Hàng Xóm Cách Vách Thật Mỹ Vị

Chương 2


1 tháng

trướctiếp

Từ lúc cánh cửa mở ra, trái tim lo lắng của Văn Tiếu Nhiên như được thả lỏng.

Không phải là một người vạm vỡ.

Không chỉ có như vậy, người lớn lên vậy mà còn khá xinh đẹp?

Người đàn ông trẻ thân hình cao lớn, mặc một bộ quần áo ở nhà rộng thùng thình, bên trên là áo thun, phía dưới là một chiếc quần dài màu đen.

Văn Tiếu Nhiên là ai cơ chứ?

Cô là một họa sĩ mỹ thuật chuyên nghiệp, với 20 năm kinh nghiệm vẽ tranh,cô liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, cơ bắp của người đàn ông này được rèn luyện rất tốt, đường cong cơ bắp săn chắc và rõ ràng, chính là kiểu mà con gái phương Đông yêu thích nhất.

Cô ngẩng đầu đối diện ánh mắt anh.

Da rất đẹp, sống mũi thẳng, đôi mắt là một đôi mắt đào hoa. 

Anh ta có vẻ ngoài đẹp trai có thể dùng làm tài liệu tham khảo cho bức tranh gốc.

Người đàn ông nhíu mày hỏi: “Có việc gì?”

Giọng nói cũng rất dễ nghe, tuy rằng ngữ khí lãnh đạm, nhưng âm sắc trầm thấp, là một giọng nói cực kì gợi cảm.

Anh ta có thể lồng tiếng cho các nhân vật trong game. Tâm trí của Văn Tiếu Nhiên đang lang thang ở một nơi rất xa.

Thấy cô không nói lời nào, người đàn ông giơ tay ở cửa chống trộm khẽ gõ hai cái, lặp lại lời nói: “Có việc gì?”

“ A, À, xin chào. Tôi là hàng xóm mới chuyển tới.”Văn Tiếu Nhiên phục hồi tinh thần lại, vội vàng cười đưa ra quà tặng, “Hôm nay đến chào hỏi một chút".

Trên tay cô là một món đồ thủ công mỹ nghệ mang về từ chuyến đi nước ngoài.

Chủ ý này vẫn là của Đinh Xảo đưa ra, cô không hiểu hàng xóm có sở thích hai điều cố kỵ nào, tặng đồ ăn cũng không thích hợp, không bằng tặng một món đồ trang trí nhỏ, món quà nhỏ tinh tế lại không khiến người nhận ngại ngùng.

Người đàn ông nhìn thoáng qua nhưng không nhận lấy,ngược lại hỏi: “Vào giờ này đến chào hỏi?”

Thời gian đúng thật là không thích hợp, Văn Tiếu Nhiên xấu hổ mà cười gượng hai tiếng, giả vờ lơ đãng nói: “Anh đã trễ thế này, đang nấu cơm sao?".

Cô vốn dĩ muốn trò chuyện vài câu cũng tiện đường nhắc nhở "Xin đừng nấu ăn vào lúc nửa đêm." Ai ngờ lời nói mới nói được một nửa, bụng cô liền không biết cố gắng mà kêu một tiếng.

Đỉnh đầu truyền đến tiếng cười khẽ của người đàn ông: “ Cô muốn ăn sao?”

 Văn Tiếu Nhiên không biết có nên thừa nhận hay không, cuối cùng vẫn lung tung mà gật đầu.

“Muốn ăn sao?” Người đàn ông lại hỏi.

Có ý gì đây?

Văn Tiếu Nhiên đột nhiên ngẩng đầu, nghĩ thầm không thể nào? Chẳng lẽ……

Ngửi thấy mùi thơm của gà nướng hạt dẻ bay ra từ trong bếp, cô không khỏi bắt đầu suy nghĩ, vậy phải làm sao bây giờ, cô vẫn còn đang giảm cân đấy , lỡ như chủ nhà bảo đợi một chút rồi mang ra một chén gà, vậy cô nên ăn hay là không ăn đây?

Vẫn là ăn đi, tốt xấu gì cũng là hàng xóm, phải cho nhau chút mặt mũi mới được. Bất quá cô cũng không nấu cơm, làm sao để đáp lễ chủ nhà đây? Tặng anh ấy một bức tranh thì sao?

Văn Tiếu Nhiên đã bắt đầu sắp xếp hình ảnh trong đầu, bị lòng tham thúc đẩy không nhịn được gật đầu.

Người đàn ông cười cười rồi nói: “ Vậy tiếp tục muốn đi”.

Văn Tiếu Nhiên: “???”

Cô vừa rồi mới nghe được cái gì vậy?

“Thời gian không còn sớm, cô nên trở về ngủ đi,” người đàn ông vừa nói vừa chậm rãi đóng cửa, “Ngủ đi, trong mộng cái gì cũng có.”

Văn Tiếu Nhiên đứng tại chỗ mắt giật giật một lúc lâu, cảm nhận đầy đủ cảm giác gọi là muốn tìm cái lỗ chui xuống. 

Cô còn tự mình đa tình cho rằng người ta còn muốn mời mình ăn làm cái gì?

Không đợi cửa đóng lại hoàn toàn, Văn Tiếu Nhiên xoay người chạy trối ch·ết.

Sau khi đóng cửa phòng mình lại, cơn tức giận từ tận đáy lòng dần dần dâng lên.

Văn Tiếu Nhiên tức giận cầm chiếc gối trên sofa ném vào tường. 

Người gì vậy a! hàng xóm rác rưởi !

Hậu quả trực tiếp mà hàng xóm rác rưởi mang lại là đêm đó Văn Tiếu Nhiên tức giận mà ngủ.

Điều khiến cô tức giận hơn nữa là cô thực sự đã nằm mơ suốt đêm.

Trong giấc mơ, người đàn ông 1507 cứ treo đĩa gà nướng hạt dẻ không ngừng lắc lư trước mặt cô, khiến cô thèm đến mức lăn lộn trên đất cũng không chịu cho cô ăn một miếng.

Khi đồng hồ báo thức reo lên, Văn Tiếu Nhiên gần như nhảy khỏi giường.

Cô khụt khịt mũi, cảm thấy cả phòng tràn ngập mùi thơm.

Văn Tiếu Nhiên biến khẩu vị thành sức tiêu thụ, sáng hôm đó bắt taxi trực tiếp đến công ty.

Lúc xếp hàng chờ thang máy vừa vặn gặp được Đinh Xảo,thấy cboo vẻ mặt rầu rĩ không vui, Đinh Xảo liền tò mò hỏi một câu, kết quả sau khi biết được ngọn nguồn sự việc, cái người khuê mật độc ác này vậy mà lại ở thang máy cười đến phát rồ.

“Cậu còn cười!” Văn Tiếu Nhiên tức giận đến mức muốn cùng cô ấy tuyệt giao. 

Đinh Xảo thật vất vả mới ngừng được: “Người này là cố ý sao? Trời ạ, thú vị như vậy sao.”

“Thú vị?” Văn Tiếu Nhiên mở to hai mắt ủy khuất mà nói, " Lúc ấy tớ xấu hổ muốn ch·ết đi được?”

"Hai người là hàng xóm, ngày thường không tránh khỏi việc đụng mặt nhau,sau này chắc chắn sẽ gặp phải nhiều chuyện xấu hổ hơn." Đinh Xảo lau nước mắt, cùng Văn Tiếu Nhiên chen vào thang máy.

Thang máy lên tới tầng 6, sau khi cửa mở ra, Văn Tiếu Nhiên đi đến chỗ ngồi của mình, một bên vẫn còn nghe được tiếng cười cố kìm nén của Đinh Xảo.

“ Không được nói với người khác đấy”. Văn Tiếu Nhiên quay đầu lại cảnh cáo.

Đinh Xảo run rẩy khóe miệng, cho cô một cử chỉ OK.

Văn Tiếu Nhiên vừa mới ngồi vào chỗ, cô nàng Tề Toa Toa ngồi đối diện liền chụm đầu đến hỏi:" Tiếu Tiếu, cậu đã sửa xong bức vẽ gốc của công chúa tinh linh rồi sao?".

Tề Toa Toa là người viết cốt truyện ở phòng làm việc Hằng Tinh, ngoài trách nhiệm viết cốt truyện trò chơi, còn chịu trách nhiệm cung cấp tài liệu cần thiết cho bộ phận nghệ thuật.   

Văn Tiếu Nhiên có rất nhiều công việc, bắt buộc phải làm cùng Tề Toa Toa.

“Ngày hôm qua Hứa đại sư đã thông qua, Đại Cần hôm nay liền bắt đầu làm mô hình.” Văn Tiếu Nhiên nói. 

Có một luật bất thành văn ở các công ty game là hầu hết đồng nghiệp sẽ không gọi nhau bằng tên.

Cũng giống như Văn Tiếu Nhiên được trìu mến gọi là Tiếu Tiếu, Hứa Văn Hạo, chủ nhân xinh đẹp của Hằng Tinh Studio, cũng được kính trọng gọi là Hứa đại sư vì lớn tuổi và khỏe mạnh.

Tề Toa Toa vừa nghe xong, không khỏi nhíu mày: “Lại là Đại Cần sao?”

Văn Tiếu Nhiên bất đắc dĩ mà nhún vai, quay đầu lại nhìn đến chỗ ngồi còn trống không của Đại Cần.

Vì thường xuyên tăng ca nên các công ty game thường bắt đầu làm việc muộn hơn nhiều so với các công ty khác. Ví dụ: Jike Network, nơi Văn Tiếu Nhiên làm việc, bắt đầu giờ làm việc lúc 9:30.

Còn đến 5 phút nữa mới đến 9 giờ 30, Đại Cần, người luôn lên lầu đúng giờ, đương nhiên vẫn chưa xuất hiện.

Văn Tiếu Nhiên gật đầu: “Vừa vặn đến phiên anh ta, chúng ta cũng không có biện pháp.”

Hằng Tinh Studio có rất nhiều người phụ trách mỹ thuật, lại có ba người phụ trách làm kiến tạo mô hình. Người không được ưa chuộng nhất trong số đó không ai khác chính là Đại Cần. Không có nguyên nhân nào khác, đơn giản là người này hoàn toàn trái ngược với tên của anh ta, anh ta quá lười biếng.

Cho dù có làm việc chăm chỉ đến đâu để thiết kế ra bức tranh gốc, một khi nó rơi vào tay anh ta, không có cái nào là không bị làm qua loa cho xong.

“ Loại người này dựa vào cái gì mà có thể ở lại tổ chứ”.Tề Toa Toa thấp giọng lẩm bẩm, sau đó nói: "Quên đi, chúng ta vẫn nên nghĩ về vấn đề gian nan của vũ trụ ‘ăn gì vào bữa trưa’ thì hơn.

Sau khi nói chuyện phiếm xong, Văn Tiếu Nhiên mở ra một trang web video,tùy tiện tìm được một đoạn phim tài liệu làm âm thanh nền, sau đó cầm cọ vẽ lên, bắt đầu thiết kế một nhân vật mới trên bảng vẽ tay.

Thời gian làm việc buổi sáng luôn trôi qua rất nhanh, khi mụ phù thủy trên màn hình cuối cùng cũng thành hình, có người vỗ nhẹ vào vai Văn Tiếu Nhiên từ phía sau.

Văn Tiếu Nhiên tháo tai nghe ra, quay đầu nhìn thấy là Đại Cần.

Đại Cần vẻ mặt u ám, không vui nói: "Cô có chuyện gì vậy? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, thiết kế tranh vẽ nguyên bản nhất định phải tính đến mô hình. Động cơ không hỗ trợ loại thiết kế phức tạp như vậy.

Cùng một loại miệng lưỡi, Văn Tiếu Nhiên không phải lần đầu tiên nghe thấy được.

Tranh vẽ thiết kế ban đầu càng đẹp thì độ chính xác của mô hình 3D sẽ càng cao. Độ chính xác cao có nghĩa là cần nhiều khuôn mặt và họa tiết hơn để tạo mô hình.

Khi mới vào công ty, Văn Tiếu Nhiên cũng mắc phải sai lầm tương tự. Cô chỉ quan tâm đến việc tạo ra những bức tranh đẹp mà không hiểu được phối hợp mô hình thiết kế.

Nhưng đảo mắt mấy năm qua đi, cô sớm đã chú ý đến những vấn đề này ngay từ khi bắt đầu thiết kế.

"Phần nào không thể làm được?" Văn Tiếu Nhiên hỏi, mở lên bản vẽ gốc của công chúa Tinh Linh.

Đại Cần chọc ngón tay vào màn hình của cô sốt ruột nói: "Khuôn mặt và quần áo được thiết kế quá tinh tế. Hầu hết các khuôn mặt mà chúng tôi thiết kế mô hình đều phải được sử dụng trên cơ thể con người. Cái này, tóm lại là cô tự mà hiểu được đi? " Anh ta tiếp tục: “Vậy tại sao cô lại vẽ những bộ quần áo phức tạp như vậy làm gì? Tổng thể khuôn mặt của một mô hình đầu ra là có hạn, còn lại chỉ có thể tạo thành các miếng vá, các chi tiết sẽ không bao giờ được thiết kế đúng tuyệt đối. Cô đem cái này sửa lại một lần nữa đi”.

Sửa lại một lần nữa, lời này nói ra rất dễ.

Văn Tiếu Nhiên nhíu mày.

Từ tranh vẽ gốc đến bước thiết kế mô hình, đơn giản là chia từng phần của bức tranh gốc thành một mô hình, sau đó vẽ họa tiết dựa trên bức tranh gốc và sử dụng các công cụ động cơ để gắn chúng vào mô hình nhân vật đã được xây dựng sẵn.

Càng có nhiều chi tiết trên bản vẽ thì càng cần nhiều mặt mô hình.

Văn Tiếu Nhiên cũng đã tự mình học làm qua thiết kế mô hình, mặc dù không thành thạo, nhưng cô đã làm một số tính toán sơ bộ và biết rằng Đại Cần nhất định là đang phóng đại. 

“ Chắc là không đến mức không làm được phải không?”Văn Tiếu Nhiên phản bác nói, “Trước đó cũng từng làm qua NPC cùng loại,lúc ấy cũng không có gì vấn đề.”

Đại Cần lắc đầu phủ định:"Dù sao tôi cũng nói cho cô biết, muốn làm cũng được, nhưng độ chính xác nhất định sẽ phải giảm xuống. Đến lúc đó đừng trách mô hình nhân vật lại không khôi phục được giống tranh vẽ gốc. Nếu cô không thể chấp nhận…” Anh ta nhìn sắc mặt của Văn Tiếu Nhiên, cuối cùng cũng lộ ra mục đích thật sự, “Lần trước không phải cô đã tạo ra một tinh linh sao? ? Sử dụng trực tiếp trang phục của cô ấy, không phải giống nhau sao?”

Để giảm bớt dung lượng cài đặt của ứng dụng trò chơi, việc sử dụng lại tài nguyên nghệ thuật là điều bình thường.

Ví dụ đơn giản nhất, cùng một cái cây, có thể xuất hiện nhiều lần trong nhiều cảnh.

Nhưng NPC tinh linh tạo ra lần trước là một thị nữ vương tộc. Mặc dù quần áo của cô ấy chủ yếu bao gồm vải tuyn mỏng màu xanh lá xanh, nhưng việc một công chúa tinh linh lại mặc quần áo giống như thị nữ, nghĩ như thế nào cũng đều thấy chẳng ra cái gì cả.

Văn Tiếu Nhiên đương nhiên không muốn.

“Hứa đại sư hình như đang họp,” cô thoái thác nói, “Nếu không chúng ta chờ anh ấy quay lại xem xét trước đi?”

Đại Cần tặc lưỡi miễn cưỡng rời đi.

Buổi trưa đi ra ngoài ăn cơm, Văn Tiếu Nhiên đem chuyện này nói với Đinh Xảo và Tề Toa Toa.

Tề Toa Toa một bên xem bình luận đề cử mỹ thực, một bên nói: “Tớ đều nghe thấy được, anh ta rõ ràng chính là muốn lười biếng a.”

"Thật sự có thể nói động cơ không thể duy trì?" Đinh Xảo nghe xong không vui, "Động cơ này là do chương trình của chúng tớ tạo ra. Lời này anh ta có dám nói trước mặt tổ lập trình không? Chúng tớ có thể dạy cho anh ta một bài học về tình trạng tràn bộ nhớ trong một phút."

Nói là nói như vậy, ba người có mặt đều biết Đại Cần là nhân viên cũ trong đội, chỉ bằng bọn họ chỉ là người trẻ tuổi mới nhậm chức ba năm. Cũng không thể đem mọi chuyện nói trực tiếp như vậy.

Văn Tiếu Nhiên bất đắc dĩ mà thở dài.

Tề Toa Toa an ủi cô nói: “Quên đi, buổi chiều để xem Hứa đại sư nói như thế nào đã. Aiii, cửa hàng này gần đây hình như rất hot, có muốn đi ăn thử hay không ?”

Cô ấy đem điện thoại đưa qua, trên màn hình hiển thị một nhà hàng cơm Tây có tên là Gia Khiếu Quý Duyệt, cách đây không xa, có thể đi bộ đến.

Mười phút sau, Văn Hiếu Nhiên đang ngồi trong nhà hàng phương Tây được trang trí rất nghệ thuật, liền nảy ra ý định đổi sang một nhà hàng khác.

Cô lặng lẽ vẫy tay với hai người bạn đồng hành, thấp giọng nói: “Chúng ta đổi cửa hàng nhé? Người đàn ông ngồi bàn bên cạnh là hàng xóm của tớ.”

Nghe vậy, Đinh Xảo vội vàng quay lại nhìn nhìn rồi hưng phấn nói:  “Rất đẹp trai, là gà nướng hạt dẻ?”

Văn Tiếu Nhiên thống khổ gật gật đầu.Cô không ngờ rằng tình cờ như vậy, ở gần công ty cô lại gặp được người đàn ông đã cho cô gặp ác mộng cả đêm.

Tề Toa Toa không biết đã xảy ra cái gì, ngây ngốc hỏi: “ Hàng xóm của cậu tại sao lại kêu là gà nướng hạt dẻ?”.

Lời này của cô ấy không khống chế được âm lượng,lời còn chưa dứt, Văn Tiếu Nhiên liền nghe được bên cạnh truyền đến âm thanh uống nước bị sặc. 

Người đàn ông anh tuấn bị sặc đến đuôi mắt đỏ lên, nhìn qua giống như vừa bị khi dễ.Anh dùng khăn giấy lau miệng, rồi nhướng mi lên nhẹ nhàng liếc nhìn về phía này.

Văn Tiếu Nhiên trong lòng loảng xoảng một tiếng.

Xong rồi, bị “Gà nướng hạt dẻ ”nhận ra rồi. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp