Giờ Thứ Hai Mươi Lăm

Chương 3: Vụ án cướp đột nhập vào nhà ở Nam Sơn ngày 12/4 (3)


1 tháng

trướctiếp

Cô là cảnh sát phải không?

Lời nói của ông chủ tiệm bánh bao dường như càng khẳng định sự việc đêm qua là thật.

Thu Tuệ không thể ăn nổi bánh bao nữa, cô đặt bánh bao xuống và hỏi ông chủ: "Cảnh sát không liên kết gì hai vụ án này lại sao? Nếu con trai nạn nhân đã bỏ nhà đi trước, rồi vài ngày sau nạn nhân lại chết, người bình thường cũng ít nhiều cảm thấy hai chuyện này có liên quan với nhau.”

Ông chủ không ngờ một cô gái từ nơi khác đến lại hỏi một câu sắc bén như vậy.

Ông ấy lắc đầu và tiếp tục làm việc của mình

"Đó là việc của cảnh sát, còn chúng tôi chỉ là dân thường, chúng tôi đã thực hiện phần việc của mình bằng cách cung cấp những manh mối mà chúng tôi có thể cung cấp cho cảnh sát, ngoài ra chúng tôi không thể kiểm soát được nhiều chuyện như vậy.”

"Không có năng lực thì đừng nên đụng vào việc lớn." Ông chủ xếp lại ghế nhựa cho gọn gàng: "Cô đến đây chỉ để tìm hiểu chuyện này sao?"

Thu Tuệ dĩ nhiên không thừa nhận, cô lắc đầu phủ nhận rồi bịa đại ra một lý do: "Tôi đến đây để tìm một người."

Ông chủ bày ra vẻ mặt "thì ra là vậy": "Những chuyện giết người như thế này cực kỳ xui xẻo, chúng ta, những người bình thường chỉ nên lo cho bản thân mình, còn nếu đã vô tình nghe được chuyện gì đó thì cứ quên đi."

Ông chủ này có tâm lý là bỏ qua những vấn đề không liên quan đến mình, Thu Tuệ cũng có thể hiểu được vì hầu hết mọi người đều mang tâm lý điển hình như thế.

Bao gồm cả vụ án năm xưa của gia đình cô, cư dân trong khu chung cư nơi cô ở cũng ‘nhộn nhịp’ chừng một khoảng thời gian, cái chết của cha mẹ cô thậm chí còn truyền đến tai của những bà con trong họ hàng, nhưng cuối cùng lại chẳng có ai muốn nhận nuôi cô, hàng tháng bọn họ chỉ góp tiền gửi cho cô sinh hoạt phí, như vậy là đã quá tốt rồi.

Thu Tuệ đã nhìn thấy quá nhiều chuyện như thế, vậy nên cô đương nhiên cũng hiểu được.

Cô đứng dậy, lặng lẽ nói với ông chủ “Tôi no rồi” rồi rời khỏi cửa hàng, ông chủ đột nhiên dừng việc dọn dẹp chừng mấy giây, sau đó ông ấy lại lắc đầu và rồi lại tiếp tục làm việc.

Thu Tuệ đang đứng cách khu dân cư không xa, trên tay cô còn đang cầm điện thoại định mua vé trở về.

Sau khi đã hiểu rõ sự việc thì cô cũng không cần thiết phải tiếp tục ở lại đây nữa, cho dù không gian tối qua là thật, nhưng việc cô đã từ chối giúp đỡ đêm qua đã thể hiện rõ ràng rằng cô sẽ không giúp đỡ bọn họ. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Cô đến Nam Sơn chỉ để xác nhận sự thật, ngoài ra cũng không vì lý do nào khác.

Thu Tuệ tự thuyết phục mình như vậy, ngay khi cô đang định mở ứng dụng đặt vé xe thì cô chợt nghe tiếng kêu lớn phát ra từ khu dân cư, sau đó cô nhìn thấy có hai bóng người đang được hai người cảnh sát mặc cảnh phục nửa đỡ nửa kéo ra xe.

Thu Tuệ thoáng kinh ngạc khi nhìn thấy một người đàn ông cao lớn với gương mặt phong trần, suýt chút nữa thì cô đã làm rơi điện thoại, trước khi bị người đó nhận ra thì cô đã nhanh chóng xoay người lại.

Ngay sau đó, Bạch Quốc Lực như linh cảm được gì đó cũng đưa mắt nhìn về phía đối diện, nhưng lại chỉ thấy một bóng dáng mảnh khảnh đang vội vàng rời đi.

Ông ấy nới lỏng bàn tay đang đỡ người nhà nạn nhân, sau đó khẽ lẩm bẩm tên cô gái: "Thu Tuệ?"

"Sao con bé lại ở đây?" Bạch Quốc Lực nhíu mày.

Thu Tuệ suýt chút nữa thì đã bị Bạch Quốc Lực phát hiện, cô không ngờ lại gặp chú Bạch đã lâu không gặp cũng đang điều tra vụ án này. ( truyện trên app tyt )

Khi đi bộ qua một ngõ hẹp, cô vô tình va vào một người đàn ông có vẻ vội vã, thậm chí người nọ còn làm rơi điện thoại của cô xuống đất.

Chiếc điện thoại rơi xuống đất phát ra một âm thanh vang vọng.

Thu Tuệ vội vàng cúi xuống nhặt, nhưng chiếc điện thoại cũ mèm đã không còn chịu nổi tai nạn lần này, màn hình đã vỡ nát và tự động tắt nguồn, cho dù cô có làm thế nào thì cũng không thể bật lại được.

Thu Tuệ nhíu mày, người đàn ông va vào cô cũng nhanh chóng quay lại, khi nhìn thấy điện thoại cô bị hỏng, trên gương mặt người nọ hiện lên vẻ hối lỗi và tràn đầy lo lắng.

Người đàn ông vội vàng lấy ra một ngàn tệ từ trong túi áo và nhét vào tay Thu Tuệ.

"Cô gái, xin lỗi vì đã làm hỏng điện thoại của cô, nhưng hiện tại tôi còn việc gấp, số tiền này coi như bồi thường cho cháu..."

Thu Tuệ định từ chối số tiền đó, nhưng cô lại bỗng nhiên chú ý đến giọng nói này.

Cô đã từng nghe thấy giọng nói này trong không gian bí ẩn.

Thu Tuệ bất ngờ nắm lấy tay người đàn ông đang định rời đi.

"Không được, số tiền này quá ít, sau này lỡ như phát sinh vấn đề gì thì tôi vẫn cần phải tìm chú."

Đôi mắt đen láy của cô lạnh lùng nhìn người đàn ông: "Tôi cần thông tin liên lạc của của chú."

Người đàn ông thoáng chốc bị ánh mắt đó dọa sợ, ông ấy chửi thầm một tiếng trong lòng, tay người nọ lướt qua tập hồ sơ màu nâu, sau đó liền rút ra một tờ giấy trắng và một cây bút rồi viết nhanh số điện thoại của mình lên đó.

Thu Tuệ chú ý đến tốc độ viết của ông ấy, cô nhìn thấy khi viết đến mấy số cuối thì dáng vẻ của ông ấy có hơi chần chừ.

Ông ấy đang do dự gì đó.

Thu Tuệ lặng lẽ quan sát kỹ từng hành động của người đàn ông cho đến khi người nọ đưa tờ giấy cho cô.

"Đây là số điện thoại của tôi."

Người đàn ông thấy Thu Tuệ nhận tờ giấy mà không nói gì thêm thì ông ta thầm thở phào nhẹ nhõm rồi vội vàng đi về hướng khu dân cư.

Thu Tuệ nhìn theo bóng lưng ông ta và bình tĩnh phân tích: "Nghe khẩu âm thì chắc hẳn là người miền Bắc, cao khoảng 1m85, tay phải có vết sẹo đang lành, có lẽ là vết thương đã có từ tuần trước, dáng đi khập khiễng nghiêng về phía bên trái, chẳng lẽ là ông ấy bị thương ở chân, hoặc cũng có thể là ông ta vừa mới phẫu thuật.”

"Răng có vết ố vàng, chứng tỏ ông ta là một người nghiện thuốc."

"Ông ta ấy đưa tiền rất thoải mái, không hề do dự hay tiếc rẻ, chứng tỏ ông ta đang có rất nhiều tiền, có thể ung dung lấy ra một ngàn tiền mặt, nhưng khi lấy tiền ra thì lại thay đổi ý định, thay vì lấy từ túi ngoài thì ông ta lại lấy từ ngăn chính, điều này chứng tỏ trong ngăn chính chắc là đang cất giấu thứ gì đó không muốn người ta biết.”

"Có thể là tiền mặt hoặc là các vật phi pháp..."

“Hơn nữa ông ta còn cố tình viết sai một số cho cô, chứng tỏ người nọ là một kẻ gian xảo, hoặc là người nọ không muốn cô tìm đến ông ta.”

“Nhưng may mắn là ông ta chỉ cố tình viết sai một số và vẫn có thể tìm ra được số thật.”

Sau khi phân tích xong, Thu Tuệ bỗng nhớ lại câu nói mà cô đã nghe trong không gian bí ẩn đêm qua:

“Chúng ta làm như vậy chẳng khác nào là cướp của lão Vương, bộ hai người có thù hằn gì sao?”

“Người này có thể là cấp dưới hoặc là người thân của nạn nhân Vương Gia Đông, chẳng lẽ là đang lập mưu giết nạn nhân rồi cướp tiền của nạn nhân sao?”

Thu Tuệ càng phân tích càng thấy người đàn ông này rất đáng nghi, cô nhìn tờ giấy trong tay, sau đó liền nhấc điện thoại lên muốn gọi thử nhưng tiếc là điện thoại đã bị hỏng.

Không thể đặt vé xe, vậy nên tạm thời cô cũng không thể về nhà.

Thu Tuệ đứng đó một lúc suy nghĩ một lúc rồi cất một ngàn tệ kia vào túi, sau đó lại lấy ra một trăm tệ từ túi quần, rồi đi tìm một tiệm tạp hóa gần đó để mượn điện thoại của ông chủ để gọi điện.

Cô nhanh chóng liệt kê mười số điện thoại và nhờ ông chủ giúp gọi từng số, còn cô thì đứng bên cạnh không nói gì.

Sau khi gọi thử vài số, cô nghe được nhiều giọng nói khác nhau, chừng nửa phút sau thì cô đã nghe được giọng nói của người đàn ông vừa rồi.

Ánh mắt của Thu Tuệ bỗng nhiên trở nên tập trung, cô đưa tờ giấy đã viết sẵn lời thoại cho ông chủ và còn đẩy qua một tờ một trăm tệ cho người nọ.

Ông chủ ngay lập tức mỉm cười rạng rỡ.

Người nọ nhìn tờ giấy và chậm rãi đọc theo kịch bản: "Chào anh, đoạn phim chụp chân trái của anh để ở bệnh viện có chút kỳ lạ, khi nào thì anh có thể rảnh rỗi đến xem?”

"Có vấn đề gì sao? Nghiêm trọng không bác sĩ?" Người đàn ông lo lắng hỏi, nhưng ngay lập tức ông ấy liền nhận ra điều gì đó: "Không đúng, bệnh viện chính quy phải dùng số điện thoại cố định, chứ không phải là số điện thoại cá nhân, các người là lừa đảo có đúng không?"

Ông chủ bị người ta mắng là lừa đảo mà người nọ cũng chỉ cười cười, sau đó ông ấy thấy Thu Tuệ ra dấu gác máy nên ông ấy lập tức tắt máy ngay và không giải thích gì thêm.

Thu Tuệ đã xác nhận được số điện thoại của người đàn ông và biết ông ta từng đi khám chân trái ở bệnh viện.

Ngoài thông tin đầu tiên cần xác thực, thông tin thứ hai và thứ ba chỉ là xác nhận thêm, nếu có thể xác nhận được thì tốt, còn không thì cũng không sao.

Cô cũng muốn để người đàn ông kia tưởng đó là cuộc gọi lừa đảo.

Trong lúc hoảng loạn thì người ta càng dễ dàng mất cảnh giác và dễ tiết lộ những thông tin chân thật, nếu người đàn ông nhận ra vấn đề của cuộc gọi thì lời nói dối về cuộc điện thoại lừa đảo đã thành công che đậy sự nghi ngờ về cô.

Chỉ trong nửa giờ này, chỉ có duy nhất mỗi cô là người biết số điện thoại của người đàn ông này, vậy nên cô cần phải loại bỏ nghi ngờ về mình.

Thu Tuệ nhỏ giọng nói cảm ơn với ông chủ tiệm tạp hóa rồi cất tờ giấy vào túi.

Khi cô chuẩn bị quay đi thì ông chủ đột nhiên hỏi cô một câu đầy ý tứ: "Cô gái, cô là cảnh sát à? Tôi thấy cô điều tra thông tin rất chuyên nghiệp."

Thu Tuệ lập tức lắc đầu phủ nhận: "Không phải, tôi chỉ là thám tử tư mà thôi, chuyện hôm nay ông đừng kể cho ai khác biết."

Ông chủ cầm hai trăm đồng lên và làm động tác kéo khóa miệng.

Thu Tuệ khẽ gật đầu với người nọ rồi bước ra khỏi tiệm tạp hóa.

Thu Tuệ cũng không có nói dối, cô thật sự chỉ là một thám tử tư.

Nhưng là thám tử tư của một văn phòng thám tử sắp đóng cửa vì không kiếm được tiền.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp