Văn Tiếu Nhiên, người vốn dĩ bị con mèo nhỏ ven đường thu hút,không còn cách nào khác là phải tham gia vào hành động cứu vớt mèo con... hay nói cách khác là tới giải cứu người hàng xóm sợ mèo của mình.
Hôm nay cô mặc váy ngắn, để tránh bị lộ, cô không thể không lấy tư thế nửa quỳ trên mặt đất, một tay đỡ cơ thể mèo con, tay kia nhẹ nhàng gỡ móng vuốt đang vướng vào dây giày rút ra.
Một khi miếng đệm sau móng vuốt của con mèo bị chèn ép, nó sẽ vô tình mở móng vuốt ra. Sau đó Văn Tiếu Nhiên chỉ cần nắm vững lực và góc độ rồi gỡ móng vuốt nó ra khỏi dây giày là được
Nhưng con mèo nhỏ lúc này đang bị hoảng sợ, bị cô nhẹ nhàng chạm vào, liền hướng lên trên một chút có ý định chạy trốn, tình cảnh hiện tại liền biến thành con mèo hoàn toàn đứng trên giày của Chúc Lương.
Chúc Lương bị nó làm cho sợ hãi đến mức run lên, đầu gối theo phản xạ co lại, thiếu chút nữa đã giơ chân đá về phía trước.
Văn Tiếu Nhiên ngẩng đầu trừng anh ta: “Anh đừng nhúc nhích!”
“ Tôi….” Chúc Lương lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên bị một cô gái xinh đẹp mắng, có chút mất mặt không nhịn được cố gắng giữ chút mặt mũi mà nói, “Cái này thật ra cũng giống như có người sợ quỷ vậy…. Cô có thể khống chế được không?”
Văn Tiếu Nhiên nói: “Tôi không sợ quỷ. Lại nói, anh có thể bị một con mèo nhỏ dọa thành như vậy,” cô cúi đầu trấn an cục bông trắng đang hoảng sợ, buồn cười mà nói, “Nhất định là mất mặt rồi, cũng đừng nghĩ đến chuyện tìm bừa cho mình một cái cớ như vậy nữa.”
Đối với lời nói này Chúc Lương không có cách nào phản bác được, anh vì dời đi sự chú ý mà không dám nhìn vào con mèo,chỉ có thể cúi đầu nhìn chằm chằm cô gái trước mặt.
Nơi nối giữa sợi tóc xoăn và vòng cổ có một mảnh da thịt trắng nõn mềm mại. Khi cô cúi đầu chạm vào con mèo, vài sợi tóc liền bướng bỉnh lướt qua trên da, cuối cùng cũng làm anh dịu đi nỗi sợ hãi của một chút.
“ Được rồi”.Văn Tiếu Nhiên cuối cùng cũng thành công giải cứu mèo con khỏi gông cùm xiềng xích của dây giày, cô đứng dậy, ôm mèo con vào lòng, trìu mến sờ cằm nó: “Không sao rồi...”
Chúc Lương thấy cô vẫn đang nói chuyện với con mèo, cũng không nhìn anh, nên chỉ nhỏ giọng tự mình nói:"Cảm ơn".
“Không có gì, đều là hàng xóm với nhau cả”. Văn Tiếu Nhiên nhìn anh cười cười.
Chúc Lương nhìn chằm chằm vào răng hổ nhỏ của cô, không nói gì nữa, lập tức đẩy cửa đi vào cửa hàng tiện lợi.
Vốn là anh muốn tới đây mua... mua cái gì, sau khi ở ven đường xảy ra chuyện bị con mèo hoang đột kích, Chu Lương phát hiện mình không nhớ nổi, giống như ruồi nhặng đi một vòng quanh cửa hàng, cuối cùng ma xui quỷ khiến mà cầm hộp sữa chua đi tính tiền.
Khi anh bước ra, người hàng xóm đã cứu mạng anh vẫn đang ngồi trên chiếc ghế gỗ bên ngoài cửa hàng tiện lợi. Từ phía sau, có thể nghe thấy những động tác phấn khích của cô khi vuốt ve con mèo.
Chúc Lương đem sữa chua cầm ở trong tay, đang muốn lên tiếng, liền nghe được Văn Tiếu Nhiên nói chuyện.
“Em lớn lên đáng yêu như vậy, tại sao ánh mắt lại không tốt như vậy nha?”
Con mèo ánh mắt không tốt?Chúc Lương sửng sốt, dừng bước chân.
“Đói rồi có phải không? Chị nói cho em biết nhé, lần sau phải học cách nhìn người đáng yêu một chút, người như anh ta không chỉ không cho em đồ ăn, còn sẽ cười nhạo em là đang nằm mơ.”
Chúc Lương: “……”
Đầu óc anh đúng là có vấn đề mới có thể mua cho con mèo một hộp sữa chua.
“Được rồi đừng kêu nữa, chị đi mua cho em chút đồ ăn nhé”.Văn Tiếu Nhiên đứng lên xoay người, xuyên qua cửa kính cửa hàng tiện lợi, thấy bên trong ngoại trừ ông chủ ra thì không có ai khác.
Chúc Lương đã đi rồi, Văn Tiếu Nhiên cũng không để ý, ôm con mèo mở cửa cửa hàng tiện lợi , hướng về phía ông chủ hỏi một câu: “Tôi có thể mang nó vào không?”
Cửa hàng tiện lợi này rất gần với Jike Network. Văn Tiếu Nhiên và những người khác thường đến đây mua đồ ăn vặt, ông chủ sớm đã quen mặt với cô,vẫy vẫy tay bảo cô đi vào.
Ông chủ nhìn thấy con mèo trong lòng cô, liền nói: “ Ồ, là nó sao..?”
Văn Tiếu Nhiên hỏi:" Ông chủ biết nó sao?".
“ Lúc trước tôi thường thấy nó ở đây”, ông chủ nói: “ Đi cùng với mèo mẹ, hai ngày trước mèo mẹ bị xe đâm chết, cũng không nhìn thấy con mèo con, tôi còn tưởng rằng nó cũng bị đâm rồi”.
Văn Tiếu Nhiên ngẩn người.Có thể tưởng tượng được hậu quả của việc chú mèo con hai tháng tuổi lang thang một mình trong tự nhiên.
Dù sao thì cô cũng đã muốn nuôi một con mèo từ lâu rồi, cô nghĩ nghĩ rồi nhìn con mèo trắng mặt tròn một cách trìu mến.
Lúc thanh toán, Văn Tiếu Nhiên hỏi: “Ông chủ, tôi nó để ở cửa hàng có được không? Chiều nay tan làm tôi sẽ tới lấy.”
Ông chủ cười cười: “Cô là khách quen, không thành vấn đề. Bất quá chỉ có thể để nó ở kho hàng a, tránh cho khách hàng khác có ý kiến.”
“Cảm ơn ông chủ! Ông chủ đẹp trai nhất!” Văn Tiếu Nhiên liên tục nói lời cảm ơn, “Đây, còn có hộp sữa chua này nữa".
Ông chủ nhìn một cái, kỳ quái nói: “Người đàn ông kia cũng mới mua nhãn hiệu này.”
Văn Tiếu Nhiên ngẩn người: “Người đàn ông nào?”
“Người vừa mới đi vào trước cô, dáng người rất cao.”
“…… Có thể là trùng hợp thôi.” Văn Tiếu Nhiên nói.
Đem con mèo để ở kho hàng, lại mở một ít sữa chua cho nó ăn,Văn Tiếu Nhiên ra khỏi cửa hàng tiện lợi, vừa đi vừa nghĩ, chẳng lẽ vừa rồi vị hàng xóm kia mua hộp sữa chua là muốn cho mèo ăn sao?
Những nghĩ lại, anh ta sợ mèo như vậy, chắc là không thể nào đâu.
Trở lại công ty, Văn Tiếu Nhiên báo cho mọi người một tin vui rằng cô có một con mèo.
Trong một loạt tiếng chúc mừng, Đại Cần đi tới.
“Đã nghĩ kỹ chưa?” Đại Cần hỏi.
Tâm trạng của Văn Tiếu Nhiên nháy mắt từ trên mấy đám mây rơi xuống.
Việc hoàn thiện một bức tranh gốc, bắt đầu từ giai đoạn phác thảo, phải trải qua rất nhiều khó khăn từ khâu lên kế hoạch, họa sĩ chính, nhà sản xuất, cuối cùng không hề dễ dàng để hoàn thành, còn bị người kiến tạo mô hình chê bai. Nếu Đại Cần lựa chọn hợp lý thì không sao, nhưng anh ta chỉ muốn lười biếng mà thôi, cho dù Văn Tiếu Nhiên không phải người xấu tính, cũng khó tránh khỏi trong lòng không vui.
“ Tôi nghĩ cô cũng đừng do dự nữa”.Đại Cần nói," thay đổi lại hai nét thôi".
Văn Tiếu Nhiên quay đầu, cười nói: “Anh cũng là người làm mỹ thuật, hẳn là biết ‘sửa hai nét ’ cũng không phải là một chuyện nhẹ nhàng như vậy?”
Đại Cần cười lạnh một tiếng: “Được, vậy hỏi Hứa đại sư đi.”
Hứa Văn Hạo tuy rằng được xưng là Hứa đại sư,nhưng thực tế anh ấy đã ngoài ba mươi,mang mắt kính, thoạt nhìn là một bộ dáng lịch sự văn nhã . Anh ấy thấy hai người đi tới, liền hỏi: “Làm sao vậy?”
Đại Cần ác ý cáo trạng trước, bày ra vẻ mặt đau khổ tố cô chỉ lo hoàn thành bộ phận của chính mình, hoàn toàn không suy xét lượng công việc của đồng nghiệp.
Đại Cần tuy rằng không ‘Cần’, nhưng giọng đặc biệt ‘ lớn’ , anh ta thét to một tiếng, ánh mắt mọi người xung quanh đều nhìn lại đây.
Chờ hắn bùm bùm nói xong, Văn Tiếu Nhiên mới mở miệng nói: “Đại Cần trước đó đưa ra hai phương án giải quyết. Một là muốn tôi sửa lại bản vẽ,nhưng từ khi bắt đầu thiết kế bức tranh này, tôi đã cân nhắc đến vấn đề mô hình, hơn nữa cũng dựa vào các NPC tương tự trước đó. Khối lượng công viên và chu kỳ kiến mô của công chúa tinh linh không có vấn đề. Sau đó, Đại Cần còn nói muốn đem trang phục thị nữ để sử dụng cho công chúa tinh linh,nhưng công chúa yêu tinh là một NPC quan trọng trong cốt truyện,gây ra sự mất kết nối giữa hiệu ứng nhân vật và cài đặt cốt truyện, điều này sẽ ảnh hưởng đến cảm giác hòa nhập của người chơi khi chơi game.”
Tề Toa Toa xa xa mà hướng về phía cô dựng cái ngón cái lên, Văn Tiếu Nhiên trong lòng lại không quá lạc quan.
Bởi vì những lời này của cô, Hứa Văn Hạo nghe cũng không quá nghiêm túc.
Trong lòng cô có chút kỳ quái,sở dĩ buổi sáng khi cô đưa ra lời đề nghị không thành, muốn cho Hứa Văn Hạo quyết định là bởi vì Hứa Văn Hạo nổi tiếng là người có tiêu chuẩn cao và yêu cầu khắt khe trong đội,phàm là từ khâu tự làm tài nguyên cho đến khi cập nhật hoàn thiện chi tiết, anh ấy một cái cũng sẽ không bỏ qua.
Hứa Văn Hạo lấy bức tranh gốc từ svn ra, nhìn một lát rồi nói: “Cái NPC này là đặt ở cảnh nào?”
Văn Tiếu Nhiên trả lời nói: “Rừng rậm Bailina, là một phó bản mới cho 20 người chơi".
Khi tính đến các vấn đề như máy tính của người chơi và máy chủ trò chơi, tổng số lượng và chất lượng tài nguyên trong cùng một màn hình thường được xem xét khi làm trò chơi. Khi cần tải quá nhiều tài nguyên, nhiều người chơi có máy tính kém sẽ dễ bị treo màn hình.
"Miracle Fantasy" hiện do Hằng Tinh Studio điều hành là một trò chơi cũ đã hoạt động được mười năm. Nhiều người chơi vẫn chơi trò chơi này gọi nó là trò chơi dưỡng lão.
Tuy “Miracle Fantasy” không có yêu cầu cao về cấu hình máy tính nhưng cũng chính vì điều này mà phần lớn nhóm người chơi hiện tại đều là những nhân viên văn phòng hoài cổ mỗi ngày sau giờ làm việc chỉ muốn tìm một chút giải trí để vượt qua áp lực cuộc sống. Vì vậy, đương nhiên cấu hình máy tính sẽ không được nâng cấp cho mục đích này.
Càng là như vậy, thì studio càng cần cân nhắc xem máy tính của người chơi có thể tải được tài nguyên trò chơi hay không.
Câu trả lời của Văn Tiếu Nhiên về cơ bản đã chặn lại việc Đại Cần lười biếng với lý do mới là “máy tính của người chơi không điều khiển được”.
Hứa Văn Hạo không tỏ ý kiến, lại hỏi Đại Cần: “Anh dự định yêu cầu bao nhiêu mặt?”
“Ít nhất 5000,” Đại Cần nói, “ NPC chung của chúng tôi đều là ba đến 4000 mặt số, cái này quá nhiều.”
Lúc này Hứa Văn Hạo cười cười, cười đến Đại Cần có chút chột dạ.
“Tôi làm mỹ thuật 12 năm, bức trang gốc này không có khả năng yêu cầu 5000 mặt.”
“Đại Cần,đánh giá ban đầu này của anh không quá chuẩn rồi.”
Văn Tiếu Nhiên ở trong lòng vì Hứa Văn Hạo điên cuồng vỗ tay, không hổ là Hứa đại sư, chỉ nhẹ nhàng nói một câu, là có thể dùng thâm niên đem Đại Cần lập tức chèn ép xuống.
Bất quá Hứa Văn Hạo lại đổi chủ đề: "Nhưng lo lắng của anh cũng có lý, một phó bản cho 20 người, sẽ không có người chơi. Thực sự không cần thiết phải chi tiết như vậy. Như vậy đi, cũng không cần thay đổi nguyên bản bức tranh. Đại Cần trực tiếp đem mấy cái bộ phận dải lụa này xóa đi là được.” Nói xong anh ấy liền tắt hồ sơ.
Giải quyết dứt khoát, không cho hai người có cơ hội “ Kháng án” lần thứ hai.
Đại Cần đối với loại an bài này không quá vừa lòng, nhưng có thể ôm công việc nhẹ nhàng một chút cũng được nên không nói thêm gì.
Văn Tiếu Nhiên rối rắm muốn nói thêm vài câu nữa, Hứa Văn Hạo lại hướng về phía cô lắc lắc đầu: “Trở về đi, nhớ rõ thứ hai tuần sau giao sơ đồ phác thảo mới.”
Rầu rĩ không vui mà trở lại trên chỗ ngồi, Văn Tiếu Nhiên click mở nhóm Q nhỏ có tên là “Plastic thuyền nhỏ nói lật liền lật”.
【 Nguyên Họa - Tiếu Tiếu: Hứa đại sư hôm nay làm sao vậy, anh ấy trước kia không như vậy a. 】
【 Kế hoạch - Tề tiểu thánh: Một số lão đại phụ trách các bộ phận buổi sáng vẫn luôn mở họp, tớ nhìn hiện tượng thiên văn ban đêm, cảm thấy sẽ có chuyện lớn xảy ra. Đinh Xảo bên cậu có tin tức gì không? 】
【 Front-end-Thật không may: Nói tóm tắt một chút đi? 】
Tề Toa Toa đánh chữ thần tốc, rất nhanh liền đem nguyên nhân hậu quả của sự việc mà nói ra.
Nhìn trên màn hình rậm rạp lịch sử trò chuyện, Văn Tiếu Nhiên không khỏi có một loại dự cảm.
Cái này phòng làm việc, có lẽ sẽ phát sinh biến động.