Trên thực tế, "Gà nướng hạt dẻ" đã nhận ra Văn Tiếu Nhiên ngay từ khi cô bước vào cửa nhà hàng.

...Không đúng, là Chu Lương nhận ra cô ngay lập tức.

Chu Lương bị Trần Lập, một đồng nghiệp ở công ty cũ của anh làm phiền vài ngày nay, nhất quyết mời anh đi ăn trước khi bàn bạc về việc hợp tác. Sau nhiều lần không thể từ chối, anh đã để đối phương quyết định thời gian và địa điểm, sau đó tùy tiện mà đến ứng phó trước.

Trần Lập là một người nói nhiều nhưng không nói vào trọng tâm. Sau khi hai người gọi đồ ăn, anh ấy nói rất nhiều, nhưng Chu Lương một câu cũng không nghe lọt.

Anh lơ đãng quan sát khung cảnh của nhà hàng, sau đó anh nghe thấy tiếng chuông gió ngoài cửa vang lên, ba cô gái trẻ vừa cười vừa nói từ bên ngoài bước vào.

Chúc Lương liếc mắt một cái liền nhìn thấy Văn Tiếu Nhiên.

Kỳ thực, thoạt nhìn Chu Lương cũng không chắc đây chính là người hàng xóm quấy rối mình vào nửa đêm ngày hôm qua. Đêm qua khi gặp nhau, Văn Tiếu Nhiên chỉ mặc một bộ quần áo ở nhà màu vàng, tóc còn chưa khô hẳn, còn dính một nửa vào da đầu, trông giống như một con gà nhỏ màu vàng vừa mới ra khỏi nước.

Lúc đó anh còn nghĩ, thật là lãng phí gương mặt kia.

Nhưng bây giờ nhìn lại, Chúc Lương biết tối hôm qua mình đã hiểu lầm.

Văn Tiếu Nhiên không chỉ biết mình xinh đẹp mà còn không ngần ngại công khai vẻ đẹp của mình.

Một chiếc áo thun tay lỡ cổ điển màu xanh hải quân kết hợp với váy xếp tầng lưng cao kẻ sọc đen trắng. Mái tóc đen còn ướt tối qua đã được uốn thành những lọn tóc xoăn lười biếng. Lối trang điểm tinh tế cùng đôi môi đỏ tươi, cả người trông rất cổ điển lại thời thượng.

“ Cho anh xem hiện tại bọn họ đang nhận loại mặt hàng gì một chút”.Trần Lập vẫn đang phàn nàn về công ty, thấy Chu Lương không còn tập trung vào mình nữa, liền đi theo ánh mắt anh liếc nhìn về phía cửa, “Aiyo, người mới vào quả là một tiểu tiên nữ. "

Chúc Lương thu hồi ánh mắt, bưng ly nước chanh lên uống một ngụm.

Trần Lập lại không rời mắt được,vỗ vỗ bàn nói: “Ai anh không nhìn sao? Nhìn rất thuận mắt, trên cổ còn mang một cái choker.”

Choker?

Chúc Lương bị anh ta nhắc, ngẩng đầu xác nhận một cái.

Thật sự đúng là có đeo một cái,mỏng và đen, nhìn từ xa không thể biết đó là chất liệu gì.

“Trang điểm xinh đẹp như vậy, anh đoán cô ấy đến từ công ty nào?” Trần Lập nói một cách hứng thú, “Như thế này chắc là làm quảng cáo hoặc là quan hệ công chúng gì đó nhỉ?".

Khu vực lân cận Nhuyễn Kiện Viên công ty lớn lớn bé bé đều có đủ,Chúc Lương lười đoán, chỉ là thay đổi đề tài oán giận nói: “ Nhà bếp có phải xuống biển vớt cá rồi hay không? Tôi uống nước đến no rồi”.

Mỗi khi Chúc Lương ghét bỏ nhà hàng làm đồ ăn chậm, đều sẽ có cùng loại trêu chọc như vậy.

Nếu món chay lên chậm, liền nói nhà bếp còn đang gieo giống; món mặn lên chậm, liền nói nhà bếp còn đang bận nuôi dưỡng; còn nếu là nước lên chậm, liền nói là vòi nước đang bị tắc.

Trần Lập thần bí mà cười: “Vậy anh  đừng uống, chừa bụng một chút, nếm thử hương vị đồ ăn đi.”

Chúc Lương không thích anh ta nói nhiều, liền sốt ruột lấy điện thoại ra lướt weibo.

Trên weibo cũng không có gì để xem.

Chúc Lương hoài nghi tài khoản mới đăng ký của mình không theo dõi bất kỳ blogger thú vị nào. Trong khi đang uống nước, anh suy nghĩ tìm kiếm một vài tác giả truyện cười để theo dõi thì nghe thấy từ bàn bên cạnh truyền đến một âm thanh cũng không lớn lắm, lại đem anh thiếu chút nữa đem hết nước trong miệng mà phun ra ngoài.

“Hàng xóm của cậu gọi là Gà nướng hạt dẻ?”

Ngoài dự liệu,tên của Chúc Lương đã bị thay đổi một cách khó hiểu. Chờ anh vất vả ho xong, oán hận mà liếc nhìn về phía bàn bên cạnh một cái, liền thấy người hàng xóm không biết họ tên kia đang đem nửa khuôn mặt của mình giấu sau thực đơn, chính là lén lút mà nhìn anh.

Chúc Lương không chút nghĩ ngợi, lập tức đem một ánh mắt hình viên đạn ném qua.

Rất tốt, hiện tại liền đem cả khuôn mặt toàn bộ giấu sau thực đơn.

Văn Tiếu Nhiên dùng thực đơn làm lá chắn để chống lại ánh mắt sát khí từ bàn bên cạnh, cô đưa ngón tay lên môi ra hiệu cho cô gái ngốc nghếch Tề Toa Toa nhanh chóng câm miệng.

Tề Toa Toa cũng không phải thật sự ngốc nghếch, nhìn đến này tình hình, tuy rằng không biết cụ thể phát sinh chuyện gì, nhưng cũng kịp thời thu lại âm thanh.

Đinh Xảo đem âm lượng giảm đến thấp nhất, nói: “Dù sao đều gặp mặt, vậy dứt khoát đừng thay đổi nữa, nếu không lại giống như cậu đang sợ anh ta vậy".

Văn Tiếu Nhiên cảm thấy lời này có đạo lý, đơn giản đem thực đơn thả lại trên bàn.

Nhà hàng này thậm chí không cần người phục vụ khi gọi món. Mỗi bàn đều được trang bị một chiếc máy tính bảng. Ba người cùng nhau chọn ra một số món ăn được gợi ý nhiều nhất trên mạng.

Mấy người nói đông nói tây tán gẫu về tin bát quái trong công ty, thuận tiện công kích một chút ý nghĩ lười biếng dùng mánh lới của Đại Cần.Sau khi chờ đợi gần nửa giờ, người phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên.

Người phục vụ là một cô gái xinh đẹp, dáng người nhỏ nhắn gầy gò, một bên đem mâm đồ ăn đặt lên bàn, một bên giật giật môi.

Giống như nói câu gì đó, nhưng ba người có mặt ở đây bối rối nhìn nhau,ai cũng không nghe thấy.

Đinh Xảo trực tiếp hỏi: “Xin lỗi, cô vừa nói gì thế?”

“ Vị nào vừa mới gọi một phần bít tết sườn mắt vậy?”.Người phục vụ lại nói, giọng vẫn rất trầm, như thể lớn hơn nữa sẽ khiến cô sợ hãi.

Bất quá tốt xấu gì cũng có thể nghe rõ, Đinh Xảo giơ tay.

Khi phần ăn cho hai người còn lại được bưng ra, người phục vụ vẫn như cũ, giọng nói so với tiếng muỗi cũng không lớn hơn là bao. May mắn là họ đã có kinh nghiệm, nhận bữa trưa từ người phục vụ ăn nói nhẹ nhàng.

Bộ đồ ăn trong cửa hàng này chắc hẳn đã được lựa chọn cẩn thận, những chiếc đĩa được bày biện đẹp mắt và trông rất ngon miệng.

Nhưng chờ các cii chính thức bắt đầu ăn, lại sôi nổi lộ ra b·iểu t·ình thất vọng.

Nó quá bình thường, không chỉ có lỗi với giá cả và sự nổi tiếng của nó mà còn có lỗi với sự chờ đợi nửa tiếng của họ.

Một nhà hàng nổi tiếng trên Internet sử dụng môi trường và bầu không khí làm điểm thu hút khách hàng, nhưng không có điểm mạnh nào khác. Ba người nhìn nhau rồi ngầm đưa ra kết luận này.

Đinh Xảo miễn cưỡng nhai một miếng thịt bò rồi nuốt xuống, hỏi: “Cửa hàng này ai chọn? Đứng ra chịu chết đi.” Nói xong cô ấy liền cùng Văn Tiếu Nhiên hai người cùng nhau, đem ngón tay hướng về phía Tề Toa Toa.

Tề Toa Toa đột nhiên nhận cái nồi này có phần ủy khuất: “Nhưng các cậu cũng đồng ý a.”

“Không có biện pháp, ai kêu cậu nơi này chỉ lập một cái kế hoạch ở chỗ này?” Văn Tiếu Nhiên híp mắt nở nụ cười, mềm mại mà nói ra một câu chân lý, “Gặp chuyện có sai sót mắng người lập kế hoạch, đây chính là quy tắc của công ty game nha.”

Cá hồi áp chảo của Tề Toa Toa hương vị cũng không ngon, cô buồn bực mà chọc vài cái nói: “Gần đây có người đề cử , tớ làm sao biết sẽ khó ăn như vậy.”

" Ai hận cậu đến vậy?Đề cử cho cậu loại cửa hàng này?” Đinh Xảo hỏi.

Tề Toa Toa cầm lấy di động đưa cho hai người các cô xem,“Đây là lời của mấy blogger ẩm thực trên weibo nói.”

Văn Tiếu Nhiên cầm điện thoại lên đọc: “Trên tường cửa hàng có những bức tranh đen trắng rất quý giá,khiến mọi người cảm thấy như đang quay trở lại thế kỷ trước. Cửa hàng này có thể mang đến một không gian hoài cổ trang nhã cho những người thành thị bận rộn…nói vậy chủ nhà hàng cũng là một người có linh hồn thú vị …."

"…… Phốc, cái quỷ gì vậy,” cô ấy lướt xuống mấy trang, xem đến trợn mắt há hốc mồm, “Các blogger ẩm thực đều là loại phong cách này sao?”

“ Không phải tất cả đều như vậy”. Tề Toa Toa giải thích nói, “Còn có người bình luận món ăn.Tớ chính là nhìn thấy mới muốn đến cửa hàng này.”

Đinh Xảo khinh thường nhìn lại mà nói:" Các blogger ẩm thực đều kiếm tiền từ những lời giới thiệu này. Nếu không, cậu nghĩ những nhà hàng nổi tiếng trên Internet đó làm sao có thể lần lượt trở nên nổi tiếng? "

Chúc Lương cách vách rùng mình một cái, cùng bộ mặt quẫn bách của Trần Lập trao đổi ánh mắt, rất nhanh thanh toán hóa đơn rời khỏi nơi này.

Hai người đi đến đường cái, Trần Lập hỏi: “Cảm thấy cửa hàng này thế nào?”

“Nếu là tôi tự mình bỏ tiền, chính là sẽ muốn đánh người ” Chúc Lương ở ven đường châm điếu thuốc, tìm một cái thùng rác sạch sẽ dừng lại bước chân, “Bất quá xét thấy là anh mời khách, vậy miễn cưỡng nhịn vậy.”

Trần Lập nói: “Công ty chúng ta nhận được hợp đồng marketing thông qua hai tài khoản là Lianlian Kitchen và Yishishi mà quảng bá. Bên đó bây giờ không ổn, quảng cáo gì cũng nhận, hoàn toàn chính là trong mắt chỉ có tiền account marketing, Sớm muộn gì họ cũng sẽ phá hủy bảng hiệu của chính mình.”

Chúc Lương run tay vẫy vẫy tàn thuốc nói: “Là công ty của các anh...”

“…… Anh, anh cái người này nói chuyện thật sự khiến người ta nghẹn họng như vậy a ,” Trần Lập đã nhìn quen nên cũng không trách mà chỉ hỏi một câu, ánh mắt có chút hoang mang, “Không phải, anh thật sự không làm sao?”

Chúc Lương nói: “Không có hứng thú, dù sao lưu lượng truy cập cũng ở mức trung bình, dứt khoát nhân lúc tuổi còn trẻ, đổi việc còn kịp.”

Trần Lập trên dưới đánh giá hắn vài lần: “Tôi tin anh thì có mà đi đầu xuống đất.”

Chu Lương nhướng mày mỉm cười, vứt tàn thuốc vào thùng rác, sau đó vẫy tay tạm biệt người bên cạnh: “Lần sau tôi sẽ đãi anh.”

Bên kia nhà hàng Quý Duyệt,Văn Tiếu Nhiên cùng Đinh Xảo và Tề Toa Toa cũng vừa thanh toán xong hóa đơn.

Người phục vụ thanh toán hóa đơn nói chuyện cũng cực kỳ nhỏ giọng, Văn Tiếu Nhiên hoài nghi đây là quy định chỗ của bọn họ , vì muốn xây dựng ra cái loại bầu không khí yên tĩnh này, chỉ tiếc làm quá hoá dở, ngược lại làm lòng người sinh ra bực bội.

Ra khỏi tiệm cơm Tây, Văn Tiếu Nhiên sờ sờ cái bụng mình nói: “Không ăn no, buổi chiều còn phải cùng Đại Cần đại chiến 300 hiệp nữa, trước tiên tớ phải bổ sung sức chiến đấu, miễn cho bị anh ta làm cho tức chết.”

Đinh Xảo ngáp một cái: “Tớ không đi cùng cậu đâu, tớ muốn trở về ngủ trưa một chút.”

“Không sao, một mình tớ đi là được,” Văn Tiếu Nhiên ‘lương thiện thấu hiểu lòng người’ mà nói, “Các cậu về công ty trước đi.”

Khu vực này của Nhuyễn Kiện Viên là khu văn phòng công nghiệp sáng tạo mới được phát triển trong vài năm qua. Cả phong cách kiến ​​trúc và tiện ích đô thị đều được thiết kế đồng bộ và tối ưu hóa.

Kể cả vỉa hè thường có vẻ chật hẹp ở thành phố cổ Ở đây cũng đã được mở rộng nhiều lần, khi đi lại bình thường không có khả năng bị ai cản trở nên người ta thường nói đùa rằng hai chiếc ô tô có thể chạy cạnh nhau trên vỉa hè.

Nhưng ngay cả như vậy, khi Văn Tiếu Nhiên muốn đi đến cửa hàng tiện lợi gia đình kia, lại bị người ta ngăn chặn ở ngoài cửa.

Người này chính là cái người hàng xóm không biết họ tên của cô, anh đang đưa lưng về phía đường phố, đứng ở ngoài cửa cửa hàng tiện lợi không nhúc nhích.

Người đàn ông này cao ít nhất châc cũng phải là 1m85, chân thon dài giống như cây cột cạnh đó,may mắn lúc này không có ai từ trong cửa hàng tiện lợi đẩy cửa đi ra,nếu không khẳng định có thể có một cánh cửa đập thẳng lên mặt anh ta.

Văn Tiếu Nhiên bước một bước chợt dừng lại, nghĩ thầm chẳng lẽ anh ta muốn tính sổ tính sổ với mình sao?

Nhưng sau đó lại nghĩ lại, dù có chặn cô để tính sổ thì cũng phải chặn ở cổng nhà hàng cơm Tây mới đúng, làm sao anh ta có thể biết được cô đột nhiên muốn đến cửa hàng tiện lợi được chứ.

Vì vậy, cô cắn răng bước tới với ý định thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với hàng xóm.

Trong giọng điệu mang theo ý cười: “Xin chào, có thể nhường đường một chút được không?”

Chúc Lương quay đầu lại, trong ánh mắt tràn ngập nghi hoặc “Sao lại là cô",ngay cả động tác quay đầu cũng cứng đờ.  Ít nhất theo như Văn Tiếu Nhiên nhìn thấy, người máy so với anh ta còn linh hoạt hơn.

Cô hướng về phía Chúc Lương cười một chút,lúc đang muốn mở miệng, lại nghe thấy một âm thanh truyền tới.

“Meo~”

Văn Tiếu Nhiên sửng sốt, sau đó lại một cúi đầu,lúc này mới phát hiện hóa ra dưới chân người đàn ông này có một con mèo trắng nhỏ lông xù, nhìn qua chắc là mới sinh chưa được hai tháng, còn không to bằng chiếc giày thể thao của vị tiên sinh “ Gà nướng hạt dẻ” này. 

Con mèo nhỏ dùng chân trước của mình gắt gao ôm lấy mắt cá chân của người đàn ông, đang cố gắng trèo lên phía trên, cái đuôi phía sau khẽ đảo qua giày anh,có lẽ coi người đàn ông đó như một cây trụ dùng để cho mèo cào móng.

Lực chú ý của Văn Tiếu Nhiên bị hấp dẫn một chút,cô là điển hình của một người yêu mèo không hơn không kém, nếu không phải trước kia ở thành phố S phải ở nhà thuê, có lẽ cô đã trở thành chủ nhân của mèo từ lâu rồi. Cái tật xấu nhìn thấy mèo liền giống như mắc bệnh nguy kịch không đi nổi lại tái phát, cho dù người đàn ông trước mặt là người hôm qua mới cười nhạo cô, cũng tạm thời bị cô vứt lên chín tầng mây.

Nhìn nhiều thêm vài lần, cô lại phát hiện hình như cũng con mèo nhỏ không phải cố tình ôm mắt cá chân người đàn ông này cho lắm.

Văn Tiếu Nhiên ngẩng đầu nhìn Chúc Lương: “Móng vuốt của nó hình như bị mắc vào dây giày của anh, anh có thể giúp nó tháo ra không?”

“Không thể,” Chúc Lương nhíu mày, cả người đông cứng mà hỏi lại, “Nó không thể tự đi xuống sao?".

Văn Tiếu Nhiên lắc đầu nói: “Chắc là không được đâu. Thật ra rất đơn giản, anh chỉ cần nắm nó……” Còn chưa nói dứt lời, cô liền phát hiện có gì đó không đúng lắm.

Sắc mặt người đàn ông tái nhợt, ở khoảng cách gần có thể thấy được trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh, lại nhớ tới dáng vẻ cả người cứng đờ của anh lúc nãy, cùng với âm thanh có chút run run hỗn loạn…

Trong chớp mắt, Văn Tiếu Nhiên chợt hiểu ra.

Cô thật cẩn thận hỏi: “Anh …… Sợ mèo sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play