Văn Tiếu Nhiên nhìn Lưu Tư Vũ với ánh mắt sâu xa.
Cô nghi ngờ rằng do tên mình có chữ “Tiếu”, bình thường cô hay cười hì hì, cộng với dáng vẻ mắt hạnh răng khểnh có chút đáng yêu cho nên người ngoài cảm thấy cô trông có vẻ không hề có tính công kích.
Nếu không, làm sao Lưu Tư Vũ có thể không biết ngượng, sau hơn một năm rưỡi xem thường cô, ngay lúc này lại đến mời cô ăn trưa?
Thấy Văn Tiếu Nhiên đứng yên, Lưu Tư Vũ liền hiểu ra, cô cúi đầu, nở nụ cười khổ: “Chỉ là bữa cơm thôi, cô sợ người khác nói tôi lén hối lộ cô sao?”
“Ngàn vạn đừng nói như vậy,”  Văn Tiếu Nhiên không muốn tự biến mình thành người mang bộ mặt đạo đức, “Vừa nãy cô cũng đã nhìn thấy,chủ nhiệm mỹ thuật của chúng tôi cũng đang ngồi ở đó, tôi chỉ là người làm công, không làm chủ được.”
Văn Tiếu Nhiên âm thầm ở trong lòng xin lỗi Tống Thiên Khỉ, khi phải lấy cô ấy ra làm bia đỡ đạn vào lúc quan trọng.
Ai ngờ, nghe xong lời cô nói, Lưu Tư Vũ khẽ thở dài: “Thật ra tôi chỉ muốn biết, tôi còn có cơ hội nào không,” cô ấy ghé sát lại gần, nhỏ giọng hỏi, “Chúng ta đều vào cùng một đợt, cô chỉ cần lộ ra một chút là được rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play