Sinh mệnh của yêu linh không phải là dài vô hạn, trên con đường tu luyện sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, ngoại trừ các loại kiếp nạn, còn bị hạn chế về số tuổi thọ, con người khi sinh ra đã có tuổi thọ là một trăm năm, mà tuổi thọ của yêu linh phải dựa vào bản thân tu luyện mới dần tăng trưởng, nhưng nó cũng không tăng trưởng mãi mãi, thậm chí còn bị hạn chế bởi bình cảnh. Cũng chính vì như vậy, những yêu linh bắt đầu mở được linh thức mới cố chấp với con đường tu hành như vậy, chúng chẳng qua chỉ muốn được trường sinh, từ đó thoát khỏi sự khốn khổ của kiếp luân hồi, thoát khỏi sinh tử.

Mà kiểu yêu linh giống như Lãnh Khanh vừa sinh ra đã được hưởng tuổi thọ vô hạn như vậy đúng là hiếm thấy, có thể nói ngoài một số các tiên thảo có cấp bậc Linh ra thì hắn chính là trường hợp rất đặc biệt. Nếu quyết định rời khỏi dãy núi này để ra ngoài tìm kiếm, Lãnh Khanh bắt đầu phán đoán hướng mà Đào hoa yêu đến.

Một lúc sau, Lãnh Khanh mở bàn tay nhỏ mập mạp của bản thân ra, trên lòng bàn tay rõ ràng có một cánh hoa đào, mà nó đến từ đâu cũng không cần phải nói nữa, nhất định vừa rồi hắn có được từ trên người của đào hoa yêu. Lãnh Khanh khoanh chân ngồi trên lá cỏ xanh, hai tay tùy ý tạo pháp quyết, động tác trông rất quen thuộc. Cánh hoa đào dưới pháp quyết dần nổi lên màu hồng nhạt rực rỡ, sau đó dần biến thành bụi phấn tan biến trong không trung.

Bóng người nhỏ bé đó vỗ vỗ hai bàn tay mập mạp của mình, hiển nhiên đã có được tin tức mà mình muốn, ánh sáng màu xanh lục rực rỡ hiện lên, bóng người nhỏ bé trên cái lá cỏ xanh đó đã biến mất.

Phía bên kia, Lãnh Khanh đã yên lặng không một tiếng động về đến giữa thảm cỏ xanh, Thỏ Lương vẫn không hề phát hiện ra. Sau khi mùi hương hoa đào nhàn nhạt chợt biến mất, Thỏ Lương cũng không hề chú ý đến vấn đề này, ngược lại chỉ chú ý đến một cây hoa nhài cách hang của nàng không xa.

Vào năm thứ hai sau khi Thỏ Lương ổn định sinh sống ở đây thì cây hoa nhài này bắt đầu mọc lên, năm đầu tiên nó nở hoa, Thỏ Lương còn đi xung quanh cây hoa nhài này mấy vòng, gương mặt xù lông khẽ cọ nhẹ, dáng vẻ trông rất thích thú.

Mùa thu và mùa đông dần đến, hoa cỏ khắp nơi khô héo úa vàng, mười năm trôi qua vậy mà cây hoa nhài bên cạnh hang của nàng vẫn còn sống sót, thậm chí còn hấp thụ linh khí có dấu hiệu hóa yêu. Thỏ Lương ghé cái mũi nhỏ lại gần ngửi ngửi mùi hoa, nàng cảm thấy cái hang của mình chắc chắn chính là một khu đất có phong thủy tốt, nếu không vì sao một cây hoa nhài bình thường đến thế mà lại có cơ duyên mở linh thức cơ chứ.

Nhưng Thỏ Lương không hề hay biết, ‘Mảnh đất có phong thủy tốt’ này đơn giản là vì nó có một gốc cây cỏ trường sinh đang lặng lẽ thay đổi kết cấu của những thứ xung quanh, cộng thêm cây hoa nhài cũng có cơ duyên của chính mình cho nên mới có dấu hiệu hóa yêu. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Đương nhiên trong mười năm qua, cây hoa nhài cũng từng đứng bên bờ vực sinh tử rất nhiều lần dù sao trong bụi cỏ luôn có một cây cỏ xanh thường xuyên lén chọc chọc muốn nhổ nó lên, sau đó tiện tay ném nó xuống đáy cốc. Nếu không nhờ mỗi ngày Thỏ Lương đều ra ngoài lượn hai vòng quanh cây hoa nhài thì sợ là nó đã không sống đến giờ được.

Cọ hoa nhài xong, Thỏ Lương lại đi bộ một lúc gần hang của mình, lúc này mới cảm thấy thoải mái dẫm lên ánh hoàng hôn cuối cùng rồi chui vào hang. Xuyên qua hang động ngầm phức tạp, Thỏ Lương chui vào cái ổ mềm mại làm bằng cỏ mềm, cơ thể nho nhỏ cuộn thành một cục, nhắm đôi mắt to lại, chuẩn bị chìm vào mộng đẹp.

Bên ngoài động, sắc trời hoàn toàn tối đen, những ngôi sao trên bầu trời cũng dần biến mất, mây đen ẩn trong bóng đêm yên lặng di chuyển lên đến đỉnh đầu, đợi đến khi phía chân trời có một tia sét đánh xẹt qua mới phát hiện trời đổ mưa to.

Bên trong hang nhỏ, Thỏ Lương nắm chặt cái tai dài của bản thân đè lên mặt, cố ngăn lại tiếng sấm sét điếc tai bên ngoài, ngực nhỏ phập phồng đều đặn gần như theo một quy luật nào đó, đột nhiên một tia sét như đánh vỡ đất đá trên đỉnh đầu, đất đai bắt đầu hơi rung lên.

Thỏ Lương ở trong ổ lập tức nhảy bắn lên, cho dù có trận pháp kiên cố thì cái động trên đỉnh đầu nàng cũng đã bị lần chấn động này làm cho rơi ra một đống bụi đất. Thỏ Lương ngơ ngác đứng bên cái ổ cỏ mềm, nàng giống như bị tiếng sấm sét này dọa sợ, vẫn chưa lấy lại tinh thần được.

Một lúc sau, Thỏ Lương như nhớ ra cái gì đó, nàng vội vàng chạy ra bên ngoài động.

Dưới bóng đêm đen nhánh, hình dáng của dãy núi đều mờ dần, mưa rền gió dữ giống như đang dùng toàn bộ sức mạnh để thổi bay trời đất, một cái đầu nhỏ màu trắng dưới cơn gió lớn ló ra khỏi hang, đầu vừa mới lộ ra ngoài, hai cái tai dài đã bị gió thổi bay ngược về phía sau đầu.

Thỏ Lương sợ hãi, nàng cố kiềm chế cơn xúc động muốn quay về hang, híp đôi mắt to lại muốn nhìn rõ xem có chuyện gì đang xảy ra, tiếng sấm sét vừa rồi rõ ràng không phải tia sét bình thường, hơn nữa chỗ rơi xuống lại trên đỉnh đầu hang này giống như ai đó đang độ lôi kiếp vậy? Cho dù có là giông bão gió lớn thì trong không khí lại vẫn có thể ngửi được mùi cháy khét khi cây cỏ bị đốt cháy, nhìn ánh điện không ngừng lóe sáng nơi chân trời, Thỏ Lương thấy rõ cảnh tượng trên hang của mình, đôi mắt đang híp lại đột nhiên trợn to lên.

Bên trên hang nhỏ, thảm thực vật luôn sum xuê lúc này đã sớm loang lổ khó coi, khắp nơi đều có khói do cây cỏ bị đốt cháy lượn lờ, bởi vì do có mưa lớn nên xung quanh cũng không nhìn thấy lửa, cũng không thấy ngọn cỏ nào. Ngay trên khoảng không màu đen trên bầu trời, có một cơn lốc xoáy to lớn không ngừng có mây sét vây quanh quay cuồng ánh điện, uy lực cực lớn đó khiến Thỏ Lương ở phía dưới ngay cả động đậy cũng không dám.

Cách hang không xa có một cây hoa nhài màu trắng đứng thẳng tắp, đóa hoa mềm mại nở trong đêm tối giống như miếng ngọc trắng óng ánh tỏa ra ánh sáng trắng, mà xung quanh cây hoa nhài đó lại là một khoảng đất khô cằn.

Hoa nhài muốn kết tụ linh khí hóa yêu!

Nhưng một cây hoa nhài bình thường như vậy sao lại dẫn đến lôi kiếp đáng sợ như thế chứ, phải biết rằng, hoa nhài cho dù có độ kiếp thành công thì chẳng qua cũng chỉ là một hoa yêu nhỏ nhoi mà thôi. Mà uy lực của trận lôi kiếp này gần như đã đạt đến giới hạn cuối cùng của sinh linh hóa yêu, rốt cuộc Thiên Đạo đang nghĩ gì vậy?

Trong lúc nàng ngơ ra, một tia sét xẹt ngang qua đánh thẳng lên đỉnh hang động, Thỏ Lương sợ đến mức dùng hai móng vuốt che đầu mình lại, lúc nàng đang muốn lùi về trong hang, một cây cỏ xanh mơn mởn theo gió cuốn bay lên mặt của Thỏ Lương, tình cờ che khuất hai mắt của Thỏ Lương, đợi đến khi Thỏ Lương lấy cây cỏ đó xuống thì ánh điện chớp đó đã biến mất, chỉ còn lại đất đá đang rung chuyển nhắc rõ tia sét vừa rồi mới đánh xuống đây.

Trong màn đêm tăm tối, ánh sáng của cây hoa nhài kia đã nhạt đi mấy phần nhưng vẫn kiêu ngạo đứng đó đón nhận lấy gió bão lớn như không sợ gì cả. Nếu cách không quá xa, hay là người có đủ cả năm giác quan nhạy bén sẽ có thể phát hiện ra, trên cánh hoa trắng sáng đó còn được bao phủ bởi một lớp ánh sáng màu vàng rực rỡ, ánh sáng ấy tuy mỏng manh nhưng lại chặn lại gần như toàn bộ lôi kiếp từ trên trời giáng xuống.

Lãnh Khanh âm thầm bảo vệ cho con thỏ con trong bụi cỏ, thần thức thì lại chú ý đến ánh sáng vàng kim rực rỡ trên cây hoa nhài, trạng thái tinh thần khẽ giật mình, đó là ánh sáng công đức?! Ánh sáng công đức sao lại xuất hiện trên một cây hoa nhài mới hóa yêu cơ chứ, chẳng trách một cây hoa nhài bình thường khi hóa yêu lại có thể dẫn đến tận chín đạo lôi kiếp!

Thỏ Lương cầm cây cỏ xanh xuống rồi ôm chặt vào trong ngực, giống như làm vậy là có thể khiến bản thân tăng thêm chút cảm giác an toàn.

Sấm sét phía chân trời sau khi rơi xuống đủ chín đạo lôi kiếp thì dần tan biến, Thỏ Lương thử nhô cái đầu nhỏ ra khỏi hang nhìn lôi kiếp đã kết thúc. Đây là lần đầu tiên Thỏ Lương nhìn thấy lôi kiếp đáng sợ như vậy, cũng thấy được Thiên Đạo vô tình. Hoa nhài thành công sống sót, sau khi lôi kiếp chấm dứt, những vết thương chồng chất trên cây hoa nhài khô héo như sắp chết cuối cùng cũng hóa yêu, mượn linh lực mở ra linh trí, nhanh chóng chữa trị cho cơ thể của bản thân. Hoa nhài dường như cũng nhận ra có Thỏ Lương, nó loạng choạng dùng lá cây của chính mình chào hỏi với Thỏ Lương, sau đó lại nhanh chóng rơi vào giấc ngủ sâu. Suy nghĩ mất một lúc Thỏ Lương mới có thể thật sự hiểu ra mình có thêm một đồng bọn nhỏ nữa.

Thiên kiếp đã tan biến nhưng mưa gió thì chưa kết thúc, thậm chí vẫn không hề có xu hướng yếu đi chút nào. Sau khi chắc chắn hoa nhài không có vấn đề gì, Thỏ Lương cũng không còn hứng thú đứng ở cửa hang hóng gió nữa, nàng thả cây cỏ xanh ôm trong ngực ra, đầu nhỏ lập tức chui vào trong hang. Thỏ Lương vừa xoa xoa lỗ tai của chính mình, vừa đi bộ về lại nơi sâu nhất trong hang. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Mà lúc Thỏ Lương rời đi không hề biết rằng, cây cỏ xanh mà nàng thả ra vẫn luôn giữ mãi tư thế bị nàng ôm vào trong ngực, rất rất lâu, đợi đến khi mưa gió ngừng lại, đợi đến khi sương sớm đọng lại, cây cỏ xanh đó mới nghiêm trang duỗi thẳng chiếc lá, đón chào giọt sương sớm rơi xuống.

Ánh mặt trời dần hé sáng phía chân trời giống như từng đường ánh sáng cắt ngang bầu trời đêm, màn đêm dần biến mất, ánh sáng cũng chiếu khắp nơi.

Nắng sớm chiếu khắp nơi trên Tiên Qủa Lĩnh, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy những hạt mưa và sương sớm no đủ đọng lại như những viên thủy tinh trong suốt, chúng rơi xuống không gian tươi xanh giữa rừng núi, rực rỡ, xinh đẹp, lại kết hợp thêm vài tiếng chim hót líu lo, chớp mắt đánh thức những sinh linh đã say ngủ cả đêm.

Thỏ Lương hăng hái chui ra khỏi hang, nàng giống như bình thường hứng lấy những giọt sương sớm trên cỏ xanh rồi ngồi cuộn một cục trên thảm cỏ để rửa mặt, mặt rửa được một nửa thì động tác của Thỏ Lương chợt dừng lại. Nàng nhìn cảnh hoang vu trước mắt, Thỏ Lương mới chợt nhớ ra lôi kiếp xảy ra đêm qua, trên sườn núi phía trên một mảng lớn đất không có một ngọn cỏ nào. Ít nhất trong phạm vi một nghìn mét, ngoại trừ thảm cỏ xanh ở chỗ lối vào ra thì chỉ còn lại mấy chỗ có dấu vết màu xanh tươi.

Thỏ Lương quay đầu nhìn những thảm cỏ xanh bắt mắt đó rồi rơi vào suy tư, giống như đang tự hỏi trong thời gian sắp tới bản thân có nên đổi chỗ ở mới hay không. Trong lúc Thỏ Lương còn suy tư, có một ngọn cỏ xanh trong thảm cỏ cũng đang căng thẳng chờ đợi, thậm chí nó cũng bắt đầu tự hỏi, nếu con thỏ nhỏ này muốn chuyển nhà, bản thân nó nên chuyển đi cùng hay là giữ nàng lại?

Mặt trời dần lên cao, sương sớm tan dần, dãy núi cao này nhiều thêm mấy phần khô ráo thoáng mát, phía trên ngọn núi bị lôi kiếp hỏi thăm tối qua thỉnh thoảng sẽ có một bóng dáng màu trắng hiện lên, một cục nho nhỏ bận rộn không thôi.

Sau một lúc lâu bối rối, Thỏ Lương vỗ hai móng vuốt vào nhau, nàng nghĩ ra được một ý kiến rất ‘Tuyệt vời’. Thỏ Lương cuối cùng quyết định nhổ cỏ từ trên sườn núi khác trồng lại đây, như vậy thì trong khoảng thời gian ngắn có thể khôi phục sườn núi này về lại như lúc ban đầu. Nghĩ đến đây nàng ngay cả một giây phút cũng không muốn chậm trễ nữa mà bắt đầu vào việc, Thỏ Lương nhanh chóng chạy lại gần hang chọn ra mấy miếng linh thạch, sau đó ôm linh thạch đi bố trí lại một Tụ Linh Trận đơn giản cho dãy núi gần như bị tổn hại nghiêm trọng này.

Sau khi bận rộn xong, cuối cùng cũng làm xong trận pháp, Thỏ Lương gật gù cái đầu, cảm thấy bản thân đúng là thiên tài, sau đó mới thấy hài lòng nhảy nhót khắp nơi bên sườn núi để đào cỏ xanh.

Sau khi Thỏ Lương rời đi, một cây cỏ xanh từ trong thảm cỏ đi lại gần, nhìn trận pháp vặn vẹo bừa bộn đó rồi khẽ mỉm cười. Trận pháp này chỉ vừa mới bắt đầu vận hành, muốn giúp đỡ các sinh linh khác sinh trưởng quả thật có chút khó khăn. Cây cỏ xanh đó kéo dài cái lá của mình, lặng lẽ sửa từng khối linh thạch cho đúng vị trí mà con thỏ nhỏ kia xếp ra, đối với Lãnh Khanh mà nói, loại trận pháp này dễ như trở bàn tay, không bao lâu sau, chỉ di chuyển mấy khối linh thạch mà Tụ Linh Trận này lập tức thay đổi biến thành nơi đầy đủ linh khí.

Xử lý xong vấn đề của trận pháp, Lãnh Khanh kéo dài lá cây của mình rồi di chuyển trước mắt của cây hoa nhài, nhìn như đang tự hỏi xem nên bắt đầu từ chỗ nào để nhổ nó đi. Nếu lúc này cây hoa nhài có thể biểu đạt được cảm xúc thì nó chắc chắn đã chảy mồ hôi lạnh đầy đầu, nhưng hiện thực thì vào lúc mới tụ linh hóa yêu mở ra linh thức, ngay cả nói nó cũng không thể nói được, vào lúc hoa nhài đang run bần bật lên, một giọng nói mềm nhẹ nhưng lại lạnh như băng vang lên.

“Nếu đã thành yêu thì phải hóa thành giống cái, nếu không…”

Đoạn sau chữ nếu không người đó không nói hết nhưng hoa nhài yêu hoàn toàn chắc chắn rằng, nếu bản thân không làm theo thì chắc chắn nó sẽ không có cách nào sống tiếp ở Tiên Quả Lĩnh được nữa. Hoa nhài vừa mới mở ra linh thức, nó đối với chuyện tình yêu còn quá xa lạ, hoàn toàn không hiểu giới tính thì có chỗ khác biệt hay ảnh hưởng như thế nào, vì thế nó điên cuồng lắc lắc hoa ý bảo bản thân đã biết rồi.

Cỏ xanh nhận được đáp án mình mong muốn thì cảm thấy rất hài lòng thu cái lá dài kia lại, hắn ngẩng cổ đợi một lát, cuối cùng cũng nhìn thấy một cục bông ôm một đống cỏ xanh chạy về đây, động tác nhanh nhẹn, cỏ xanh ôm trong tay cũng rất vững vàng, một cây cũng không bị rơi xuống.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play