Điều tra cải trang

Ngay khi Lý Tiểu Linh đang kể về quá khứ của Bạch Quốc Lực thì ông ấy đã gọi điện thoại cho bạn của mình xong và đi đến các cửa hàng xung quanh để thăm dò.

Cũng không biết vận may của ông ấy là tốt hay xấu, lúc đầu ông ấy định đi hỏi thăm ở góc đường đầu tiên chỗ từng nhìn thấy Thu Tuệ, nhưng ông ấy đột nhiên nghe thấy tiếng phát thanh truyền đến từ khu chợ bên phải, sau đó ông ấy chợt nhớ lại hình ảnh cha mẹ của nạn nhân khóc lóc rời đi nên cuối cùng liền quyết định đi về phía bên phải.

Sau khi hỏi thăm một vài cửa hàng thì bọn họ đều nói vài ngày trước cũng có một nhóm cảnh sát đến hỏi thăm, thậm chí một tuần trước, trước khi Vương Gia Đông và vợ gặp nạn thì hai vợ chồng bọn họ cũng đi hỏi thăm khắp nơi để tìm con.

Và các cửa hàng đều thành thật nói rằng bọn họ không thấy Vương Uy Gia.

Bạch Quốc Lực bước ra từ một cửa hàng quần áo, ông ấy chợt nhìn về phía siêu thị đối diện, trên mặt không có một chút chán nản, ông ấy vẫn tiếp tục đi hỏi thăm các cửa hàng khác dọc theo con phố.

Vài phút sau, ông ấy tình cờ đi đến một cửa tiệm massage chân và vào hỏi thăm như thường lệ.

Nhưng lần này có chút đặc biệt, nhân viên của cửa tiệm lại bày ra vẻ mặt có hơi căng thẳng và do dự.

Bạch Quốc Lực cũng nhanh chóng nhận ra, sau đó ông ấy liền đặt bút xuống, vừa quan sát biểu cảm của người nọ vừa hỏi: "Có chuyện gì sao? Có chuyện cần cảnh sát giúp đỡ sao?"

Nhân viên thấy ông ấy chủ động hỏi thì cũng không giấu giếm nữa, người nọ liền kể việc một giờ trước có một cô gái đến tiệm muốn xin kiểm tra camera.

Sau khi nói xong chuyện của Thu Tuệ, người nhân viên thở phào nhẹ nhõm và khẽ thở dài: "Cảnh sát, tôi thấy cô gái đó khóc lóc rất thảm thương, tôi sợ là sẽ có chuyện xảy ra…’

"Cho tôi xem camera của tiệm cô." Bạch Quốc Lực nói.

Nhân viên bán hàng nhanh chóng mở video giám sát lên, khi nhìn thấy trên màn hình xuất hiện một bóng dáng gầy gò quen thuộc, Bạch Quốc Lực bắt đầu lâm vào trầm tư.

Ông ấy vừa kéo thanh thời gian vừa lơ đãng hỏi: “Người này xem video giám sát ở khoảng thời gian nào vậy?” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

"Một tiếng rưỡi trước khi cô ấy đến." Người nhân viên cũng trả lời rất thành thật.

Bạch Quốc Lực không nói gì, ông ấy nhanh chóng kéo đến thời gian mà cô nhân viên vừa nói, một người đàn ông không xa lạ với Bạch Quốc Lực bỗng nhiên xuất hiện trên màn hình.

Bạch Quốc Lực mím môi và hỏi: "Có phải cuối cùng cô ấy nói cô ấy không tìm thấy mẹ của mình, đúng không?”

"Đúng, đúng, sao ông biết thế?" Người nhân viên hiển nhiên rất ngạc nhiên.

Bạch Quốc Lực mỉm cười lắc đầu, sau đó ông ấy nhanh chóng thu lại nụ cười.

"Tôi thấy cô ấy rời khỏi tiệm với vẻ mặt thất vọng, câu trả lời đã quá rõ ràng rồi."

Người nhân viên lập tức hiểu ra.

Sau đó Bạch Quốc Lực còn hỏi thêm về những gì Thu Tuệ đã nói, sau khi thu thập được thông tin, ông ấy cũng nhanh chóng rời khỏi tiệm mát xa.

Ánh mắt ông ấy lướt qua những cửa hàng bên kia đường mà có lẽ Thu Tuệ đã từng ghé qua, và trong đầu ông ấy cũng đang tưởng tượng ra cảnh tượng cô giả vờ khóc lóc tìm mẹ trong những cửa hàng đó.

Dấu vết của Thu Tuệ trong đầu ông ấy hiện thành một đường kẻ trắng, các tòa nhà ở phía sau cô cũng trở nên mờ dần như đang chìm trong sương mù, còn cô thì cứ vừa khóc lóc vừa đi tìm người.

Bạch Quốc Lực thừa biết rõ cô chỉ là đang giả vờ, nhưng vừa rồi ông ấy đã nói dối với nhân viên của cửa tiệm.

Mẹ của Thu Tuệ đã bị giết hại từ 12 năm trước, còn người cô ấy thực sự cần tìm tên là Trần Dư, nhưng sao cô lại có liên quan đến bạn của nạn nhân Vương Gia Đông là Trần Dư?

Một vụ án xảy ra ở thành phố Nam Sơn nhưng lại có thể khiến một cô gái ở thành phố Đông Giang chú ý và phải bắt xe đến tận đây, rốt cuộc Thu Tuệ đến đây là vì cái gì?

Bạch Quốc Lực nhíu mày, ý định muốn tiếp tục đi hỏi thăm các cửa hàng xung quanh của ông ấy cũng dần giảm bớt.

Trong khi ông ấy đang mải mê suy nghĩ về lý do tại sao Thu Tuệ lại xuất hiện ở đây thì điện thoại trong túi của ông ấy đột nhiên reo lên.

Bạch Quốc Lực nhanh chóng nhấc máy: “Alo...”

Người bạn của ông ấy nói gì đó trong điện thoại, sau đó ông ấy đáp "Tôi biết rồi" rồi liền cúp điện thoại.

Ông ấy lại nhìn chằm chằm vào bức ảnh chiếc khuy măng sét mà ông ấy đã gửi cho bạn mình.

Người bạn của ông ấy vừa nói chiếc khuy măng sét này là của một thương hiệu nước ngoài mới cho ra mắt năm ngoái, giá bán trên mạng đã lên tới ba mươi nghìn tệ một chiếc.

Và quan trọng nhất là chiếc khuy măng sét này chỉ sản xuất có sáu cái, có bốn cái ở trong nước có thể tra được lịch sử mua bán.

Người bạn của ông ấy còn nói trong số bốn khách hàng mua chiếc khuy măng sét này có cả nạn nhân Vương Gia Đông, và một người khác đã mua ngay sau Vương Gia Đông chính là Trần Dư.

“Trần Dư...” Bạch Quốc Lực thầm nhẩm lại cái tên này: “Vậy nên chiếc khuy măng sét xuất hiện trong phòng của con trai Vương Gia Đông có khả năng là của bạn anh ta, Trần Dư? Nhưng người nọ vào phòng của một đứa trẻ làm gì cơ chứ?”

Sư nghi ngờ về Trần Dư lập tức tăng lên, tại sao Thu Tuệ lại chọn đi điều tra Trần Dư, chẳng lẽ cô đã biết chuyện gì rồi sao?

Bây giờ mọi chuyện dần bắt đầu trở nên phức tạp hơn, Bạch Quốc Lực phải chờ báo cáo từ phòng kiểm tra dấu vân tay để xem có dấu vân tay của ai trên đó, sau đó thì mới có thể khoanh vùng đối tượng tình nghi.

Nhưng dù sao đi nữa, bây giờ sự nghi ngờ của ông ấy đối với Trần Dư đã tăng lên, cho nên ông ấy cần phải kiểm tra một lượt.

“Có lẽ sẽ sớm gặp Thu Tuệ.” Bạch Quốc Lực nói ra một câu không rõ ràng.

Mà ở phía bên kia, trong khi Bạch Quốc Lực đã vô tình phát hiện ra Thu Tuệ thì bản thân Thu Tuệ cũng đang tìm mọi cách để tìm kiếm thông tin về Trần Dư, cô ấy dựa vào thông tin của Vương Gia Đông để tìm đến công ty của người nọ.

Từ không gian bí mật cô nghe nói Trần Dư có hợp tác với Vương Gia Đông, cho nên điều tra theo hướng này là nhanh nhất, và quả nhiên cô đã tìm được tên của Trần Dư và địa chỉ cư trú của anh ta.

Tuy nhiên, người đàn ông tên Cường cũng khiến Thu Tuệ chú ý, trong khi điều tra thông tin về Vương Gia Đông thì cô cũng không quên điều tra về đối thủ cạnh tranh có thể có trong công việc của Vương Gia Đông.

Cuộc điều tra này tiêu tốn rất nhiều thời gian và công sức của cô, đợi đến khi cô thu thập đủ các thông tin quan trọng mà cô cần thì cũng đã là bốn giờ chiều.

Thu Tuệ không ngờ rằng mình đã ở thành phố xa lạ này gần một ngày rồi.

Nếu không phải vì trên đường tình cờ gặp Bạch Quốc Lực thì có lẽ cô đã rời khỏi đây lâu rồi.

Cũng vì quyết định giúp chú Bạch quá muộn nên cô mới phải vội vàng thu thập thông tin.

Nếu không cô còn có thể thử kiểm tra trường học của cậu con trai mất tích và ông bà ngoại của cậu ta.

Lúc này Thu Tuệ đang đứng gần một khu dân cư mới, hai tay ung dung đút vào túi đứng chờ Trần Dư trở về.

Sau khi điều tra thì cô phát hiện ra rằng nhân viên công ty của Vương Gia Đông đều biết phó giám đốc Trần Dư của bọn họ có tình nhân, mỗi ngày sau khi tan làm anh ta đều đến tìm cô tình nhân này của mình, mấy ngày trước vì chuyện sếp lớn chết đột ngột đã khiến cho công ty rối tung, nhưng mấy ngày nay Trần Dư đã xử lý ổn thỏa nên hai ngày trước anh ta lại bắt đầu đến đây.

Lúc này Thu Tuệ chỉ có thể đứng đây chờ anh ta trở về.

Những người tan làm và học sinh tan học ngày càng đông, có người đi qua khu chung cư thấy Thu Tuệ cứ đứng đó thì cũng liếc nhìn vài lần.

Thu Tuệ có vẻ ngoài cũng được coi là khá xinh đẹp, mặc dù dáng người cô gầy yếu nhưng gương mặt lại mang một vẻ lạnh lùng pha chút cổ điển của những mỹ nhân thế kỷ trước, và trên người cô đồng thời toát ra một khí chất ngây thơ như trẻ con.

Thoạt nhìn thì có vẻ lạnh lùng và yếu đuối, nhưng khi nhìn kỹ lại thì cảm thấy cô có một nội tâm âm u như xoáy nước, làm cho người khác không thể nhìn thấu suy nghĩ của cô.

Vì khí chất nổi bật này mà người qua đường không thể không chú ý đến cô.

Thu Tuệ thấy Trần Dư lâu như vậy mà vẫn chưa trở về, hai chân của cô hơi động đậy, cô đang suy nghĩ liệu có nên đổi sang chỗ khác để chờ hay không.

Đột nhiên có một bà cụ vừa đón cháu tan học đang đi tới, nhìn thấy Thu Tuệ xinh đẹp như vậy, bà ấy cũng cảm thấy có chút cảm tình, vì thế bà ấy liền nhiệt tình hỏi cô: “Cô gái, cháu đang đợi ai à?”

Thu Tuệ gật đầu và nhanh chóng giải thích: “Cậu cháu hôm nay chuyển nhà nhưng cháu không thể gọi được cho cậu ấy, mẹ cháu bảo cháu qua tìm cậu ấy nhưng cháu không có thẻ ra vào nên không vào được.”

Bà cụ nhiệt tình không thèm suy nghĩ gì nhiều, bà ấy liền mời Thu Tuệ vào và nói: “Không sao, cháu cứ đi theo bà vào là được, bên bảo vệ sẽ không nói gì đâu.”

Nhờ sự giúp đỡ của bà cụ mà Thu Tuệ thuận lợi vào được bên trong khu chung cư, cô cảm ơn bà cụ rồi tìm lý do để tạm biệt bà ấy, sau đó cô nhanh chóng tìm đến văn phòng quản lý.

Vào đến văn phòng quản lý, Thu Tuệ cũng dùng cái cớ tương tự để hỏi nhân viên không biết “cậu” Trần Dư có ở nhà hay không, và cuối cùng cô còn hỏi thêm một câu.

“À, đúng rồi, dì của tôi sắp từ quê lên đây, mẹ tôi đã biết chuyện cậu tôi ngoại tình, vậy nên bà ấy bảo tôi nhất định phải qua hỏi xem tên chủ nhà hiện tại đang để tên cậu hay là tên của người phụ nữ kia, tôi sợ mợ của tôi sẽ…”

Thông tin chủ nhà cũng không phải là điều gì quá bí mật, đối phương nhìn thấy vẻ mặt thực sự lo lắng của Thu Tuệ, hơn nữa nếu quả thật là chuyện ngoại tình, lỡ như vợ của người ta đến khu chung cư làm ầm ĩ thì đến lúc đó sự tình sẽ càng thêm phiền phức.

Vậy nên nhân viên quản lý cũng không do dự lâu, sau đó người nọ liền lật sổ ra kiểm tra rồi nói: “Yên tâm đi, cô gái, chủ nhà vẫn để tên là Trần Dư.”

Thu Tuệ thầm thở phào nhẹ nhõm, cô nhanh chóng cảm ơn và nói mình đã nhận ra xe của cậu, cô sẽ viết một tờ giấy để lại trên xe để nhắc cậu liên lạc lại với mình.

Nhân viên quản lý còn tốt bụng nhắc nhở khu vực mà xe của Trần Dư thường đỗ.

Thu Tuệ lại cảm ơn người nọ rồi bước nhanh về phía hầm để xe.

Nhân viên quản lý thông qua màn hình giám sát thấy Thu Tuệ thực sự đi xuống hầm để xe, vậy nên người nọ cũng không cảm thấy nghi ngờ gì cả.

Còn Thu Tuệ, người vừa thành công thoát khỏi sự nghi ngờ, đang vừa đi vừa phân tích.

"Hôm nay Trần Dư đi xe của người khác rời khỏi trung tâm mua sắm, cũng không thấy anh ta lái xe đến công ty, tối qua anh ta lại đến gặp bồ nhí Phương Tĩnh, nhưng sáng nay anh ta lại đụng phải cô, có vẻ như không phải là lái xe ra ngoài, chiếc xe có thể vẫn còn đang ở trong gara."

Cô đã tìm hiểu cặn kẽ thông tin từ công ty của Vương Gia Đông, bao gồm cả biển số xe của Trần Dư.

Vở kịch mà cô vừa diễn ở văn phòng quản lý chẳng qua là để xác nhận xem chủ nhà có phải là Trần Dư hay không, điều này rất quan trọng đối với kế hoạch tiếp theo của cô. ( truyện trên app tyt )

Thu Tuệ đi một vòng quanh gara dựa theo thông tin từ nhân viên ở phòng quản lý, cuối cùng cô cũng có thể tìm thấy vị trí xe của Trần Dư, cô lấy ra thiết bị định vị đã chuẩn bị sẵn, khéo léo cúi xuống giả vờ buộc dây giày nhưng thực chất là gắn chặt thiết bị định vị vào gầm xe của anh ta.

Sau khi làm xong mọi việc, cô ngước lên nghiên cứu bố cục của gara này, sau đó nhanh chóng tìm thấy một chỗ ẩn nấp phù hợp.

Thu Tuệ nhanh chóng tiến đến chỗ ẩn nấp, cô lấy thiết bị thay đổi giọng nói và một linh kiện nhỏ từ trong ba lô ra.

Cô dựa vào cột tường, vừa dùng điện thoại gọi cho Trần Dư vừa bật thiết bị thay đổi giọng nói.

Điện thoại nhanh chóng được bắt máy, giọng nói của Thu Tuệ qua thiết bị biến giọng đã biến thành giọng nói của một phụ nữ xa lạ khác.

"Alo, ông Trần, tôi là nhân viên của văn phòng quản lý khu dân cư Hảo Cảnh Lai, xe của ông để trong gara cứ phát ra âm thanh báo động liên tục, thông qua camera giám sát thì tôi thấy có kẻ đang có ý đồ trộm xe của ông, chúng tôi đã gọi bảo vệ tới bắt giữ người nọ rồi, tốt nhất ông Trần nên đến xem qua..."

"Cái gì? Sao lại có chuyện như vậy được chứ? Được rồi, tôi sẽ quay về xem thử."

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play