn nấp kỹ hơn.
Chiếc xe chở Trần Dư nhanh chóng dừng lại bên cạnh chiếc xe vẫn còn nguyên vẹn, sau đó Trần Dư bước xuống xe, thấy không có ai xung quanh, anh ta thoáng sững người một lúc.
"Chẳng lẽ bắt người xong rồi giải tán hết rồi?" Trần Dư lấy điện thoại di động ra định gọi lại số điện thoại vừa gọi cho anh ta.
Thu Tuệ nhìn điện thoại của mình đã bị cô ấn im lặng từ trước, trên màn hình điện thoại của cô nhanh chóng hiển thị ID người gọi tới là Trần Dư.
Cô lạnh lùng liếc nhìn dãy số trên màn hình, sau đó cô đưa tay kéo mũ xuống thấp hơn, dùng một tay đút điện thoại vào túi, rồi lấy chiếc bật lửa đã chuẩn bị sẵn ra, giây tiếp theo, cô nhanh chóng bước ra từ đằng sau cây cột.
Thu Tuệ cố ý thay đổi dáng đi và cúi đầu đi về phía Trần Dư đang kiên nhẫn gọi điện thoại.
Đột nhiên, từ khóe mắt cô nhìn thấy còn có một người khác bước xuống xe, là một người đàn ông.
"Sao vậy, vẫn chưa xong à?"
Giọng nói y hệt như giọng nói mà Thu Tuệ nghe trong điện thoại lúc nãy. ( truyện trên app tyt )
Nhịp tim Thu Tuệ chợt khựng lại một chút.
Nhưng cô vẫn giữ tâm lý vững vàng và tiếp tục kế hoạch ban đầu tiến về phía Trần Dư.
Cô gái nhỏ nhắn cứ thế giả vờ kéo theo túi rác lớn và cố tình không cẩn thận va vào người đàn ông cao lớn đang gọi điện thoại.
Ngay khi Thu Tuệ đứng thẳng lên thì cô cũng nhanh chóng nhét cái bật lửa vào túi áo của Trần Dư.
Trần Dư nhíu mày nhìn cô gái vừa va vào mình, nhưng bởi vì đang bị phân tán bởi cuộc gọi nên anh ta cũng không để ý kỹ đến cách ăn mặc của cô gái.
Nếu Trần Dư nhìn kỹ hơn thì anh ta sẽ nhận ra những chi tiết như quần áo và giày của Thu Tuệ, trong khoảng thời gian này cô vẫn mặc nguyên những thứ đó nên vẫn có thể nhận ra được đôi chút.
Khi đứng dậy, Thu Tuệ không quên nắm lấy cơ hội này và ngẩng đầu nhìn người đàn ông xa lạ đang tỏ vẻ khó chịu ở bên cạnh, cô ghi nhớ kỹ từng nét trên khuôn mặt của anh ta.
Người đàn ông nhận thấy cô gái có vẻ như đang nhìn mình, nhưng khi anh ta quay đầu lại thì Thu Tuệ đã cúi đầu nhìn qua hướng khác.
Trong lúc rời đi, Thu Tuệ còn nghe thấy âm thanh hai người bọn họ trò chuyện.
“Sao rồi, gọi điện thoại cho phòng quản lý vẫn chưa được à?”
“Không được, chắc là bọn họ đang bận bắt kẻ trộm rồi.”
“Thôi, đi làm việc chính trước đã, xe cũng không có vấn đề gì lớn, đợi làm xong rồi về tính tiếp với phòng quản lý…”
“Được, anh lái xe của anh đi, tối nay tôi không chở anh về nữa, anh cũng biết mà, tôi còn phải về nhà với cha mẹ.”
“Nhưng chân tôi mới khỏi… Thôi được rồi, cũng không thể để cha mẹ cậu thấy tôi.”
…
Tiếng động cơ xe nhanh chóng vang lên, chẳng mấy chốc thì hai chiếc xe đã vượt qua Thu Tuệ vẫn đang đi trong gara.
Trần Dư thông qua gương chiếu hậu thì thấy cô gái vừa đụng phải anh ta vẫn đang cúi đầu bước đi, trong lòng anh ta bỗng dâng lên một cảm xúc kì lạ.
Vừa rồi sao đối phương lại vô tình va vào anh ta?
Nhưng công việc kinh doanh quan trọng hơn, và anh ta còn phải nhanh chóng giải quyết mớ rắc rối do cái chết của Vương Gia Đông để lại.
Vậy nên Trần Dư quyết định không dừng xe lại để xác nhận thân phận của Thu Tuệ, trong khi Thu Tuệ ở phía sau đang từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt cô tràn đầy bình tĩnh nhìn theo hai chiếc xe rời khỏi gara.
Thu Tuệ tháo khẩu trang rồi lấy điện thoại ra, trên màn hình hiển thị có 5 cuộc gọi nhỡ, mặt cô không chút biểu cảm nhấn xóa tất cả và mở một cửa sổ khác ra, bên trong có hai chấm đỏ đang di chuyển song song với nhau.
Hai chấm đỏ, một cái đại diện cho thiết bị nghe lén, còn cái còn lại thì đại diện cho thiết bị định vị, thiết bị nghe lén là thứ mà Thu Tuệ đã mua với giá cao từ lâu.
Thu Tuệ biết mình đang thực hiện những hành động nguy hiểm, nhưng khi quyết định can thiệp vào vụ án này thì cô đã xác định phải bỏ qua mọi do dự.
Cô lấy ba lô của mình ra và đeo lên lưng, sau đó lấy tai nghe không dây từ túi áo khoác ra và đeo vào tai.
Hiện tại tai nghe không phát ra âm thanh nào cả.
Thu Tuệ biết chỉ là tạm thời chưa có âm thanh, nhưng khi Trần Dư dừng xe, cô nghĩ sẽ sớm có âm thanh.
Cô vừa nghe vừa rời khỏi gara.
…
Ở một bên khác, Bạch Quốc Lực vừa đến khu dân cư Hảo Cảnh Lai, nhân viên quản lý đã nói cho ông ấy biết về việc Thu Tuệ vừa đến hỏi chuyện.
Nghe nói Thu Tuệ đã sớm điều tra được tung tích của Trần Dư, Bạch Quốc Lực liền tức giận bật cười một tiếng.
Giờ thì ông ấy hoàn toàn có thể chắc chắn rằng Thu Tuệ cũng đang điều tra về Trần Dư.
Để bảo vệ cho tiểu bối, ông ấy không nói cho nhân viên ở phòng quản lý biết chuyện cô gái đến tìm cậu của mình thực ra chỉ là giả mạo mà thôi, sau đó Bạch Quốc Lực dựa vào thông tin từ phòng quản lý để nhanh chóng trích xuất camera giám sát trong gara.
Ông ấy đã thấy rõ cảnh tượng Thu Tuệ kiên nhẫn đứng chờ Trần Dư quay lại và phương thức cô tiếp cận với anh ta.
Nhân viên quản lý không nhận ra cô gái đụng vào Trần Dư là Thu Tuệ, nhưng Bạch Quốc Lực ngay lập tức nhìn thấu lớp cải trang của cô, cô biết rõ các khu vực không có camera và luôn đứng ở trong khu vực đó để chờ Trần Dư quay lại.
Camera giám sát cho thấy 10 phút trước xe của Trần Dư đã rời đi, và Thu Tuệ cũng đi theo sau và rời khỏi gara.
Bạch Quốc Lực không chút do dự liền có thể xác định Thu Tuệ vẫn chưa đi xa, sau đó ông ấy nhanh chóng rời khỏi phòng quản lý.
Nhưng khi ông ấy đi đến cổng khu dân cư thì bỗng nhận được một cuộc điện thoại gọi đến.
“Alo, chú Bạch, sáng nay chúng ta vừa thu thập được chứng cứ mới, sau khi kiểm tra thì phát hiện vết dấu chân là đến từ bạn của nạn nhân Vương Gia Đông là Trần Dư, hoa văn trên đế giày và kích cỡ đều trùng khớp, ở bức tường bên ngoài cũng tìm thấy dấu vân tay của Trần Dư.”
“Nhưng còn chiếc khuy măng sét mà chú tìm thấy, trên đó có hai bộ vân tay, một bộ thì rất rõ ràng, có thể xác định được là của em trai nạn nhân Tưởng Tư Hinh là Tưởng Tư Kiệt, còn bộ kia thì quá mờ, bên giám định đang cố gắng phân tích, và có lẽ tối nay sẽ có kết quả.”
Trong lúc Đồ Sơn đang nói thì Thu Tuệ đang chuẩn bị tìm một chiếc taxi, trên màn hình điện thoại của cô đang hiển thị một trang tin tức.
Trên trang tin còn đính kèm hình ảnh gia đình của nạn nhân đang khóc lóc vô cùng thảm thương, và Thu Tuệ đã nhanh chóng nhận ra một gương mặt quen thuộc trong bức ảnh.
Cô đặt ngón tay lên khuôn mặt đó trên màn hình và bình tĩnh lên tiếng: “Hóa ra là anh.”
Người đó chính là người đàn ông xa lạ mà Thu Tuệ vừa nhìn thấy trong gara.