Tiên Quả Lĩnh, một cái tên rất đơn giản, nằm ở phía đông bắc của đại lục Tiên Linh, tiếp giáp với đại lục Thiên Tiệm Tuyệt Bích: Lâm Thiên Tuyệt.

Lâm Thiên Tuyệt là gì? Có người nói đó là một ngọn núi, có người nói đó là vách đá, có người nói đó là ngọn núi cao và hiểm trở nhưng cách nói phổ biến nhất đó là: Lâm Thiên Tuyệt là vùng cuối của chân trời, là nơi người phàm không thể nào vượt qua được. Truyền thuyết kể rằng Lâm Thiên Tuyệt là một vách đá nối giữa trời và đất, là cánh cửa thống lên Tiên giới, nếu như đứng trên đỉnh của Lâm Thiên Tuyệt thì có thể nhìn thấy Thiên đình, các tiên nhân tuyệt thế và bí mật trường sinh bất tử….

Có rất nhiều truyền thuyết về Lâm Thiên Tuyệt nhưng chưa từng có ai xác nhận đó là thật hay giả, bởi vì người đến Lâm Thiên Tuyệt dù thành công hay thất bại đều không có cách nào trả lời được, cho nên truyền thuyết chẳng qua là lời miệng của những người kể chuyện mà thôi. Khi tiếng gõ ‘bang’ kết thúc thì đó là phần lịch sử mơ hồ.

“Lúc đầu Tiên Quả Lĩnh không gọi là Tiên Quả Lĩnh mà gọi là Tiên Thảo Lĩnh, ba trăm năm trước, chân trời xẹt qua bảy tia ánh sáng, nghe nói ánh sáng đó là do Tiên thảo biến thành sau đó rơi xuống vùng đấy nên được gọi là Tiên Thảo Lĩnh. Người đời đều muốn đi tìm Tiên thảo nhưng chưa ai thấy được bóng dáng của nó mà chỉ có vô số loại quả dại. Cho nên Tiên Thảo Lĩnh dần dần biến thành Tiên Quả Lĩnh, không tìm được Tiên thảo nhưng chuyện xưa về Tiên Quả Lĩnh lại nhiều thêm một cái…”

Giọng nói của người kể chuyện mạnh mẽ mà du dương, tựa như mang theo sức mạnh nào đó hấp dẫn người xung quanh phải lắng nghe theo nhịp điệu của lão, cảm xúc của người đang ngồi đó cũng phập phồng theo câu chuyện xưa.

Cứ thế chuyện kể về Tiên Quả Lĩnh cũng mở ra ánh hoàng hôn cuối ngày.

Dưới tia nắng vàng rực rỡ, bóng núi kéo dài như biển, tà dương ánh lên màu máu đỏ, chân trời xuyên qua từng áng mây trắng toát tạo nên màu cam ấm áp khôn cùng. Hoàng hôn dịu dàng dừng trên đỉnh núi, không có trọng lượng, không có âm thanh chỉ có hình bóng mơ màng.

Núi non Tiên Quả Lĩnh hiền hòa như sóng, hết đợt này đến đợt khác như muốn rung chuyển vùng biển, lúc này chỗ sườn núi hướng về mặt trời, một cục lông trắng béo tròn bằng một nắm tay đang cố gắng ôm những quả màu nâu đi về phía trước, từng quả xếp thành núi nhỏ nằm yên trong ngực che đậy tầm mắt của cục bông, cục bông bước nhẹ từng bước đi về hang động của mình, đằng sau là cái đuôi mềm mại ngắn ngủi đang lắc lư theo từng động tác.

Những đám cỏ xanh phủ kín mặt đất trên sườn núi đồng thời cũng che đi miệng hang nho nhỏ, chỉ liếc mắt thôi sẽ không phát hiện ra chỗ nào khác thường. Cho đến khi cục bông màu trắng dừng chân, mấy quả tròn tròn cũng lăn xuống đất chui qua bụi cỏ rồi biến mất, một quả khác thì lăn xuống dưới chân.

Cục bông trắng như tuyết nhìn quả đó, duỗi chân ngắn với lấy theo bản năng kết quả ngay cả gót chân cũng không chạm đến, đúng lúc cục bông đang định quay đầu lại xem thì giữa đám cỏ có một cây cỏ nhìn rất bình thường di chuyển thân mình một cách nhẹ nhàng.

Cỏ xanh lặng lẽ uốn cong đầu ngọn, phiến lá nằm cạnh quả tròn khẽ kéo lấy nó sau đó đặt dưới móng vuốt của cục bông ai ngờ cục bông lại di chuyển chân nhỏ nên cây cỏ đành cuốn quả tròn đi theo móng vuốt béo núc ních, lắc qua phải, lượn qua trái, cuối cùng cũng thành công đặt dưới chân cục bông mà không bị nghi ngờ chút nào.

Cây cỏ nhẹ nhàng thu phiến lá về, khôi phục trạng thái như lúc ban đầu, vươn người lên cao có vẻ khá hài lòng, quả tròn cũng theo đó lăn vào bên trong hang dưới. Cục bông trắng lại bước lên hai bước, lăn cơ thể vào hang động luôn.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Chỉ chốc lát, trên sườn núi còn lại mỗi ánh hoàng hôn chiếu thẳng vào bụi cỏ xanh mát, gió đêm khẽ lay động giống như cảnh tượng lúc nãy chỉ là ảo giác mà thôi.

Bên kia, ở giữa có một hang động được những cây cỏ xanh che lấp, nhìn từ ngoài vào chẳng thể thấy được gì, còn cục bông trắng có kích thước bằng nắm tay người trưởng thành vừa lăn vào trong hang dài mười mấy mét không có ánh sáng sau đó xuất hiện ba cái ngã rẽ tiếp tục đi lên có thể thấy được càng lúc càng nhiều ngã, lối rẽ rất phức tạp, có chỗ đi đúng hướng có chỗ đi sai hướng, có đường cụt, kết cấu phức tạp như thế cũng đủ để người ta thấy được trình độ của người làm.

Nếu không có người dẫn đường thì đây chẳng khác nào mê cung, hậu quả đi vào đây một mình không cần nói cũng biết, lúc này cục bông trắng thuần thục đi vào trong hang sau khi thả toàn bộ quả xuống dưới, cục bông bước một bước để toàn bộ quả nghiêng xuống đất, lăn về chỗ sâu nhất.

Thỉnh thoảng cục bông tròn xoe sẽ duỗi hai tay múp míp tạo ra chú pháp, lối rẽ trong hang động biến hóa thêm lần nữa, trong ‘ngôi nhà’ nho nhỏ là những bộ phận phức tạp con người không thể nào tưởng tượng được. Hơn nữa có chú pháp và trận pháp bổ trợ cho nhau nên ngoại trừ chủ nhân của hang động thì không ai có thể đi vào.

Có cục bông đi theo sau, một dòng quả tròn trực tiếp rơi xuống mặt đất, từng viên từng viên lăn chồng lên nhau, so với những con đường chỉ rộng bằng một nắm tay trong mê cung phức tạp thì ở đây có thể nói là rộng rãi thoáng mát, không gian rộng tầm trăm mét có ánh sáng của khoáng thạch, những con đường phía trên truyền đến khối không khí mát mẻ vì vậy dù ở dưới mặt đất cả trăm thước nhưng không hề có cảm giác bức bối.

Cục bông nằm duỗi chân vỗ đất dính trên người mình ra, vì không ôm quả tròn nên tầm nhìn sáng sủa hơn hẳn, đây là một con thỏ trắng to bằng nắm tay, toàn thân là màu trắng thuần, chỉ có lông bên hai tai điểm xuyết chút màu cam làm bộ lông thêm phần ấm áp. Đôi mắt màu đỏ tựa như ngọn lửa đang bùng cháy, pha thêm màu máu là thành ánh cam dịu nhẹ, hai tai thỏ lười biếng rũ hai bên người, đây là con thỏ cụp tai hiếm thấy. Hơn nữa là một con thỏ cụp tai chỉ to bằng một bàn tay.

Có lẽ kết hợp rất nhiều sự trùng hợp ngẫu nhiên nên mới tạo thành một con thỏ nhỏ như này, có lẽ trong quan niệm của con người, đây là ngọc tuyết lả lướt, nhỏ xinh đáng yêu. Nhưng đối với cục bông mà nói sự đặc biệt như vậy không có lợi trong quá trình sinh tồn, nàng phải trải qua từng chuyện nguy hiểm để tìm ra đường sống cho chính mình.

Chỉ có kẻ mạnh mới tìm được đường sống, kẻ mạnh mới được tôn trọng.

Đây là quy tắc trong giới tu hành, cũng là quy tắc trong sinh tồn. Toàn bộ câu này Thỏ Lương đã cắn răng học thuộc thật lâu, cho tới hôm nay mới có thể hiểu được hết. ( truyện trên app T Y T )

Cục bông trắng mềm cũng chính là Thỏ Lương bước nhẹ đến bên chồng quả.

“Một viên Tông Tông Quả, hai viên Tông Tông Quả, ba viên Tông Tông Quả…” Âm thanh non nớt vang vọng trong không gian, cục bông nhặt từng Tông Tông Quả lên sau đó cầm chúng đi về phía bức tường bên phía có gắn nhiều vật phẩm kỳ lạ, trước mắt xuất hiện không gian cực lớn, chỗ này là không gian chứa các vật tư, đa số là đồ ăn, chẳng hạn như ngũ cốc, quả hạch… Toàn là thực phẩm dễ bảo quản, còn có một số trái cây tươi và các đồ khác.

Nhìn khối vật tư khổng lồ làm người ta nghi ngờ rằng cục bông đang bận vận chuyển Tông Tông Quả kia chính là con hamster chứ không phải là thỏ. Mà thật ra tên của cục bông cũng từ việc thích dự trữ đồ ăn nên mới gọi là: Thỏ Lương.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play