Thỏ Lương ló đầu ra khỏi bụi cỏ, đôi mắt lóe lên tia nghi ngờ. Nàng chắc chắn bản thân ngửi thấy mùi hoa thoang thoảng, mà mùi hoa này không phải là mùi hoa đào trên núi, Thỏ Lương nhớ rõ từ Tiên Quả Lĩnh đến rừng đào cũng phải mất hai đến ba ngày cho nên không thể nào thổi đến đây được.

Chân sau của nàng mượn lực cất cao thân mình hai lỗ tai dài rũ xuống đất vì động tác của Thỏ Lương mà dựng lên. Tầm nhìn của nàng cao hơn nhưng cho dù đứng thẳng thì nàng vẫn lùn như cũ, không thể nào nhìn thấy đáp án mà mình muốn thấy.

Khác với Thỏ Lương, cỏ xanh đã dùng thần thức để tìm đến chỗ tỏa ra hương hoa đào, đó là đào hoa yêu giống đực, tư thế ngạo mạn thượng đẳng vô cùng, cả người mặc bộ y phục màu hồng phấn nhìn vào đã toát lên khí chất quân tử khiêm tốn cho nên không có ai cảm thấy bất thường khi thấy hắn ta mặc đồ màu hồng. Đào hoa yêu vừa mới hóa hình chưa lâu mà đã cuống quýt chạy đến đây, vì bị thương nên mới để lộ hơi thở ra ngoài. Lãnh Khanh cuộn phiến lá lại, vì có Thỏ Lương bên cạnh nên hắn không làm ra chuyện gì cả.

 

Tiên Quả Lĩnh không phải là nơi có phong thủy tốt, linh lực giữa núi chỉ ở mức bình thường, ngoại trừ việc đẹp hơn các ngọn núi khác và có nhiều loại quả thì không có gì đặc biệt.

Cho nên dù năm tháng có đổi thay thì Tiên Quả Lĩnh vẫn ở trạng thái vô cùng bình thản, không có con yêu tinh nào quá lớn sống ở đây thậm chí là động vật to cũng chẳng có, tự dưng lại có đào hoa yêu đến thăm, mặc dù bị thương nhưng đã hóa thành hình người chứng tỏ tu vi của hắn ta không thấp. Ngay khi Lãnh Khanh định thu hồi thần thức bỗng dưa đào hoa yêu nâng mắt lên nhìn thẳng về phía Lãnh Khanh, trong mắt như đang nói rằng hắn ta đã nhận ra Lãnh Khanh.

Thần thức của Lãnh Khanh khẽ dừng lại, cả người hắn là ngọn cỏ trường sinh, có thể nói từ khi ra đời đã đứng trên đỉnh của vô số sinh linh, đặc biệt là từ thực vật hóa hình đến yêu linh, cỏ trường sinh đã làm tiên chỉ cần có đủ thời gian thì sẽ được tấn chức mà thôi, là thực vật mà nhiều yêu linh không với tới. Cũng đúng bằng với ưu thế như vậy Lãnh Khanh mới có thể tu hành ở ngọn núi không đầy đủ linh lực này đến nay chứ.

Ngày hắn chào đời thì cũng có thần thức luôn, đây coi như là sự thiên vị của trời xanh dành cho cỏ trường sinh, thức tỉnh thần thức giúp Lãnh Khanh có thể điều tra xung quanh mà không bị các sinh linh khác phát hiện, chỉ cần tu vi yêu linh không vượt qua huyết mạch của Lãnh Khanh thì sẽ rất khó để nhận ra, từ trước đến giờ thần thức của hắn làm mọi việc rất thuận lợi.

Tuy hắn chỉ mới có 300 năm tu vi nhưng với ưu thế huyết mạch đã hoàn toàn nghiền áp đào hoa yêu, nhưng đào hoa yêu mới vào núi đã nhận ra thần thức của Lãnh Khanh còn biết chỗ của hắn, điều này khiến hắn để ý khá nhiều.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Nếu đã biết đến sự tồn tại của đối phương Lãnh Khanh cũng không tiếp tục che giấu nữa. Lúc Thỏ Lương đang nhón gót chân để nhìn thì cỏ xanh hóa thành tia sáng màu xanh lục bay đi, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.

Ánh sáng màu xanh lục bay về phía đào hoa yêu, đào hoa yêu lẳng lặng đứng đó chờ chủ nhân ngọn núi đến. Sau khi trốn đến đây, hắn ta vẫn không thấy Trừ Yêu Sư đâu, đương nhiên đào hoa yêu sẽ không cho rằng lão Trừ Yêu Sư kia đã từ bỏ cho nên cứ nhìn xung quanh, rất nhanh đào hoa yêu phát hiện ra ngọn núi nhìn thì bình thường nhưng mỗi một tấc đất đều được thiết kế và làm sạch rất cẩn thận, trận pháp được dấu khá sâu, không ngờ mình chỉ chọn một nơi để đi vào trốn mà lại để cho Trừ Yêu Sư bị trận pháp làm mất phương hướng không thể đi vào.

Đợi vài phút ngắn ngủi, ánh sáng màu xanh lục mang theo uy áp chí cao vô thượng ập tới. Hơi thở của đào hoa yêu cứng đờ, đôi mắt rực rỡ hiện rõ tia sững sờ, bởi vì cơ duyên ngoài ý muốn, huyết mạch của đào yêu đã được nâng lên vì thế nên hắn ta rất ít khi gặp được đối thủ.

Sau đó, dưới ánh mắt cảnh giác của đào hoa yêu, ánh sáng xanh lục biến thành ngọn cỏ xanh mướt, rốt cuộc đào hoa yêu cũng gặp được chủ nhân của Tiên Quả Lĩnh.

Chỉ thấy một nam nhân to bằng nắm tay đứng trên mặt cỏ rộng bằng hai ngón, vì sức nặng của hắn nên ngọn cỏ bị ép cong xuống, hắn ngẩng đầu, một bàn tay cho ra sau lưng tư thế như cao nhân. Mái tóc dài xõa sau đầu, đôi mắt nhuốm màu xanh lục giống như tranh cổ xưa không thể nhìn thấu. Vẻ mặt nam nhân toát lên sự kiêu ngạo và nghiêm túc, dù nhỏ con nhưng hoàn toàn không mất đi khí thế.

Đào hoa yêu khẽ chớp mắt, khi phục hồi tinh thần mới dám chắc áp lực mình cảm nhận được thực sự đến từ nam nhân chưa to bằng lòng bàn tay người này, lúc hắn ta đang ngạc nhiên thì nam nhân đang đứng trên ngọn cỏ mở miệng nói chuyện.

“Ngươi là ai, đến từ đâu? Tới đây có chuyện gì?” Âm thanh trẻ con vang lên khiến khuôn mặt lạnh lùng của đào hoa yêu suýt chút nữa bị vỡ, nói thật thì giọng này không hợp với vẻ cao ngạo của nam nhân. Với lại tại sao khi nói chuyện lại nồng mùi thượng cổ vậy nhỉ?

 

Tuy có cảm giác không được khỏe nhưng sức ép không phải là giả, đào hoa yêu không dám khinh thường, hắn ta mở miệng đáp: “Ta vốn là gốc cây đào sinh trưởng ở trong xóm nhỏ, sau đó có cơ duyên hóa thành hình nhưng bị Trừ Yêu Sư phát hiện đành trốn đến tận đây chứ không có ý mạo phạm.”

 

Hình như người nam nhân không thấy ngạc nhiên khi nghe đáp án này, hoặc là không thèm để ý. Sau khi nghe xong cũng chẳng biểu hiện gì khiến đào hoa yêu cảm thấy nghi ngờ có phải hắn chưa thuần thục cách hóa hình nên cơ mặt bị liệt hay không? Đúng lúc này âm thanh trẻ con vang lên lần nữa.

“Nếu là vô tình tới thì nhanh xuống núi đi.” Nam nhân đứng trên ngọn cỏ bày ra vẻ không thể thương lượng.

Tất nhiên đào hoa yêu biết yêu linh luôn có ý thức bảo vệ lãnh địa của mình nhưng cơ thể của hắn ta đang bị thương. Hơn nữa, chắc chắn Trừ Yêu Sư sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn ta, có khi lão đang đứng ngoài núi canh giữ cũng nên, vì an toàn đào hoa yêu quyết định thử một chút: “Không biết có được..>”

“Không!”

Đào hoa yêu chưa dứt lời đã bị giọng trẻ con cắt ngang một cái đầy quyết đoán. Ngay lập tức đào hoa yêu bị nghẹn họng, suy nghĩ một lát rồi thay đổi ánh mắt, tuy người trước mắt bao trùm hết ngọn núi nhưng vẫn miễn cưỡng khi hóa hình xem ra chỉ mới có vài trăm năm tu vi nếu dùng sức mạnh có khi sẽ có hy vọng… Đáng tiếc ý nghĩ này vừa dâng lên đã bị ngọn cỏ xanh hừ một tiếng cản lại.

Nhìn qua chỉ thấy nam nhân màu xanh đang híp mắt, thái độ bễ nghễ vô cùng: “Chẳng qua chỉ là một sợi long khí mà cũng dám lên mặt với ta?”

Tròng mắt đào hoa yêu co rút, ý nghĩ vừa nảy ra cũng bay đi, rốt cuộc thứ trước mắt là gì? Tư thái uy nghi với thực vật là đúng nhưng sao có thể nhận ra long khí trên người hắn ta? Thậm chí còn không thèm để ý đến? Không sai, sở dĩ đào hoa yêu có thể hóa thành hình người là nhờ cơ duyên bản thể được long khí bảo vệ ở thôn nhỏ, với lại có một mảnh vảy rồng được chôn dưới gốc cây hắn ta nên huyết mạch mới được cải thiện lên mức cao nhất, chỉ là sau đó xảy ra biến cố….

“Trừ Yêu Sư bị nhốt trong trận pháp ngoài núi, trong vòng 12 canh giờ không thể đi ra, Lâm Thiên Tuyệt có vô số núi, ngươi muốn ở đâu thì ở.” Nam nhân đứng trên ngọn cỏ cất tiếng đánh gãy suy nghĩ của đào hoa yêu.

Đào hoa yêu sống hơn 1000 năm nên không phải là kẻ ngu dốt, nháy mắt đã hiểu ý của nam nhân. Lúc này Trừ Yêu Sư đang bị nhốt, 12 canh giờ đủ cho hắn ta chạy trốn khỏi đây để đi vào hướng bắc trong Lâm Thiên Tuyệt, nếu còn trì hoãn chắc chắn sẽ không ổn: “Đa tạ, tên ta là Chước Hoa, nếu may mắn sống sót sau này sẽ báo đáp ân tình hôm nay của ngươi.”

Người đứng trên cỏ xanh vẫn tỏ ra cao ngạo, nghe thấy tên Chước Hoa cũng chỉ liếc mắt nhìn hắn ta một cái. Yêu linh sẽ không dễ buông lời báo ân, một khi hứa hẹn thì chắc chắn sẽ làm, nếu không sẽ bị Thiên Đạo phạt nhưng từ trước đến nay nhân quả chưa từng rõ ràng, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến yêu linh không thích ra ngoài.

Chước Hoa không quan tâm đến phản ứng của Lãnh Khanh, nói cảm ơn xong thì phất cao người đi, nháy mắt đã biến mất khỏi ngọn núi chạy về phía bắc. Địa hình nơi đó hiểm trở có nhiều yêu linh sinh sống nhưng lại có rất nhiều sinh cơ.

Đợi khi hơi thở của đào hoa yêu biến mất hoàn toàn ngọn cỏ xanh mới đưa tay sờ cằm, dáng vẻ trầm tư. Một gốc cây bình thường thật sự có thể dựa vào sợi long khí để cân bằng hóa thành hình người thậm chí là tăng huyết mạch ư? Xem ra hắn cần phải đến xóm đào hoa yêu sinh trưởng mới được.

Cỏ trường sinh chính là nguồn vốn lớn nhất của Lãnh Khanh, trước kia hắn sẽ không đi thu thập bảo vật nhưng mười năm trước lúc Thỏ Lương bắt đầu đào hang dưới bụi cỏ đột nhiên Lãnh Khanh có ý muốn này, cũng từ đấy đi nghe ngóng thông tin về các bảo vật, chỉ cần có lợi cho việc tu luyện của mình và Thỏ Lương thì hắn sẽ đi thu thập ngay sau đó lợi dụng trận pháp đợi Thỏ Lương không để ý thì sẽ dùng.

Tư chất của Thỏ Lương bình thường, huyết mạch không đặc biệt cũng không phải thượng cổ hay thần thú. Nếu cơ duyên không lớn thì đời này không có hy vọng được tấn chức, cho dù có sống sót qua 100 kiếp nạn thì cũng chỉ là thoát được cái chết chứ không thể phi thăng thành tiên.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play