Giờ Thứ Hai Mươi Lăm

Chương 8: Vụ án cướp đột nhập vào nhà ở Nam Sơn ngày 12/4 (8)


1 tháng

trướctiếp

Theo dõi manh mối mới

Thu Tuệ ngay lập tức chặn một chiếc taxi trống đi ngang qua và nói với tài xế đi theo hướng cô chỉ định.

Sau khi ngồi xuống, Thu Tuệ chợt nhớ lại phát hiện vừa rồi của mình, cô nhận ra người đàn ông đi cùng Trần Dư chính là Tưởng Tư Kiệt, em trai của Tưởng Tư Hinh.

Cô không ngờ rằng mọi chuyện còn liên quan đến Tưởng Tư Kiệt.

Thu Tuệ vừa nghe thấy Trần Dư nói bọn họ phải đi làm việc chính gì đó, mặc dù không biết là việc gì, nhưng trong thời điểm này, việc Trần Dư liên lạc với em vợ của bạn thân đã chết khiến Thu Tuệ không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.

Trước đây cô cũng gặp khách hàng đến nhờ điều tra việc vợ mình ngoại tình, cuối cùng lại phát hiện đối tượng ngoại tình lại là bạn hoặc là anh em ruột của mình.

Những việc trái đạo đức như vậy không hề hiếm gặp.

“Chẳng lẽ Trần Dư là người tình của Tưởng Tư Hinh? Anh ta hợp tác với em trai của cô ta…” Thu Tuệ ngồi trong xe phân tích: ‘....để giành lấy tài sản của Vương Gia Đông?”

“Nhưng lý do này vẫn còn hơi gượng ép.”

“Cần phải phân tích lại mối quan hệ tình cảm và lợi ích của bọn họ.” Thu Tuệ nghĩ thầm.

Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại để theo dõi dấu chấm đỏ đang cách cô một khoảng không xa, nhưng lúc này tâm trí cô lại bay xa, cô đoán rằng sự việc có lẽ còn phức tạp hơn những thông tin hiện tại.

Trong không gian bí mật đó, Vương Gia Đông muốn Thu Tuệ giúp đỡ cứu con trai của anh ta là Vương Uy Gia, còn có một câu đề cập đến việc bọn bắt cóc yêu cầu tiền chuộc là 2 triệu, rõ ràng thứ đối phương muốn chính là tiền.

Nếu Tưởng Tư Kiệt và Trần Dư thật sự hợp tác, loại trừ sự tham gia của Tưởng Tư Hinh đã chết, liệu hai người này có liên quan gì đến vụ bắt cóc hay không?

Thu Tuệ mau chóng đổi hướng suy nghĩ, tâm trí cô mạnh dạn kết nối các bên liên quan. Cô không phải là cảnh sát, vậy nên cũng không cần phải tìm ra chuỗi bằng chứng chặt chẽ để bắt giữ hung thủ và giao cho tòa án phán xét, mà đối với cô chỉ cần dựa trên các tài liệu có sẵn và sau đó là hành động dựa theo suy đoán của mình.

Nếu có thể tìm ra điều gì đó thì đó là may mắn của cô, còn nếu không tìm ra thì cô đành chấp nhận xui xẻo, có thời gian thì sẽ điều tra lại từ một hướng khác, tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng đôi khi các cuộc điều tra sẽ hơi khó khăn vì thiếu các tài liệu chính thức, nhưng mà phương thức này linh hoạt hơn so với cách cảnh sát tìm kiếm đầy đủ chuỗi bằng chứng, và đôi khi còn không bị ràng buộc bởi nhiều điều kiện.

Bởi vì Thu Tuệ chỉ cần có đủ thời gian điều tra và trình bày kết quả điều tra cho khách hàng là được, và hơn nữa là cô không cần phải xét xử ai cả. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Đó là nguyên tắc mà cô luôn tuân theo khi làm thám tử tư trong suốt thời gian qua.

Thu Tuệ gặp Tưởng Tư Kiệt và Trần Dư ở cùng nhau, suy đoán ban đầu của cô chỉ là Trần Dư có liên quan đến vụ án của nhà họ Vương, nhưng bây giờ có lẽ cô còn phải thêm Tưởng Tư Kiệt vào danh sách nghi phạm.

Hiện tại vụ án nhà họ Vương có hai vụ: một là vụ giết người cướp của, tài sản của vợ chồng Vương Gia Đông bị mất; vụ còn lại là vụ án bắt cóc Vương Uy Gia, nhưng theo phản ánh của các hộ kinh doanh xung quanh khu vực này và việc cảnh sát không công bố các thông tin liên quan, Thu Tuệ nghi ngờ Vương Gia Đông đã không báo án trước khi chết.

Cả hai vụ án đều chưa thể xác định được đối tượng tình nghi chính xác, vậy nên hiện tại Thu Tuệ chỉ có thể đưa cả Tưởng Tư Kiệt và Trần Dư vào diện tình nghi của cả hai vụ án.

Vấn đề là Vương Uy Gia đến bây giờ vẫn chưa trở về, không biết hai trăm triệu có được giao cho bọn bắt cóc không? Và Vương Uy Gia có an toàn hay không?

Và tại sao Trần Dư lại không muốn cha mẹ Tưởng Tư Kiệt thấy sự hiện diện của anh ta?

Ở đây nhất định có vấn đề.

Thu Tuệ có một linh cảm mơ hồ.

Sau khi xác nhận không có vấn đề gì lớn trong hướng điều tra, cô liền đặt điện thoại di động xuống, sau đó đưa mắt ngước nhìn bầu trời màu cam vàng khi hoàng hôn buông xuống từ cửa sổ xe, vẻ mặt cực kì bình tĩnh.

Thu Tuệ đột nhiên nhớ đến chàng trai trong ký ức, người đã từng chỉ vào ánh hoàng hôn trên bầu trời và nói với cô rằng điều anh thích nhất chính là bầu trời lúc hoàng hôn.

Lúc đó cô đang đi trên con đường yên tĩnh dưới những tán cây xanh, ánh hoàng hôn xuyên qua những khe lá xanh và trải dài trải dài trên mặt đất, làm cho người ta có cảm giác như hơi thở cũng hòa vào trong ánh sáng đó.

Thời gian lúc đó có cảm giác trôi qua thật chậm rãi.

Thu Tuệ không thể không quay đầu nhìn chàng trai rực rỡ bên cạnh mình.

Cô hỏi: "Tại sao anh lại thích mặt trời lặn? Sau khi mặt trời lặn thì đêm dài sẽ đến."

Thu Tuệ nghĩ rằng người sáng chói như anh nên thích ánh mặt trời mọc mới đúng.

Chàng trai nhẹ nhàng xoa đầu cô rồi đột nhiên lùi về phía sau, hai tay anh khoanh sau đầu, khuôn mặt trong sáng luôn nhìn cô.

"Tuệ Tuệ, em không nhận thấy màu sắc của bầu trời lúc hoàng hôn rất giống với ánh sáng ấm áp phát ra từ đèn sưởi ở nhà vào buổi tối sao?"

"Đó là màu sắc mà nó mang lại cho màn đêm, nó nhắc nhở với chúng ta rằng màn đêm không đáng sợ, và..."

"Hơn nữa cái gì?" Thu Tuệ lập tức hỏi theo phản xạ.

"Thôi, để sau sinh nhật em anh sẽ nói cho em nghe."

Chàng trai mỉm cười dừng lại và lại xoa đầu Thu Tuệ.

"Dù sao thì em cũng không quan tâm, vì anh thích mặt trời lặn nên em cũng sẽ thích nó."

Thu Tuệ vô thức giơ tay lên, nhưng khi ngón tay cô vừa chạm vào làn da ấm áp đó thì cô lại đột nhiên ngừng lại, sau đó cô rụt rè rút tay lại mà không hiểu nguyên do.

Điều này khiến hành động của cô có vẻ hơi vụng về và lúng túng.

Nhưng ngay sau đó, chàng trai còn cố ý làm rối tóc cô hơn nữa và còn cố tình bóp mặt cô tạo thành một khuôn mặt nhăn nhó.

Thu Tuệ lặng lẽ nhìn anh và lẩm bẩm một câu: "Anh thật độc đoán."

Lúc này, nhìn ánh mặt trời vàng lóe lên trên trời, Thu Tuệ chậm rãi thu ánh mắt lại và cúi đầu xuống.

Cô nhẹ nhàng nói: "Bạch Tông Du, em cũng thích cảnh mặt trời lặn."

Bạch Quốc Lực vừa nghe điện thoại vừa nhìn theo hướng chiếc xe của Thu Tuệ rời đi, ông ấy nghiến chặt răng hàm, suýt chút nữa thì ông ấy đã đuổi kịp Thu Tuệ.

Nhưng ông ấy vẫn tập trung vào cuộc gọi trong tay.

"Vậy đội có ý định điều tra lại Trần Dư sao?" Ông ấy hỏi.

Đồ Sơn ở đầu dây bên kia nói: "Đúng vậy, đội trưởng Trương muốn chúng ta chia làm hai nhóm điều tra hai ngôi nhà của Trần Dư, và hai nhóm đi điều tra Tưởng Tư Kiệt, buổi họp phân tích vụ án tối nay có thể phải hoãn lại."

Bạch Quốc Lực đi về phía trước, ông ấy liếc nhìn đồng hồ và nói: "Tôi cũng đang định nói hiện giờ tôi đang ở khu dân cư nơi tình nhân của Trần Dư đang sống, Trần Dư đã lái xe rời đi vào 13 phút trước, anh bảo cảnh sát giao thông theo dõi xe của hắn ta, còn tôi cũng sẽ cố gắng đuổi theo."

"Chú Bạch, sao chú lại ở đó? Chẳng lẽ chú đã biết trước rằng Trần Dư có vấn đề sao?"

Bạch Quốc Lực lập tức ngừng bước: "Không phải, tôi chỉ là tình cờ đi ngang qua đây nên muốn điều tra thử.”

Đồ Sơn nói: "Được, tôi sẽ nhanh chóng thông báo với bên cảnh sát giao thông, chú Bạch, chú đừng đuổi theo một mình, đội chúng tôi sẽ nhanh chóng đến đó."

"Ừ, tôi sẽ dựa theo tình hình và hành động." Bạch Quốc Lực đáp, sau đó ông ấy còn đột nhiên nói thêm: "Nếu bị mất dấu xe của Trần Dư thì cậu có thể nhờ cảnh sát giao thông tìm thêm số này, có thể sẽ theo kịp hành tung của anh ta."

Sau đó Bạch Quốc Lực liền đọc số xe taxi mà Thu Tuệ vừa ngồi lên. ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Tôi sẽ chờ xe của các anh ở cổng chính của khu dân cư."

Đồ Sơn vội vàng đồng ý.

Bạch Quốc Lực tranh thủ sắp xếp lại suy nghĩ của mình, ông ấy lấy giấy bút từ trong túi ra rồi ngồi xổm bên đường tổng hợp những manh mối đã biết.

Trước tiên là dấu chân và dấu vân tay bên cửa sổ của Trần Dư, tại sao anh ta lại phải ngồi xổm bên cạnh cửa sổ tầng 15? Anh ta đang trốn tránh điều gì?

Là do lo sợ bị phát hiện hay là do anh ta đã thấy gì đó?

Thứ hai là chiếc khuy măng sét quý giá, hồ sơ mua hàng cho thấy Vương Gia Đông và Trần Dư mỗi người đều mua một chiếc, nhưng khuy măng sét trong phòng của Vương Uy Gia lại có dấu vân tay của người cậu là Tưởng Tư Kiệt.

Vậy chiếc khuy măng sét có dấu vân tay của Tưởng Tư Kiệt là một chiếc khuy măng sét thứ ba mới, hay là một trong hai chiếc khuy măng sét trước?

Bạch Quốc Lực đặt một dấu chấm hỏi bên cạnh những câu hỏi ông ấy viết trong sổ tay.

Điểm nghi vấn thứ ba là tại sao chiếc khuy măng sét đó có dấu vân tay của Tưởng Tư Kiệt lại xuất hiện trong phòng của một đứa trẻ bỏ nhà đi, anh ta vào phòng của Vương Uy Gia sau khi cậu bé bỏ nhà đi hay là trước khi cậu ta bỏ nhà đi?

Ông ấy nhìn chằm chằm vào mấy vấn đề nghi vấn trong cuốn sổ, bỗng nhiên đầu bút của ông ấy khoanh tròn hai cái tên Trần Dư và Tưởng Tư Kiệt.

"Phải làm rõ lại mối quan hệ giữa hai người này và vợ chồng Vương Gia Đông." Bạch Quốc Lực nói một câu tương tự như lời mà Thu Tuệ từng nói: "...còn có cả Vương Uy Gia nữa."

"Cần nhanh chóng xác định xem đứa trẻ này có thật sự là bỏ nhà đi hay không?"

Bạch Quốc Lực lẩm bẩm, một lát sau, ánh mắt ông ấy chợt dừng lại ở ba chữ "Tưởng Tư Kiệt" đã được khoanh tròn, sau đó hai mắt ông ấy đột nhiên nheo lại.

"Không đúng, sau khi Vương Uy Gia bỏ nhà đi thì cha mẹ của Tưởng Tư Hinh nói rằng bọn họ đã nhận được cuộc gọi báo bình an của đứa trẻ, cảnh sát cũng nói rằng ông bà ngoại của đứa trẻ không yêu cầu lập án, bởi vì bọn họ chỉ nghĩ rằng đứa trẻ chỉ là giận dỗi không muốn về nhà."

"Lý do này nếu nghĩ kỹ thì rất gượng gạo, con gái và con rể mình đều gặp chuyện, lẽ ra bọn họ phải lo lắng cho cháu ngoại mình hơn chứ, đáng lẽ bọn họ phải nhanh chóng đi tìm cháu trai mình mới đúng, nhưng hai ông bà này chỉ lo lắng muốn cảnh sát mau chóng phá vụ án ngày 12/4, còn về việc tìm cháu ngoại của mình thì lại tỏ ra không gấp gáp gì mấy."

"Nếu như bọn họ thật sự biết chuyện gì đó thì nói không chừng bọn họ đã cung cấp lời khai giả cho cảnh sát.”

"Gia đình của Tưởng Tư Hinh nhất định là có vấn đề."

Bạch Quốc Lực vội vàng lấy điện thoại ra, lần này ông ấy trực tiếp gọi điện cho đội trưởng đội điều tra hình sự của cục cảnh sát thành phố Nam Sơn, Trương Tuyền.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối: "Alô, đội trưởng Trương, tôi là Bạch Quốc Lực đây."

Ông ấy nói với Trương Tuyền suy đoán của mình, sau đó còn nói thêm: "Đội trưởng Trương, chúng ta cần phải điều tra kỹ về em trai và cha mẹ của Tưởng Tư Hinh."

Trương Tuyền ở đầu bên kia điện thoại không hề cảm thấy cuộc gọi này xúc phạm mình bởi vì cấp bậc của đối phương thấp hơn mình, ngược lại người nọ còn rất nghiêm túc nghe lời đề nghị của Bạch Quốc Lực.

"Được rồi, chú Bạch, tôi sẽ cho người điều tra hành tung của Tưởng Tư Kiệt mấy ngày nay." Trương Tuyền gọi Bạch Quốc Lực đầy thân mật, trong lời nói cũng tỏ ra ý tứ tôn trọng rất rõ ràng.

Sau khi cúp điện thoại, không bao lâu sau thì xe của cục cảnh sát đã đến trước cổng khu chung cư, Lý Tiểu Linh là người đầu tiên xuống xe, cô ấy chào hỏi Bạch Quốc Lực rồi gọi các đồng nghiệp khác trong xe tiến vào khu chung cư.

Đồ Sơn ngồi trên xe và né ra bên cạnh một chút để Bạch Quốc Lực có đủ chỗ ngồi vào. 

Sau khi chú Bạch ngồi xuống, Đồ Sơn nhanh chóng nói: "Cảnh sát giao thông bên đó gọi điện nói bọn họ theo dõi thấy xe của Trần Dư đi lên quốc lộ 205, nhưng giữa đường lại đi vào đường huyện 721, chỗ đó đi sâu vào là làng xã ngoài thành phố."

"Chỗ đó có nhiều camera giám sát không?" Bạch Quốc Lực hỏi, ý đang muốn nói đến chỗ đường huyện 721.

"Chú yên tâm, hệ thống Sky Eye đã bao phủ đến hầu hết các thị trấn rồi." Đồ Sơn trả lời.

Nhưng ngay khi anh ta vừa dứt lời thì chợt có một cuộc điện thoại gọi đến, không lâu sau, sắc mặt của Đồ Sơn bỗng nhiên trở nên rất tệ.

"Có chuyện gì vậy?" Bạch Quốc Lực hỏi nhỏ.

Đồ Sơn cúp máy rồi nói: "Chú Bạch, mấy ngày trước có một thanh niên trong làng lấy đá ném hỏng camera giám sát bên đường để đem bán, đúng lúc cảnh sát giao thông phát hiện xe của Trần Dư đi vào đoạn đường không có camera."

"Chết tiệt, sao lại có thể xui xẻo thế chứ." Đồ Sơn không nhịn được liền nhỏ giọng phàn nàn..

Bạch Quốc Lực thoáng sững sờ một lát, nhưng tâm trạng cũng không quá tệ.

"Không sao, cậu bảo cảnh sát giao thông tiếp tục theo dõi chiếc xe khác mà tôi cung cấp, có khi lại có phát hiện gì đó."

"Được."

Sở dĩ Bạch Quốc Lực nói như vậy là vì trước đó ông ấy đã nghe nói Thu Tuệ mở một văn phòng thám tử ở thành phố Đông Giang vài năm nay, từ phương pháp theo dõi Trần Dư vừa rồi của cô, Bạch Quốc Lực nghi ngờ cô đã ngồi chờ ở gara để theo dõi Trần Dư, thậm chí còn đã gắn thiết bị theo dõi lên người anh ta. 

Đúng là tuổi trẻ tài cao, Bạch Quốc Lực thầm cảm thán trong lòng.

Ở một bên khác, Thu Tuệ nhìn chằm chằm vào chấm đỏ đang chuyển trên bản đồ, các tòa nhà xung quanh ngày càng ít đi, ngay cả tài xế cũng không nhịn được liền đưa mắt nhìn cô qua gương chiếu hậu.

"Cô gái, trời sắp tối rồi, cô một mình đi từ trung tâm thành phố đến nơi hẻo lánh như thế nào không sợ sao?"

Thu Tuệ ngẩng đầu nhìn người nọ, đồng tử đen tuyền, ánh mắt như một vũng nước đọng.

"Không sợ, vì tôi đã từng trải qua những chuyện đáng sợ hơn như thế rồi."

"Vậy nên chuyện này đối với tôi chẳng là gì cả."

Người tài xế ngập ngừng mở miệng muốn hỏi cô những chuyện cô từng gặp phải khủng khiếp đến mức nào.

Lúc này, trong tai nghe đột nhiên vang lên tiếng đối thoại, ánh mắt Thu Tuệ hiếm khi trở nên dao động.

Đột nhiên cô nói: "Tài xế, chạy nhanh thêm chút nữa, tôi sợ nếu muộn thêm một chút thì sẽ lại có người chết."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp