Thấy cô bị tin tức này bị tin tức này dọa cho choáng váng, Chúc Lương bèn ngắt điện thoại: “Lát nữa con sẽ gọi lại sau.”
Sau đó, anh ngồi xuống ghế sô pha, tựa vào tay vịn.
Chiếc sô pha không cách quá xa bàn ăn, nếu Chúc Lương duỗi thẳng chân ra, anh có thể chạm vào dép lê của Văn Tiếu Nhiên. Nhưng anh lại chọn gập đầu gối lên, hành động nhỏ này khiến cơ thể cao lớn của anh như cuộn tròn trong một không gian chật hẹp, nhìn qua có chút không nói nên lời, trông có chút đáng thương.
Bất quá, chính Chúc Lương lại không nhận ra điều đó, anh đẩy gọng kính rồi giải thích: “Bố tôi gần đây hồi phục khá tốt, ông muốn trực tiếp cảm ơn em, mời em ăn trưa.”
Văn Tiếu Nhiên có chút do dự: “Nhưng tôi cũng không làm được gì.”
Chúc Lương như thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Vậy để tôi nói với ông ấy rằng em không có thời gian rảnh.”
“Được, tôi không có ý kiến gì với chú cả, chỉ là cảm thấy việc trực tiếp cảm ơn như thế hơi trang trọng quá.” Văn Tiếu Nhiên lo rằng anh sẽ nghĩ ngợi nhiều, dù sao đó cũng là bố của Chúc Lương, nên cô bổ sung thêm vài câu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play