Giờ Thứ Hai Mươi Lăm

Chương 4: Vụ án cướp đột nhập vào nhà ở Nam Sơn ngày 12/4 (4)


1 tháng

trướctiếp

Tìm thấy khuy măng sét

Thu Tuệ rời khỏi tiệm tạp hóa và chợt nghĩ đến văn phòng thám tử của mình.

Cô đang nghĩ đến việc chi thêm vài trăm nhân dân tệ trong tháng này, nếu không có hoạt động kinh doanh nào trong tháng này thì tiền thuê nhà sẽ lại phải lấy từ tiền tiết kiệm của cô, nếu công việc kinh doanh tiếp tục sa sút thì cô dự định sẽ chuyển sang làm việc tại nhà.

Sau khi quyết định xong chuyện phải làm thì sự chú ý của Thu Tuệ lại chuyển đến tờ giấy và chiếc điện thoại hỏng trong tay, cô đột nhiên trở nên ngẩn người.

"Tại sao cô lại phải tốn thêm hai trăm tệ để điều tra một việc mà mình đã muốn từ bỏ..." Cô tự nhủ với lòng mình.

Thu Tuệ thở dài một cái rồi cất tờ giấy vào túi áo và mang điện thoại di động đến tiệm sửa chữa điện thoại gần đó.

Dù cô đã từ bỏ hay tiếp tục điều tra thì cũng phải cần sửa điện thoại di động.

Chi phí sửa điện thoại khá đắt, cộng thêm với phí mua linh kiện là 300 tệ, và còn cần phải đợi tiệm đi lấy linh kiện từ một cửa hàng khác.

Bà chủ thấy Thu Tuệ đứng một mình ngơ ngác trước tiệm không biết làm gì, sau đó bà ấy liền đưa cho cô một cốc nước ấm.

“Cô gái nhỏ, cái điện thoại di động này của cháu đã quá cũ rồi, có nhiều linh kiện không còn sản xuất nữa, một khi đã hỏng thì rất khó sửa, vậy sao cháu không cân nhắc đến việc đổi cái mới đi? Giờ giá điện thoại cũng không đắt, chỉ cần chi hơn một ngàn tệ một xíu là có thể mua được một cái mới rồi.”

Thu Tuệ lắc đầu: “Chiếc điện thoại này là của người khác tặng cho cháu, nó có ý nghĩa rất đặc biệt.”

“Ồ, vậy à, thế thì vừa nãy chắc là cháu cảm thấy rất xót, bị hỏng thành thế này…” Bà chủ không nói tiếp nữa.

“Vâng.”

Bà chủ thấy Thu Tuệ đã nhận lấy cốc nước ấm thì cũng không hỏi han gì nữa mà liền quay lại tiệm tiếp tục làm việc.

Thu Tuệ tiếp tục đứng ngẩn người ở đó, tâm trí cô không tự chủ được liền chuyển từ chiếc điện thoại có ý nghĩa đặc biệt sang hình bóng Bạch Quốc Lực mà cô tình cờ nhìn thấy vừa rồi.

Đã lâu lắm rồi cô không gặp chú Bạch, lần cuối cùng bọn họ gặp nhau là ở tang lễ của Bạch Tông Du. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Thời gian đó Thu Tuệ suy sụp đến mức không thể chịu nổi, cô cố ý tránh né mọi thứ liên quan đến vụ nổ, cô cũng biết chú Bạch đã từng nhiều lần đến tìm cô nhưng lần nào cô cũng tránh né.

Đợi đến khi Thu Tuệ cuối cùng cũng dám đối mặt với đối phương thì chú Bạch gần như đã không còn quay lại căn hộ đối diện nữa.

Thu Tuệ cảm thấy rất áy náy vì lúc đó cô đã chọn cách né tránh với người cũng cùng chịu nỗi đau giống như mình.

Bây giờ lại tình cờ gặp lại chú Bạch, mà có lẽ chú ấy cũng đang xử lý vụ án này…

Thu Tuệ vô thức chà xát ngón tay lên quần mình, một lát sau lại thở dài.

“Vừa rồi trong điện thoại còn nghe thấy tiếng xe cộ qua lại, và còn có cả tiếng rao hàng từ một khu chợ gần đó…” Thu Tuệ bỗng dừng lại một chút để hồi tưởng lại cảnh tượng mình đứng bên đường lúc nãy, sau đó cơ thể cô cũng vô thức xoay nhẹ: “Ở vị trí 70° về phía tây bắc, đó là nơi phát ra âm thanh.” ( truyện trên app tyt )

“Nhưng nếu ông ta đi qua con đường mà mình vừa đi thì đáng lẽ đích đến của ông ta phải là khu dân cư, nhưng trước khi qua đường ông ta lại rẽ sang hướng khác….”

“Chẳng lẽ ông ta không có ý định đi đến khu dân cư? Chẳng lẽ ông ta cần mua gì ở chợ sao?”

Thu Tuệ nhẹ giọng phân tích, nhưng thông tin vẫn chưa đủ, cô cần phải theo dõi đối phương để có thêm thông tin.

Lúc này nhân viên của tiệm sửa chữa điện thoại cũng đã mang các linh kiện về đầy đủ, Thu Tuệ nhìn thấy người nọ đi vào tiệm thì cô cũng đi theo vào.

Nhưng cô đột nhiên mở miệng nói: “Bà chủ, ở đây có bán bật lửa không?”

Cô chỉ vào chiếc bật lửa chống gió bên cạnh, đầu bật lửa lớn gần bằng phần chứa xăng trông rất nổi bật.

Bạch Quốc Lực có chút lơ đãng, ông ấy và đồng nghiệp vừa tiễn cặp vợ chồng già là cha mẹ của nạn nhân rời khỏi khu dân cư.

Vừa rồi cặp vợ chồng già khóc lóc nói muốn vào nhà, nhưng hôm nay cảnh sát đã có lệnh đến đây điều tra nên không ai có thể vào nhằm ngăn chặn việc phá hủy hiện trường.

Vì vậy Bạch Quốc Lực và đồng nghiệp đã ra ngoài khuyên hai người nọ rời đi, nhìn cặp vợ chồng già vừa đỡ nhau vừa khóc lóc rời đi, cảnh tượng này ai nhìn vào cũng cảm thấy không khỏi xót xa.

Một đồng nghiệp khoảng ba mươi tuổi không biết chuyện xưa của tiền bối vừa được cử đến hỗ trợ cũng cảm thán nói: “Haizz, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, cháu trai của cặp vợ chồng già đó còn giận dỗi bỏ nhà đi, hai ông bà còn phải bận rộn đi tìm cháu, không biết đứa trẻ kia sau khi biết cha mẹ mình bị giết sẽ cảm thấy như thế nào…”

Tâm trí Bạch Quốc Lực bị câu nói “người đầu bạc tiễn người đầu xanh” kéo lại.

Ông ấy ngẩn người một lúc, giọng điệu có chút thâm trầm chủ động chuyển đề tài: “Nghe nói đứa con trai của nạn nhân đã bỏ nhà đi được một tuần nay rồi, nhưng sao không thấy ai trong nhà báo với cảnh sát chuyện này?”

“Nghe nói bà lão từng nhận được cuộc gọi từ cháu mình trước khi vợ chồng nhà họ Vương xảy ra chuyện, đứa trẻ giận dỗi nói không muốn về nhà, đợi khi bà ấy gọi lại thì đối phương lập tức cúp máy.” Viên cảnh sát giải thích.

Trong tiềm thức Bạch Quốc Lực cho rằng đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng hiện tại vẫn chưa có bằng chứng nào thừa nhận sự việc đứa con mất tích có liên quan đến cái chết của cha mẹ cậu ta, và hôm qua lúc họp tổ chuyên án thì cấp trên đã quyết định tập trung lực lượng cảnh sát để giải quyết vụ án ngày 12/4 trước.

Cũng vì lực lượng cảnh sát địa phương không đủ và cần những cảnh sát có kinh nghiệm nên ông ấy mới được cử đến đây, tối hôm qua ông ấy mới đến thành phố Nam Sơn và chính thức tiếp nhận vụ án này.

Mặc dù vậy nhưng Bạch Quốc Lực vẫn cau mày, ông ấy quay người bước vào khu dân cư, vừa đi vừa nói: “Tổ chuyên án đang thiếu cảnh sát, chúng ta có thể nhờ lực lượng cảnh sát địa phương để hỗ trợ tìm tung tích của cậu con trai.”

Cảnh sát đi cùng bối rối gãi đầu: “Thật ra mấy ngày nay cảnh sát địa phương cũng đi hỏi nhiều lần lắm rồi, nhưng vẫn chưa thể thu thập được thông tin gì hữu ích. Những ngày gần đây trong thành phố cũng xảy ra rất nhiều vụ án, một số cảnh sát đã được điều động sang đó, bây giờ kẻ giết người trong vụ 12/4 vẫn chưa được tìm thấy, cho nên đội trưởng mới bảo chúng tôi tập trung lo cho vụ án này trước.”

Bạch Quốc Lực gật đầu tỏ ý đã hiểu, bây giờ lực lượng cảnh sát rất khan hiếm, lúc này mọi người đều đang cẩn thận kiểm tra camera giám sát và cố gắng tìm ra kẻ giết người càng sớm càng tốt.

Chẳng mấy chốc bọn họ đã quay trở lại ngôi nhà, các viên cảnh sát mặc đồng phục trực ban cẩn thận kiểm tra mọi ngóc ngách trong ngôi nhà lần thứ hai.

Bạch Quốc Lực trùng hợp nhìn thấy một viên cảnh sát địa phương từng hợp tác với ông ấy ba lần đang cầm vài túi chứng cứ nên ông ấy cũng tò mò tiến đến hỏi: “Có phát hiện gì mới không?”

“Tìm được thêm hai dấu vết.”

“Tìm được ở đâu vậy?”

“Ở cạnh cửa sổ, may mà tôi mắt tinh nên mới có thể phát hiện thêm bằng chứng mới, trên bệ cửa sổ phòng của chủ nhà tìm thấy được một dấu giày nhỏ, cục nóng điều hòa treo bên ngoài còn tìm thấy dấu vết di chuyển của con người, trời ạ, đây là tầng 15 lận đấy, chẳng lẽ hắn ta không sợ mình sẽ ngã chết sao?”

“Đồng nghiệp bên bộ phận giám định dấu vết đang cẩn thận thu thập dấu vết, chắc là sẽ tìm thêm được mấy dấu vân tay ở bức tường bên ngoài.” Đồ Sơn nâng cằm chỉ về hướng phòng ngủ.

Không hiểu sao Bạch Quốc Lực cứ luôn nghĩ đến đứa trẻ mà viên cảnh sát kia vừa nhắc tới, ông ấy liền nói: “Còn phòng của cậu con trai có phát hiện gì mới không?”

“Chưa kiểm tra, mọi người đều đang tập trung vào phòng ngủ của nạn nhân.”

Bạch Quốc Lực lập tức hiểu rõ ràng, sau đó ông ấy cầm lấy giày và găng tay ở bên cạnh rồi đi vào phòng của cậu con trai Vương Uy Gia.

Vừa bước vào ông ấy liền thấy một bức tường được thiết kế theo kiểu tủ trưng bày rất cao, phần lớn đều là các đồ sưu tập đắt tiền, bức tường này chắc chắn cũng phải tốn vài triệu, vừa nhìn là biết Vương Gia Đông cưng chiều con trai mình đến mức nào.

Có một số phụ huynh sẽ không sẵn lòng bỏ ra một số tiền lớn như vậy cho con cái.

Hơn nữa các thiết bị điện tử trong phòng đều là mẫu mã mới nhất, kệ sách bên cạnh bàn học cũng chất đầy truyện tranh, thậm chí còn có cả mấy cuốn sách cổ.

“Vương Uy Gia này có vẻ rất thích anime.”

Bạch Quốc Lực lẩm bẩm đánh giá một câu rồi đi vòng quanh giường kiểm tra một lượt, sau khi không phát hiện được thứ gì khả nghi thì ông ấy lại nằm xuống và đưa mắt nhìn về phía dưới giường.

Sau khi nhìn qua nhìn lại, ông ấy bỗng nhiên phát hiện ở vị trí gần đầu giường và bàn học có một vật gì đó có hình tròn.

Vị trí này rất kín đáo, vậy nên phải cần phải nằm xuống ở một vị trí đặc biệt thì mới có thể nhìn thấy.

Bạch Quốc Lực khó khăn đưa tay vào và cố gắng lấy vật thể bí ẩn đó ra.

Một chiếc khuy măng sét tròn dính chút bụi nhanh chóng nằm gọn trong lòng bàn tay của ông ấy.

Đây là một chiếc khuy măng sét được mạ vàng tinh xảo và còn có hình một con đại bàng sống động được chạm khắc trên đó.

“Nhìn qua đã biết thứ này rất đắt tiền.” Bạch Quốc Lực cảm thán một tiếng, sau đó ông ấy mở túi chứng cứ ra và bỏ chiếc khuy măng sét vừa tìm được này vào.

Ông ấy chăm chú nhìn chiếc khuy măng sét trong túi một hồi lâu.

“Sao lại có người đàn ông lại để quên thứ này trong phòng của một cậu con trai cơ chứ?”

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp