Văn Tiếu Nhiên thoáng trấn định một chút, mới chậm rì rì mà đi vào.
Chúc Lương ngồi xuống ghế sô pha, bắt đầu mở gói quà: “Bộ đồ ăn à? Cảm ơn em.”
“Không cho phép nói khó coi,”  đôi mắt Văn Tiếu Nhiên không biết nên nhìn vào đâu. Hôm nay Chúc Lương mặc một chiếc áo thun trắng, phía dưới là chiếc quần dài rộng màu xám, hai chân anh duỗi giữa sô pha và bàn trà, khiến chiều dài của chúng trông như bị ép lại.
Cô chỉ vào bộ đồ ăn và nói: “Anh xem, trên đĩa còn có hình mấy con cá nhỏ, rất mát mẻ, rất thích hợp dùng để bày gỏi cuốn Việt Nam.”
Chúc Lương ngước lên nhìn cô, cười như không cười hỏi: “Có phải em đói lắm rồi không? Ngồi xuống trước đi, tôi làm xong việc sẽ đi nấu cơm ngay.”
Văn Tiếu Nhiên gật đầu, nhưng không dám ngồi xuống.
Lần đầu tiên cô nhận ra rằng mình là một người bị mê hoặc bởi kính mắt mà không hề hay biết.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play