Giờ Thứ Hai Mươi Lăm

Chương 1: Vụ Án Cướp Đột Nhập Vào Nhà ở Nam Sơn Ngày 12/4 (1)


1 tháng

trướctiếp

Thu Tuệ một mình bước vào một tòa chung cư cũ nát, tòa chung cư này trước đây từng là ký túc xá của nhân viên ở một ngân hàng nọ, thỉnh thoảng sẽ có người dọn đi để chuyển vào căn nhà mới mua, và các căn hộ trống sẽ được cho người khác thuê lại.

Thông thường những người thuê nhà mà nhân viên ngân hàng tìm được đều có cùng tầng lớp với họ, chẳng hạn như nhân viên công chức nhỏ, giáo viên hoặc thậm chí là cảnh sát.

Người thuê căn hộ đối diện với Thu Tuệ là một cảnh sát họ Bạch, nếu cha mẹ cô còn sống thì tuổi của ba người họ bây giờ cũng xấp xỉ nhau.

Nhưng chú Bạch đã lâu không về đây ở, giống như những người khác đang dần rời khỏi tòa chung cư này.

Sau khi vụ án mạng xảy ra tại nhà cô năm đó, những người thuê nhà ở lầu trên và lầu dưới đều cho rằng nhà cô không may mắn, người có tiền thì nhanh chóng dọn đi, còn người không có tiền thì đành phải cắn răng chịu đựng, nhưng qua vài năm sau, khi đã dành dụm được đủ tiền thì bọn họ cũng không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa.

Cả tòa chung cư từng là nơi ở của tầng lớp trung lưu trong thành phố dần dần trở nên vắng vẻ và hoang tàn chẳng khác nào một tòa nhà ma.

Thu Tuệ giống như một vũng nước bẩn dưới lòng đất, dường như cả đời này cô phải quanh quẩn mãi ở tòa nhà cũ kỹ này, cô đờ đẫn bước lên tầng 4, một cô gái trẻ chỉ mới có hai mươi tuổi nhưng nhìn từ phía sau trông dáng vẻ của cô lại không có chút sức sống nào.

Chỉ còn lại sự tê liệt.

Cô mở cửa và nhẹ nhàng lên tiếng: "Con về rồi."

Nói xong cô ngồi xuống ngay cửa ra vào, sau đó liền cởi giày và thay sang đôi dép duy nhất để ở cạnh đó.

Sau khi đi dép vào, cô liền bước vào phòng bếp, ở giữa phòng khách có hai tấm ảnh trắng đen của người đã khuất.

Hai người trong ảnh là một nam và một nữ, dáng vẻ trông có chút giống Thu Tuệ, nhưng cuộc đời của bọn họ đã mãi mãi dừng lại ở độ tuổi 40.

Thu Tuệ không nhìn họ liền đi thẳng vào phòng bếp, cô thuần thục dùng nồi cơm điện và nhanh chóng bắt tay vào việc nấu nướng.

Trong lúc chờ thức ăn chín, cô mệt mỏi tựa vào bếp, ánh mắt cô lại vô tình lướt qua chiếc tủ bếp lớn nối với trần nhà, rõ ràng cái tủ này rất to nhưng nó lại bị bỏ không.

Cô đột ngột quay đầu đi và động tác có chút lúng túng xử lý nồi canh đang sôi.

Khi cô vừa mở nắp, hơi nóng lập tức bốc lên mặt cô, Thu Tuệ nhìn chằm chằm vào nồi canh, như thể cô đang nhìn thấy cảnh máu me tràn ra toàn bộ sàn bếp khi cha mẹ cô qua đời. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Cô bỏ vào nồi canh thêm một nhúm muối, trong ký ức của cô, máu thậm chí còn có thể bắn tới chỗ tủ bếp mà cô đang trốn.

Cô tắt bếp, kẻ sát nhân trong ký ức của cô vẫn đang không ngừng chém bừa và thở dốc.

Cô múc canh rau đang còn nóng hổi vào bát, cô nhớ xác của cha mẹ cô đã bị kẻ sát nhân kéo lê ra tận phòng khách, và để lại những vệt máu trên sàn nhà trông cực kỳ đáng sợ.

...

Thu Tuệ chạm vào vành bát nóng, ngón tay cũng dần trở nên run rẩy, cô nhắm mắt hít sâu vài lần rồi mới dám mở mắt ra lần nữa.

"Thu Tuệ, mọi chuyện đã qua rồi, đã qua rồi..."

Có lẽ đúng như chú Bạch đã nói, lời nói thực sự có một sức mạnh nào đó, sau khi nói ra câu này, cô thật sự đã không còn cảm thấy sợ hãi như trước.

Cô nhanh chóng dọn dẹp nhà bếp rồi mang thức ăn ra phòng khách ăn, vừa ăn vừa lướt điện thoại.

Vì để tiết kiệm điện nên cô chỉ dám bật đèn bàn, ảnh thờ của cha mẹ cô ở ngay phía sau cô, hai tấm ảnh nằm trong vùng nửa sáng nửa tối nên trông có hơi âm u và đáng sợ.

Ánh sáng chiếu tới người Thu Tuệ, nhưng người đã khuất thì chỉ có thể chạm đến đuôi của ánh sáng.

Lúc Thu Tuệ đang lướt điện thoại thì trên màn hình đột nhiên hiện lên một tin tức, sô sững người một chút rồi nhanh chóng nhấp vào xem: "Thành phố Nam Sơn lại xảy ra một vụ cướp đột nhập vào nhà, hai người chủ nhà đều đã bị giết, tiền mặt và tài sản quý giá trong nhà cũng bị mất sạch..."

Có vẻ đây chỉ là một vụ cướp đột nhập vào nhà bình thường, nhưng khi liên hệ số lượng và mối quan hệ của các nạn nhân lại với nhau thì Thu Tuệ theo bản năng lại nghĩ đến cha mẹ mình.

Năm đó cũng vậy, khi cô đang mơ màng ngủ thì mẹ cô, bà Lý Tiểu Huệ, hoảng sợ kéo cô dậy, nâng cô lên và giấu cô vào tủ bếp lớn, bà ấy còn bảo lát nữa cho dù cô có thấy gì và nghe gì thì cũng phải ráng nhịn và tuyệt đối không được đi ra ngoài.

Thu Tuệ còn chưa kịp hỏi nguyên nhân thì bỗng bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, Lý Tiểu Huệ hoảng hốt đóng cửa tủ lại và chạy ra ngoài.

Đó là lần cuối cùng Thu Tuệ nhìn thấy mẹ mình.

Không lâu sau, thế giới của cô dường như chỉ còn lại bóng tối và những tiếng hét lớn cùng với những tiếng va chạm bên ngoài, cô nghe thấy tiếng phản kháng của cha mình, và cũng nghe thấy tiếng thở dốc điên cuồng của kẻ sát nhân.

Những âm thanh đó và Thu Tuệ chỉ cách nhau một cánh cửa tủ và cứ liên tục vang lên...

"Ông đến đây làm gì?"

"Tôi đã nói nhiều lần rồi, khoản vay cho mảnh đất này thực sự không thể duyệt được..."

Đã nhiều năm trôi qua nhưng Thu Tuệ vẫn còn nhớ rõ lời nói của cha cô trước khi bị giết.

Giờ đây, khi Thu Tuệ nhìn vào nội dung trong bản tin, cô nhẹ nhàng nói lại hai câu nói vào năm đó một lần nữa….

Những lời nói này sau đó đã trở thành bằng chứng quan trọng để xác định danh tính của hung thủ.

Nhưng thi thể của cha mẹ cô đã bị ném xuống biển và không bao giờ tìm thấy được nữa.

Cô không nhớ rõ cuộc thảm sát đêm đó kéo dài bao lâu, chỉ nhớ rằng khi kẻ đó rời đi thì hắn ta vẫn không phát hiện ra sự tồn tại của cô, có lẽ là vì bẩm sinh cô đã giỏi chơi trốn tìm nên hơi thở của cô cực kì chậm rãi và gần như giấu mình hoàn toàn trong bóng tối.

Đêm đó, sau khi kẻ sát nhân rời đi, cô nhanh chóng chui ra từ trong tủ bếp và ngỡ ngàng nhìn đống máu trên sàn nhà, đôi chân trần của cô dẫm lên những vết máu ẩm ướt và lạnh lẽo của cha mẹ mình.

Thu Tuệ sẽ không bao giờ quên cảm giác này.

Cô dẫm lên những dấu chân đẫm máu, sau đó hốt hoảng chạy tới nhà hàng xóm đập mạnh vào cửa và hét lên: “Chú Bạch, chú Bạch...”

Nhưng cuối cùng người mở cửa lại là một cậu bé chỉ cao hơn cô nửa cái đầu.

Lúc đó Thu Tuệ không biết cậu ta là ai, hai mắt cô đã mờ đi vì bị nước mắt bao phủ, cô chỉ biết nắm chặt lấy chiếc áo ngủ màu xám của cậu ta.

“Chú Bạch đâu? Cha mẹ tôi bị giết rồi, tôi phải đi tìm chú Bạch…”

“Cha tôi hôm nay đi công tác rồi.” Cậu bé nói, cậu ta điềm tĩnh nắm lấy tay cô, một tay thì nhanh chóng rút ra một chiếc điện thoại nắp gập ít người có lúc bấy giờ để gọi điện báo cảnh sát, tay còn lại thì nắm chặt lấy tay cô đứng trước căn nhà đẫm máu: “Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cậu.”

...

Cảnh sát nhanh chóng có mặt, chẳng mấy chốc trong nhà cô đã có đầy những cảnh sát mặc đồng phục, những cư dân ở xung quanh cũng vây lại đây xem rất đông.

Những người này sau đó liền bị cảnh sát đuổi đi, nhưng khi nhìn thấy Thu Tuệ đang đứng ngây ngô ở đó, vì tò mò mà bọn họ vẫn cố gắng đến hỏi những chuyện đã xảy ra từ người vừa chứng kiến.

Đầu Thu Tuệ lúc này đang ở trong tình trạng căng như dây đàn, lúc thì cảm thấy những tiếng thảo luận đã đi rất xa, lúc thì có cảm giác như những tiếng nói đó đang áp sát vào tai cô để hỏi.

Cơ thể cô cũng trở nên cứng đờ và gần như chết chìm trong những tiếng ồn đó.

“Cứu tôi với…” Cô thì thầm: “Cứu tôi với…”

“Hả? Cháu vừa nói cái gì vậy? Nói to lên một chút.” Những đám người vây xem không ngừng tiến lại gần cô.

“Này! Sao mấy người lại đứng bao vây cậu ấy?” Một tiếng hét lớn phát ra từ một cậu thiếu niên đang đi lại đây, người nọ không ngần ngại đẩy đám người này ra và đưa cho Thu Tuệ một chai nước ấm.

Bàn tay lạnh giá của Thu Tuệ bỗng có thêm một nguồn nhiệt.

Cô ngơ ngác ngẩng đầu nhìn người anh trai xa lạ trước mắt mình đang đuổi những người hiếu kỳ kia đi.

Người nọ nhanh chóng đuổi hết đám người kia đi và kéo Thu Tuệ lại gần chỗ có cảnh sát đang đứng để không có người nào dám lại gần cô hỏi này hỏi nọ.

“Tôi tên là Bạch Tông Du, Bạch Quốc Lực là cha tôi, cậu yên tâm, dù cha tôi không có ở đây thì vẫn có tôi bảo vệ cậu.”

Chỉ có một đêm nhưng đây là lần thứ hai Bạch Tông Du nói sẽ bảo vệ cô.

Và đây cũng là câu nói mà Thu Tuệ ghi nhớ đến tận bây giờ.

Thu Tuệ ngồi trong căn nhà tĩnh mịch, cô đặt điện thoại xuống và tranh thủ ăn hết bữa ăn đã nguội lạnh.

Sau khi dọn dẹp xong bát đĩa, cô quay lại căn phòng tối và ngồi thẫn thờ ở bên mép giường rất lâu.

Bóng tối đã giúp cô thành công che giấu cảm xúc của mình.

Nhìn từ phía sau bỗng thấy cô đột nhiên giơ tay lên, bàn tay đó lặng lẽ dừng lại ở vị trí mắt, sau đó cô nhanh chóng lau mặt rồi lặng lẽ leo lên giường.

“Tick tock”

Kim đồng hồ treo tường trong phòng khách chỉ đúng thời gian nửa đêm dưới sự theo dõi của hai bức ảnh trắng đen.

Đó là sự kết thúc của một ngày và cũng là dấu hiệu bắt đầu của một ngày mới.

Có lẽ... có lẽ đó cũng là thời gian những người đã khuất bắt đầu tái sinh.

“Xin anh tha cho con trai tôi, tôi sẽ giao hết tiền tôi có cho anh…”

“Cho tôi nhìn con trai tôi thêm một lần, được không...”

“Thu Tuệ…”

“Thu Tuệ…”

Thu Tuệ chợt mở to mắt, trong bóng tối cô nghe thấy một giọng nói lạ lẫm gọi tên mình, cô hoảng hốt ngồi dậy nhìn xung quanh, và phát hiện không biết từ lúc nào mà cô đã ở trong một không gian tối đen.

Giọng nói lạ lẫm kia dường như đã nhận ra cô đã tỉnh, tiếp theo là một giọng nói mang theo ý tứ cầu xin vang lên: “Thu Tuệ, cầu xin cô hãy cứu con trai tôi.”

“Tôi là nạn nhân trong vụ án cướp đột nhập vào nhà ở Nam Sơn...”

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp