Quá khứ không ai biết

Bạch Quốc Lực lấy điện thoại di động của mình chụp vài tấm hình của chiếc khuy măng sét, sau đó ông ấy cầm túi chứng cứ đi kiểm tra tiếp một vòng quanh phòng, sau khi xác nhận không có phát hiện gì mới thì ông ấy mới rời khỏi phòng và đưa túi chứng cứ vừa tìm được cho đồng nghiệp bên bộ phận giám định dấu vết.

“Tiểu Linh, đây là chứng cứ mới vừa tìm được trong phòng của Vương Uy Gia, cô kiểm tra xem thử trên đó có gì không.” Bạch Quốc Lực nói.

Lý Tiểu Linh thấy có chứng cứ mới liền mỉm cười rạng rỡ, cô ấy nhận lấy túi chứng cứ mới rồi đặt nó vào trong hộp vật chứng, sau đó lại lên tiếng: “Chú Bạch, lát nữa chúng ta sẽ quay về cục, đội trưởng Trương nói tối nay sẽ có cuộc họp về quá trình điều tra của vụ án này.”

Cô ấy tranh thủ nhìn đồng hồ: “Bây giờ là 11 giờ trưa, cuộc họp phân tích về vụ án này được lên lịch vào lúc 7 giờ tối, chú Bạch, chú có thể đi loanh quanh để tìm thêm manh mối, đội trưởng Trương nói sẽ không ràng buộc các cảnh sát đến hỗ trợ như mọi người, biết đâu mọi người sẽ tìm thêm ra được chứng cứ hữu ích nào đó.”

Tiểu Linh nói xong lại mỉm cười, sau đó cô ấy nhanh chóng sắp xếp và phân loại các túi chứng cứ.

Bạch Quốc Lực đang định nói mình cũng muốn đi điều tra cùng với mọi người, nhưng khi lời nói vừa đến đầu môi thì ông ấy đã nhanh chóng thay đổi lời nói của mình.

“Được rồi, vậy chiều nay tôi sẽ đi quanh một vòng xem sao.”

Ngay khi vừa nói xong thì trong đầu ông ấy lại chợt hiện lên hình ảnh bóng lưng vội vã của Thu Tuệ, trong lòng ông ấy lại xuất hiện nghi vấn: “Tại sao Thu Tuệ lại xuất hiện ở đây?”

...

Thu Tuệ hắt hơi một cái, cô dựa vào một bức tường cũ tranh thủ xoa mũi, sau đó tiếp tục nhanh chóng cử động các ngón tay.

Vừa mới sửa xong điện thoại thì Thu Tuệ còn hỏi mua luôn cả chiếc bật lửa của chủ tiệm, sau khi rời khỏi tiệm sửa điện thoại, cô thành thạo tháo đầu bật lửa ra, rồi lấy ra một linh kiện nhỏ hình tròn từ trong ngăn chứa bí mật của ba lô.

Thu Tuệ cẩn thận lắp linh kiện nhỏ đó vào đầu bật lửa rồi thuần thục đậy lại.

Sau khi hoàn tất mọi chuyện, Thu Tuệ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại vừa sửa xong trong tay, trên màn hình đang hiển thị một chấm đỏ đứng yên không di chuyển, vị trí hiện tại chính là vị trí nơi cô đang đứng. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Thu Tuệ lặng lẽ nhét bật lửa vào túi áo rồi im lặng đi ra khỏi con hẻm.

Cô đi qua một số cửa hàng, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng rao hàng ở một khu chợ gần đó, cùng với những âm thanh rộn ràng đó, cô vừa điều chỉnh biểu cảm vừa dừng lại trước một cửa tiệm mát xa cách khu chợ hai căn nhà.

Thu Tuệ rưng rưng nước mắt chạy vào, giọng điệu cũng vô cùng gấp gáp: “Xin chào, cho hỏi cô có nhìn thấy một người phụ nữ lớn tuổi cao tầm chừng này đi ngang qua đây không…”

Cô vừa nói vừa khoa tay múa chân, trong giọng điệu cũng tràn đầy lo lắng.

“Mẹ tôi vừa biết chuyện cha tôi ngoại tình nên đang chạy đi tính sổ với kẻ thứ ba, tôi phải ngăn bà lại, nếu không thì sẽ xảy ra án mạng mất!”

“Tôi chỉ biết một tiếng rưỡi trước mẹ tôi xuất hiện ở gần đây, tôi thấy ở đây có nhiều camera, phạm vi quan sát cũng rất rộng, cô có thể cho tôi xem lại camera giám sát được không?”

Màn biểu diễn này ngay lập tức dọa cho nhân viên trong tiệm mát xa sợ ngây người, nữ nhân viên thấy gương mặt của Thu Tuệ tràn đầy lo lắng, vậy nên người nọ cũng không do dự lâu liền đồng ý cho Thu Tuệ xem lại camera giám sát.

Thu Tuệ cẩn thận xem lại đoạn camera giám sát vào một tiếng rưỡi trước và đồng thời cũng không quên khóc lóc rất thảm thương.

Người phụ nữ kích động đi tìm tiểu tam thì không thấy đâu, nhưng Thu Tuệ đã nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông mà mình cần tìm.

Thu Tuệ vừa khóc vừa nói: “Cảm ơn cô, nhưng tôi vẫn chưa tìm thấy mẹ tôi, chắc lúc đó bà ấy không có đi ngang qua đây.”

Cô nhanh chóng cảm ơn người nhân viên nọ rồi vội vã chạy ra ngoài và đi đến cửa hàng tiếp theo tiếp tục công cuộc “tìm mẹ” của mình.

Nếu có người quan sát kỹ hành trình của Thu Tuệ thì sẽ phát hiện hành tung của cô cơ bản trùng khớp với lộ trình của người đàn ông đã làm hỏng điện thoại của cô.

Mười lăm phút sau, Thu Tuệ vừa bước ra từ một cửa hàng, trước mắt cô là một con đường lớn, ở chỗ này người đàn ông kia đã lên xe của ai đó và từ đây cũng bị mất dấu người nọ.

Cô lau sạch nước mắt trên mặt và khôi phục lại dáng vẻ vô hồn, đồng thời cô ghi nhớ số xe của người đàn ông đó và còn cẩn thận ghi chú vào mục ghi nhớ trong điện thoại.

Cô không phải là cảnh sát, vậy nên cô không thể tra vị trí của người nọ bằng biển số xe, mặc dù cô đã rút ngắn được chênh lệch múi giờ nhưng lại không thể theo dõi song song người nọ, nếu không thì sự việc cũng không trở nên rắc rối như lúc này…

Thu Tuệ đứng yên tại chỗ và hơi siết chặt điện thoại trong tay, một lát sau cô đau đầu thở dài.

Phải đổi sang cách khác thôi, bắt đầu từ mối quan hệ của Vương Gia Đông thì có lẽ có thể điều tra ra được tung tích của người đàn ông đó, sau đó thì vô mới có thể gắn thiết bị định vị lên người hắn ta...

Hoặc là nhờ cảnh sát giúp một tay, cô chỉ cần đưa thông tin biển số xe của người đàn ông kia cho bọn họ.

Nhưng cô không thể đưa ra bất kì bằng chứng chắc chắn nào, và cảnh sát cũng chưa thể công bố thông tin chắc chắn nào có liên quan đến vụ án này với công chúng, mối liên hệ không thể giải thích được của cô với vụ án này sẽ khiến cho cảnh sát thêm nghi ngờ cô.

Trừ phi cô tìm được một cảnh sát quen thuộc và tin tưởng mình…chú Bạch?

Thu Tuệ tiếp tục bước đi, cô nhẹ giọng phản bác ý kiến vừa rồi của mình: “Không được, tạm thời chưa thể đi tìm chú ấy, hiện tại cần phải tìm thêm nhiều thông tin thì mới có thể khoanh vùng được đối tượng.”

Bạch Quốc Lực và đội cảnh sát rời khỏi nhà họ Vương, mọi người hỏi ông ấy có muốn đi cùng xe hay không, ông ấy lại mỉm cười vẫy tay và nói không cần.

“Tôi cảm thấy bên phía cậu con trai chắc còn có ẩn tình gì đó, tôi muốn đi tìm thêm thông tin một chút, buổi chiều có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi.”

“Được rồi, gặp lại chú sau!” Mọi người đồng thanh lớn tiếng nói.

Bạch Quốc Lực dự định đi đến các cửa hàng gần đây để hỏi thăm, đồng thời tranh thủ nhờ một người bạn cũ điều tra nhãn hiệu của chiếc khuy măng sét.

Ở phía xa, trong chiếc xe cảnh sát đang rời đi, một cảnh sát tập sự trẻ tuổi không nhịn được liền quay sang hỏi tiền bối Lý Tiểu Linh.

"Chị Tiểu Linh, sao em thấy chị và chú lớn tuổi vừa đến hỗ trợ trông rất thân thiết, nhưng em thấy chú ấy đã lớn tuổi vậy mà sao trên vai chỉ có hai ngôi sao, theo lý thường một cảnh sát đã lớn tuổi như vậy, lại còn được phái đến hỗ trợ với tư cách chuyên gia thì ít nhất cũng phải có ba ngôi sao mới đúng chứ?"

Lý Tiểu Linh trợn mắt và vỗ mạnh lên đầu người nọ một cái.

"Ông ấy đã từng xử lý nhiều vụ án lớn và là một tiền bối giàu kinh nghiệm."

"Không thấy đội trưởng Trương còn nói cho phép chú Bạch tự hành động sao?"

Vài cảnh sát bối rối nhìn nhau, có người cũng tò mò hỏi: "Chẳng lẽ sau đó có chuyện gì xảy ra à? Hay là ông ấy đã đắc tội với ai đó nên mới không được thăng chức?”

"Không phải là đắc tội với ai đó, mà là không có tâm trí làm chuyện đó." Tiểu Linh thở dài: "Tám năm trước, sau khi con trai của chú Bạch qua đời thì chú ấy cũng không còn tâm trí để thăng tiến gì nữa, chú ấy chỉ muốn yên bình sống qua ngày cho đến khi nghỉ hưu."

"Sao lại có người lại nghĩ như vậy chứ, cho dù đã mất người thân, nhưng nếu có khả năng thăng tiến đạt tới địa vị cao thì chẳng phải có thể thu nhận vài học trò và nhận làm con trai mình sao..." Có người thắc mắc không hiểu.

"Chuyện này cũng liên quan đến người con trai đã mất của chú ấy." Tiểu Linh lắc đầu.

Mọi người nhất thời đều im lặng để chờ đợi nghe tiếp.

"Con trai chú Bạch đã chết trong một vụ nổ, vụ đó rất phức tạp, nghe nói là do một nhóm học sinh trung học hẹn nhau cùng tự sát, khi manh mối đầu tiên lộ ra thì cảnh sát cho rằng đây chỉ là một vụ mất tích, nhưng tôi lại cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như thế…”

"Sáu học sinh trung học tại sao lại mất tích, rồi sau đó tại sao lại cùng tự sát một cách bí ẩn? Với lại tại sao bọn họ lại chọn cách tự sát bằng vụ nổ? Làm sao mà những học sinh trung học bình thường có được các chất hóa học cấm này?"

"Vụ này còn rất nhiều điểm nghi vấn nhưng chúng ta không thể làm gì được, sau vụ nổ, cảnh sát địa phương nhanh chóng kết luận đây là một vụ tự sát tập thể và nhanh chóng khép lại vụ án."

Mọi người đều rơi vào yên lặng, cuối cùng cũng có người hỏi: "Những phụ huynh của những học sinh đó không truy cứu gì sao?"

"Không có phụ huynh nào cả." Tiểu Linh trầm giọng trả lời.

"Hả, là sao?"

"Bọn họ đều là những đứa trẻ không có cha mẹ, cho dù đã chết đi cũng không có ai thương xót." Giọng điệu của Tiểu Linh bỗng trở nên buồn bã.

"Nhưng chẳng phải con trai chú Bạch cũng chết trong vụ nổ đó sao?"

“Đúng vậy, con trai của chú Bạch quả thật đã chết cùng với mấy học sinh kia, lúc đó cậu ấy đã là sinh viên của học viện cảnh sát, cũng không biết vì lý do gì mà cậu ấy lại có liên quan đến vụ án đó, tôi đoán là lúc ấy cậu ấy đang đi tìm manh mối thì nào ngờ lại bị kéo vào vụ tự tử đó, đúng là bi kịch không thể cứu vãn được mà.”

"Chú Bạch trách tổ điều tra đã phán đoán sai lầm nên mới không thể kịp thời cứu người, cũng vì chuyện này mà chú ấy trở nên suy sụp trong một khoảng thời gian dài, đợi đến khi hồi phục lại thì chú ấy đã không còn tâm trí thăng tiến gì nữa." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Sau khi Tiểu Linh kể xong còn không quên cảnh báo các đồng nghiệp của mình: "Những chuyện này cũng là tôi nghe được từ các tiền bối từng hợp tác kể lại, bây giờ các cậu cũng đã biết rồi, nhớ…chỉ nên ghi nhớ chuyện này trong lòng, sau này đừng có nhắc lại chuyện này trước mặt chú Bạch."

"Chúng em biết rồi, chị Tiểu Linh." Mọi người đồng thanh đáp lại.

"Chị Tiểu Linh, em vẫn còn có một thắc mắc, trong vụ đó chỉ có sáu học sinh trung học, thêm một sinh viên đại học nữa là bảy người, chị có nghĩ rằng con trai của chú Bạch đã được đem ra để thay thế cho người nào đó không?" Có người không nhịn được liền đưa ra suy đoán.

Tiểu Linh lắc đầu và thở dài: "Ai mà biết được..."

"Nhưng hiện tại chúng ta phải gác lại những suy nghĩ thừa thãi này, vụ án trước mắt vẫn chưa thể phá giải được."

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play