8h30 tối, tổ mỹ thuật Q của phòng làm việc Hằng Tinh xuất hiện một tin nhắn.
【 Nguyên Họa-Tiếu Tiếu: @modelling- Đại Cần, bức tranh gốc của công chúa tinh linh đã được tải lên svn ①, vẫn là con đường cũ, mọi người nhớ xem qua một chút nhé. 】
Gửi tin nhắn này xong, Văn Tiếu Nhiên ngáp một cái, từ dưới hộc tủ bàn làm việc lấy ra một bộ đồ thể thao.
Trong nhóm Q , Đại Cần vẫn cứ mãi không có hồi âm, cô cảm thấy kỳ quái liền ngoái đầu nhìn thoáng qua bàn làm việc phía sau, mới phát hiện chỗ ngồi thuộc về Đại Cần sớm đã không thấy người, bàn làm việc trống không.
Hóa ra đã đến giờ tan tầm.
Văn Tiếu Nhiên thấy thế, dứt khoát cầm bộ đồ thể thao đi vào phòng vệ sinh dưới lầu.
Khi cô bước ra lần nữa, mái tóc đen được uốn cẩn thận đã được buộc thành đuôi ngựa ngắn, làm nổi bật ngũ quan xinh đẹp trên khuôn mặt trắng nõn của cô. Bộ đồ thể thao trắng ở trên và đen ở dưới trông bình thường nhưng lại tôn lên đường cong hoàn hảo với vòng eo thon và đôi chân dài.
Đinh Xảo bưng ly cà phê đi ngang qua, vẻ mặt u ám: “Tan làm à? Lại muốn chạy bộ về nhà?”
“ Tớ gần đây tăng cân một chút”.Văn Tiếu Nhiên nói, “Thừa dịp mùa hè còn chưa tới, phải nhanh chóng rèn luyện.”
Đinh Xảo lùi lại hai bước, cười nhận xét: “Không nhìn ra được , eo vẫn gầy, ngực vẫn phẳng như vậy.”
Văn Tiếu Nhiên: “……”
Cúp E thật ghê gớm a!
Đinh Xảo cùng Văn Tiếu Nhiên vào công ty cùng một lượt.
Chẳng qua trước kia cô ấy là lập trình viên,mà Văn Tiếu Nhiên là họa sĩ vẽ tranh gốc. Lúc trước khi còn trong quá trình đào tạo người mới, hai người đã cùng nhau thực hiện các bản demo. Sau khi kết thúc khóa đào tạo, họ tình cờ ở cùng một phòng làm việc, nghiễm nhiên trở thành bạn tốt của nhau.
Đinh Xảo người này chỗ nào cũng tốt, chỉ là ỷ vào thân hình trước sau đều nhô ra của mình mà luôn cười nhạo Văn Tiếu Nhiên, khiến cô ba năm vẫn luôn tức giận đến ngứa răng.
Văn Tiếu Nhiên tặc lưỡi cười hì hì, lộ ra hai cái răng hổ nhỏ, hỏi: “Đinh Xảo, còn chưa tan làm sao?”
Cô bày ra cái b·iểu t·ình này, chắc chắn là đang nghĩ đến ý đồ xấu nào đó, trong lòng Đinh Xảo vang lên hồi chuông cảnh báo,cảnh giác hỏi: “Làm gì?”
Văn Tiếu Nhiên lùi lại gần sát mặt cô, cười xấu xa hỏi: “ Có phải cậu muốn ở lại tăng ca để viết Bug không?”. Nói xong, không chờ đối phương kịp lao tới, cô nhanh chân chạy vài bước lùi về phía sau chỗ ngồi.
Đinh Xảo bị bỏ lại một mình đứng tại chỗ nổi cơn thịnh nộ.
—— Làm thế nào để chọc giận một lập trình viên ngay lập tức?
——Đó là khi đi ngang qua cô ấy, nói một câu: “Lại ở viết bug à?”
Phản ứng của Đinh Xảo đã thành thật cho thấy tính xác thực của trò đùa trên mạng này.
Văn Tiếu Nhiên sau trò đùa dai của mình tâm tình rất tốt, khi biết Đại Cần trả lời ngày mai sẽ xem, cô gửi cho cả nhóm một biểu tượng cảm xúc bán manh (*) rồi tắt máy tính.
(*) Bán manh: Bày ra dáng vẻ đáng yêu
Cuối tháng 4, thời tiết ở thành phố S trở nên oi bức hơn, chỉ có làn gió buổi đêm thổi qua mặt vẫn còn mang theo vài phần lạnh lẽo của mùa xuân.
Sau khi quẹt thẻ trước cổng tầng một của công ty, Văn Tiếu Nhiên làm vài bài thể dục giãn cơ, sau đó đeo tai nghe, mở ứng dụng nghe nhạc, mở danh sách bài hát thể thao mà cô đặc biệt sưu tầm rồi bắt đầu chạy bộ về nhà.
Nhà cô là một tiểu khu nằm cách công ty khoảng 5km.
Ngôi nhà là một căn nhà cũ được mua trước Tết. Cô mới chính thức chuyển đến vào tháng trước. Đó là một căn hộ nhỏ có một phòng ngủ và một phòng khách, vừa vặn cho một con cẩu độc thân là cô ở.
45 phút sau, Văn Tiếu Nhiên mới vừa chạy đến cửa lớn tiểu khu, di động liền vang lên.
“Bảo bối à, con về chưa?” Xưng hô ngọt ngào như này không cần đoán cũng biết, đầu dây bên kia là Diệp Hiểu Tinh, mẹ của Văn Tiếu Nhiên.
Văn Tiếu Nhiên trả lời: “Một chút nữa.”
Diệp Hiểu Tinh vừa nghe được lời này liền không vui: “Ai da hôm nay lại tăng ca sao? Công ty các con làm sao vậy a, cơm chiều con có ăn uống tử tế hay không?".
“Ăn, một chén,…… Tiểu hoành thánh,” Văn Tiếu Nhiên mới vừa chạy xong,thở hổn hển, ngắt quãng nói: “Ở..ở căn tin ăn”.
Diệp Hiểu Tinh ở trong điện thoại trầm mặc vài giây, hạ giọng hỏi: “Bảo bối con đang làm gì vậy?”
“A? Mới vừa chạy bộ xong, còn chưa chạy được mấy bước đâu ,” Văn Tiếu Nhiên ngẩn người, bỗng nhiên phản ứng lại, “Ai nha, mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy!”
“ Ai bảo con nói chuyện kỳ quái như vậy làm gì”,náo loạn hiểu lầm như vậy, Diệp Hiểu Tinh lại còn đúng lý hợp tình nói, “ mẹ còn đặc biệt vui vẻ, còn nghĩ rằng cuối cùng bảo bối của chúng ta rốt cuộc cũng chịu kết giao bạn trai”.
Thật sự có bạn trai, lúc này cô có thể nghe điện thoại được sao?
Văn Tiếu Nhiên ở trong lòng hung hăng mà phun ra một trận.
Năm nay cô mới 25 tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học, cô gia nhập Jike Network, một trong những công ty game hàng đầu trong nước, được gần ba năm. Hàng năm vào dịp Tết, không đưa được người về nhà nên không tránh khỏi bị bố mẹ cằn nhằn.
“Mẹ ——” Văn Tiếu Nhiên kéo dài quá âm điệu làm nũng, “Con còn nhỏ mà, bố mẹ thật sự muốn gả con đi sao? ”
Ai ngờ Diệp Hiểu Tinh lại không mắc lừa: “ Con một mình ở bên ngoài, nhất định phải có người chăm sóc. Con nhìn con đi, mỗi ngày ăn ở nhà ăn của công ty, nhà ăn làm sao có dinh dưỡng được?”.
“ Ngày hôm qua mẹ cùng bố con có nói qua, làm game mệt mỏi như vậy,còn không bằng về nhà tìm một công việc sáng đi chiều về. Ở bên ngoài một mình chịu khổ, chi bằng ở trong nhà thoải mái hơn”.
“Cũng không có cực khổ lắm ,” Văn Tiếu Nhiên mềm mại mà nói, “Làm việc mình thích, tăng ca cũng rất vui vẻ.”
“ Thật là không nói được con. Được rồi, được rồi, dì ba con gọi điện tới, mẹ cúp máy trước đây”, Diệp Hiểu Tinh nói.
Văn Tiếu Nhiên vừa vặn vào thang máy: “Được, tạm biệt mẹ.”
Sau khi cúp điện thoại, Văn Tiếu Nhiên nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của mình trên vách kính thang máy.
Mới vừa chạy xong, cả khuôn mặt của cô đều đỏ bừng, nhưng vẫn có thể nhìn ra đó là một khuôn mặt rất xinh đẹp, hơn nữa vì đôi mắt hình quả hạnh nên trông cô trẻ hơn tuổi thật một chút.
Gần đây cũng không biết bố mẹ cô bị làm sao, không thúc giục cô kết hôn thì chính là thúc giục cô về nhà, Văn Tiếu Nhiên thật sự không rõ suy nghĩ của họ.
Thang máy dừng ở tầng 15, Văn Tiếu Nhiên lấy chìa khóa đi vào. Tầng này có tổng cộng 8 hộ, nhà cô là phòng 1508 ở cuối bên trái.
Đẩy cửa ra thay đổi giày, Văn Tiếu Nhiên liền trực tiếp bổ nhào lên trên sô pha.
Vừa rồi ở trong điện thoại, nói không khổ là gạt người, nhưng nói vui vẻ cũng là sự thật.
Từ nhỏ cô đã rất thích vẽ tranh,cũng thích chơi game.Có công việc nào trên đời phù hợp với cô hơn việc vẽ tranh trong trò chơi gốc đây?
Sẽ không có.
Huống chi ở công ty game, mỹ thuật vốn được coi là một vị trí không cần tăng ca nhiều. Lấy Đinh Xảo làm ví dụ. Có thể tan làm lúc 10 giờ mỗi ngày là một sự kiện đáng ăn mừng.
Nhưng những bậc cha mẹ làm nhân viên công vụ ở các thành phố hạng hai không thể hiểu được điều này. Họ đã quen với việc tan sở đúng giờ và không hiểu tại sao con gái họ tại sao lại muốn chạy đến thành phố lớn để chịu khổ.
Công việc này của bọn họ tuy rằng rất vất vả,nhưng so với những người cùng lứa thì vẫn tốt hơn.Nó được coi là một ngành công nghiệp được trả lương cao. Nếu không, Văn Tiếu Nhiên sẽ không dám ở tuổi 25 vay tiền mua nhà gần khu Nhuyễn Kiện Viên, một nơi tấc đất tấc vàng như vậy.
---Mặc dù số tiền đặt cọc ban đầu là do bố mẹ cô cung cấp.
Nghĩ tới đây, Văn Tiếu Nhiên cảm thấy mẹ mình chỉ tùy tiện nói vài câu mà thôi. Dù sao nhà đã mua rồi, đồng nghĩa với việc gia đình ủng hộ cô ổn định cuộc sống, bén rễ nảy mầm ở đây, làm gì có đạo lý lại trở về.
Ngày một tháng năm tốt nhất nên trở về gặp bố mẹ, Văn Tiếu Nhiên đã hạ quyết tâm, nỗi buồn vì bị thúc giục kết hôn nhanh chóng biến mất trong thang máy.
Cô lưu loát mà từ trên ghế sô pha bò dậy, đi đến phòng vệ sinh tắm rửa một chút.
Sau khi tắm xong, Văn Tiếu Nhiên sấy khô tóc một nửa, sau đó ngồi vào bàn ăn bắt đầu vẽ nguệch ngoạc vào sổ phác thảo.
Tranh gốc của Tinh linh công chúa đã giao lên rồi, ngày mai cô bắt đầu thiết kế một nhân vật nữ vu (*) NPC.
(*) Nữ Vu: Phù thủy
Nữ vu đại diện cho thế lực tà ác, màu sắc chủ yếu là màu tím và đen.
Hồ sơ kế hoạch đã yêu cầu, đặc biệt lưu ý trong tài liệu rằng đây là một nhât vật nữ vu gợi cảm,nên khi thiết kế cũng cần làm nổi bật khí chất mê hoặc của cô ấy.
Phù thủy thường có một lọ thuốc sủi bọt, bên trong không biết từ lúc nào lại nấu ra thịt gà.
……thịt gà?
Tại sao đột nhiên nghĩ đến thịt gà?
Bất quá đúng thật là thịt gà, khứu giác nhạy bén của cô đã xác định được đó là gà nướng hạt dẻ.
Bữa tối chỉ có một bát hoành thánh trong bụng, sau khi vận động nhiều, cô có chút đói. Văn Tiếu Nhiên nuốt nước bọt, đưa mắt hướng về phía tội ác phát ra.
Cửa sổ phòng bếp không đóng,mùi hương từ đó bay vào.
Người chủ trước đã mở bức tường giữa bếp và phòng khách để tạo thành bếp mở.
Có rất nhiều lợi ích cho một căn bếp mở, nó rộng rãi, sáng sủa và đẹp mắt.
Về vấn đề khói dầu, đối với một người chưa từng nấu ăn như Văn Tiếu Nhiên mà nói, căn bản không tồn tại.
Nhưng kể từ tuần trước, cô bắt đầu rối rắm.
Trong phòng khách nhà cô chỉ có một cái cửa sổ lồi, hơn nữa có lẽ xuất phát từ việc suy xét mức độ an toàn,chủ đầu tư chỉ mở một cửa sổ ở phía bên phải cửa sổ lồi. Mặt trước để chiếu sáng là một tấm kính hoàn chỉnh, không thể mở được.
Vì mục đích thông gió trong nhà, Văn Tiếu Nhiên thường để cửa sổ bếp mở, nhưng bếp của cô chỉ cách bếp của hàng xóm chỉ cách nhau một bức tường.
Khi mới chuyển đến, Văn Tiếu Nhiên từng mang quà nhỏ đến thăm những người sống cùng tầng, nhưng lúc đó trong nhà 1507 không có ai. Cô chuyển đến đã được một tháng, cô thậm chí còn không biết người hàng xóm bên cạnh mình là trai hay gái.
Văn Tiếu Nhiên nhìn đồng hồ trên tường đã gần 12 giờ.
Cô do dự một lúc giữa “nấu ăn giờ nào là tự do của mỗi người" và “nấu cơm vào ban đêm có tính là gây ra phiền toái cho người dân không?”, cuối cùng vẫn quyết định đi thương lượng một chút.
Nếu đối phương chịu sửa cho đúng quy luật tự nhiên, mọi người đều vui vẻ, nếu không đồng ý thì tệ nhất là sau này cô chỉ có thể đóng cửa sổ phòng bếp lại.
Ôm ý nghĩ như vậy, Văn Tiếu Nhiên tìm mấy món quà lần trước còn sót lại, ấn chuông cửa nhà hàng xóm. Chuông cửa reo được một lúc thì cô nghe thấy tiếng bước chân từ bên trong truyền đến.
Bên kia cửa vang lên giọng nói của một người đàn ông: “ Ai vậy?".
Giọng nói cách một cánh cửa, nghe có vẻ không được vui vẻ cho lắm.
Văn Tiếu Nhiên lập tức khẩn trương,cô căng da đầu, hướng về phía mắt mèo cười cười: “Xin chào, tôi là hộ gia đình ở căn 1508 .”
Lời vừa ra khỏi miệng, cô không khỏi hối hận vì sự bốc đồng của mình.
Đã gần nửa đêm, cô một mình đến thăm hàng xóm, nhỡ bên kia cửa là một người đàn ông hung dữ và vạm vỡ thì phải làm sao!
Đang muốn trước khi lâm trận chạy trốn, tay nắm cửa chợt vang lên một tiếng cùm cụp.
Cánh cửa được mở từ bên trong.