Đợi đến khi Thỏ Lương chạy về sườn núi, nàng có cảm giác có gì đó khác nhưng đến cuối cùng vẫn không tìm được nguyên nhân, mà thời gian thì không đợi người, Thỏ Lương bắt đầu dùng tay đào hố. Chuyện này đối với Thỏ Lương hàng năm đào động thì không khó chút nào, bốn móng vuốt đều ra trận.
Cứ vậy dấu vết loang lổ xuất hiện trên sườn núi, chỗ nào cũng có thể nhìn thấy bóng dáng một cục trắng tròn đang cần cù lao động chăm chỉ. Nếu nhìn kỹ còn có thể phát hiện ra, lúc thỏ trắng nhỏ nghiêm túc đào hố còn có một cây cỏ xanh trốn trong thảm cỏ, cỏ xanh dùng cái lá xanh của mình vừa lặng lẽ vừa cực nhanh, gần như chỉ trong chớp mắt đã có thể dùng lá cây sắc bén của mình đào ra được một cái hố. 
Nhưng ngay trong khoảnh khắc thỏ trắng quay đầu lại, cỏ xanh sẽ vội vàng thu cái lá của mình, giả vờ như đang đung đưa theo cơn gió nhẹ thổi qua.
Đào được một lúc, Thỏ Lương dừng động tác lại, dùng chân đếm đếm những hố đất trên sườn núi, sau khi kiểm tra một lượt, Thỏ Lương nghi ngờ kéo kéo lỗ tai của chính mình rồi kiểm tra lại thêm một lần nữa. Thỏ Lương khảy khảy cái móng vuốt nhỏ của chính mình, nghiêng đầu đếm đi đếm lại, nàng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng số hố đất như này cũng đã đủ rồi. Thỏ Lương nhìn số lượng cỏ xanh ở bên cạnh, quyết định trồng cỏ trước mới quan trọng hơn.
Cứ như vậy, Thỏ Lương chia từng gốc cây cỏ khác nhau ra trồng vào từng hố đất một, sau đó lại di chuyển giữa các hố đất, dùng đất lấp các hố lại, ngay trên sườn núi lúc này bụi đất bay tứ tung, một cục tròn tròn trắng trắng cũng bị nhuộm thành màu xám đen nhưng Thỏ Lương cũng không nhận ra. Sau đó nàng lại chạy nhanh đi đi lại lại mấy lần qua các sườn núi khác để khuân vác thêm cỏ xanh về. Vào một lần cuối cùng, Lãnh Khanh chờ mãi, cuối cùng cũng thấy được bóng dáng của Thỏ Lương từ xa, cục tròn tròn ấy ôm chặt một cây cỏ xanh chạy như điên chạy thẳng về dãy núi cao này, tốc độ nhanh đến mức thậm chí bụi mù đằng sau còn chưa kịp tan biến thì Thỏ Lương đã không thèm quay đầu mà chui thẳng vào trong hang của mình rồi.
Lãnh Khanh giả bộ bản thân là một cây cỏ xanh bình thường: ???
Nhưng rất nhanh Lãnh Khanh đã biết nguyên nhân, bởi vì có một con sói màu nâu xuất hiện bên ngoài sườn núi, con sói hoang đó rõ ràng đã mở linh thức, nếu không sẽ không đuổi theo Thỏ Lương mãi mà không thôi. Cho dù hóa yêu thì mối liên kết giữa các loài động vật vẫn còn tồn tại, nếu không ăn thịt động vật thì sợ là vừa mở linh thức đã bị chết đói rồi. Nhưng vì tránh ảnh hưởng đến nhân quả thiện ác nên đa số những yêu linh đã mở linh thức sẽ không vồ bắt những yêu linh đã mở linh thức khác làm con mồi, chúng sẽ chỉ chọn bắt những sinh vật bình thường làm đồ ăn.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Nhưng vẫn tồn tại những yêu linh giết hại đồng loại giống như con sói hoang cách đó không xa kia, bọn họ dựa vào việc cắn nuốt yêu linh để nhanh chóng tăng cao thực lực của bản thân, bình thường thì những loại yêu linh như thế khi gặp thiên kiếp sẽ càng nguy hiểm hơn. Nhưng một khi bọn họ vượt qua thiên kiếp, thực lực sẽ là kẻ mạnh nhất trong số các yêu linh cùng cấp.
Sói hoang ở ngoài sườn núi do dự một lúc, rõ ràng nó có thể cảm nhận được trên dãy núi này ngoài con thỏ kia còn tồn tại một tên cực kỳ khó giải quyết khác, sói hoang cúi đầu nhìn chằm chằm chân trước của bản thân, nói đó có một vết thương sâu đến mức có thể nhìn thấy xương, máu đỏ tươi thấm xuống mảnh đất dưới chân thành màu sẫm hơn. Miệng vết thương này có được là vào ngay lúc nó vừa muốn bước chân vào ngọn núi này, đột nhiên có một lưỡi dao nào đó chém qua, nếu không phải nhờ hàng năm liếm máu mà sống, nó phản ứng nhanh một chút thì sợ là móng vuốt này đã khó giữ được rồi.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play