Một lát sau, Lãnh Khanh đang lắc lư theo gió đêm bỗng nhớ tới cái gì đó, hắn vội vàng vươn thân người, ngọn cỏ thon dài chớp mắt đã được kéo ra vài trăm thước. Cũng may Thỏ Lương đã ngủ say nếu không lỡ nhìn thấy khung cảnh này e là sợ đến mức chạy đi mất tăm luôn.

Trên sườn đồi có cái hồ trũng cách đó vài trăm thước, ở bên trong là vô số cây sen xếp lộn xộn đan vào nhau. Có những cây đã úa lá có những cây vẫn chưa kịp khô nhìn như đang đợi người đến hái. Ngọn cỏ xanh múa lên thành một vòng cung nhấc hết toàn bộ lá ném vào chỗ sâu trong hẻm, mấy giây sau đã chẳng còn thấy bóng dáng của lá cây đâu nữa.

Sau khi vứt đống lá đi, cây cỏ xanh vẫn chưa hài lòng, hắn còn quét hết số lá cây xung quanh đó, thậm chí đá vụn đất khô đều bị tuồn đi. Cách cỏ xanh dọn dẹp đó chính là vứt xuống hố sâu. Bận rộn đến đêm khuya cỏ xanh mới dừng lại lùi lá cây về chỗ cũ, làm một ngọn cỏ bình thường như hằng ngày.

Thỏ Lương đang ngủ say vẫn không biết từ lần đầu tiên nàng bước chân vào ngọn núi này, bánh răng duyên phận đã lặng lẽ di chuyển. Hơn nữa không thể nào quay lại được nữa. Cũng vì lý do đó mà giữa cơn mưa rền gió cuốn nàng mới bị ngọn cỏ xanh làm vướng ngã, sau đó phát hiện ra chỗ trú mưa cực kỳ lý tưởng.

Lãnh Khanh không nhớ mình đã ở ngọn núi này bao lâu, chỉ biết chắc là tầm hơn 300 năm, trong một quãng thời gian dài như thế hắn thường vươn người nhìn khắp nơi mỗi ngày, hắn biết rõ đến từng gốc cây, nhìn bốn mùa đi qua vô số lần, cũng nhìn thấy cuộc sống luân hồi, nhìn thấy ngày đầu tiên đến khi trưởng thành cuối cùng là chết sau đó là thối rữa để rồi tiêu tán vào lòng đất của động vật thực vật và cả người phàm,...

Ngoại trừ hắn thì không có ai thoát khỏi sinh tử trong 300 năm qua, đây là loại cảm xúc không thể nào miêu tả nổi. Không đau lòng, không vui vẻ, không lo nghĩ, không giận dữ, 300 năm chỉ trôi qua trong sự bình yên và tĩnh lặng.

Cho đến ngày mưa tầm tã ấy, một con thỏ cuống cuồng xâm nhập vào khu vực của hắn. Khó có khi Lãnh Khanh nảy sinh lòng tốt, lòng tốt ư? Lần đầu tiên Lãnh Khanh phát hiện ra mình có lòng tốt. Hắn nhặt được lá cây sen rồi che lên đám cỏ xanh, chờ đợi thỏ con chạy vào trốn, ai ngờ ánh mắt của thỏ con hơi kém, ngay khi nàng sắp bỏ lỡ Lãnh Khanh đã vươn người cuốn chân thỏ con lại.

Tuy vì thế mà thỏ con bị ngã lên mặt đất nhưng đã thành công nhìn thấy chỗ trú mưa. Hơn nữa, giống như những gì Lãnh Khanh nghĩ, sau khi thỏ con đi vào, Lãnh Khanh mới phát hiện thỏ là loài động vật ăn cỏ, suốt 300 năm, đây là lần đầu Lãnh Khanh cảm thấy lo lắng, có khi nào ngày mai khi thức dậy mình sẽ bị thỏ con gặm hay không? 

Kết quả cho thấy, điều Lãnh Khanh lo lắng là đúng nhưng cỏ xanh đã 300 năm không phải là thứ cho thỏ con gặm được, cả đêm suy nghĩ miên man để nhận lại ba chữ “Quá già rồi’. Lãnh Khanh thấy lòng tốt là thứ không nên phát ra mọi lúc mọi nơi.

Khi Lãnh Khanh đang thất thần thì thỏ con đã cất bước chạy đi. Lãnh Khanh nghĩ đi rồi thì thôi hắn làm như kẻ cuốn chân Thỏ Lương không phải là mình vậy. Hắn thầm bảo rằng: Cuộc sống của mình sẽ quay về trạng thái yên lặng như ngày xưa.

Nhưng một ngày, hai ngày, mười ngày, một tháng….

Lãnh Khanh vẫn tìm lá cây to rộng che lên đám cỏ theo bản năng, khi nào nó khô thì thay cái khác. Hắn cảm thấy bản thân mình có hơi bất thường, nhưng không thể nói rõ vì sao, lý trí nói cho hắn biết thế giới này rộng lớn như thế gặp nhau rồi chia tay là chuyện bình thường, cũng biết sau khi chào nhau thì sẽ khó mà gặp lại. Có điều Lãnh Khanh không thể khống chế được hành động của mình. Lãnh Khanh nghĩ chắc hắn đã bị bệnh, ngày nào đó loại bệnh này sẽ tốt, một ngày không được thì một năm, một năm không được thì mười năm, mười năm không được thì cả đời…

Khoảnh khắc nhìn thấy cục bông trắng lần nữa, Lãnh Khanh liền biết may mắn có nghĩa là gì. May mắn vì hắn là cây cỏ trường sinh, cảm xúc mênh mông, cũng thầm nghĩ rằng thật may mắn vì nàng đã trở lại.

Lãnh Khanh không có cách nào tìm ra nguyên nhân cảm xúc bản thân thay đổi nhưng vẫn không ảnh hưởng gì đến việc hắn đưa ra quyết định.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Bánh răng lại xoay chuyển lần nữa. Kích thích quỹ đạo của 3000 thế giới.

Cứ như thế Thỏ Lương bắt đầu định cư ở chỗ hướng về phía hoàng hôn trên sườn núi, không vì lý do nào khác, sau khi nàng chạy quanh ngọn núi một vòng phát hiện vẫn là chỗ lúc đầu trốn mưa tốt nhất, vừa sạch sẽ vừa thoải mái. Với lại không biết có phải do ảo giác của Thỏ Lương hay không mà nàng phát hiện ra trong đám cỏ xanh có ngọn cỏ dính sương mai ngon hơn chỗ khác. ( truyện trên app tyt )

Thỏ Lương quyết định lê cơ thể đi đến trước mặt cây cỏ xanh: “Tuy già rồi nhưng giọt sương trên người uống ngon lắm.” Thỏ con vừa dùng móng vuốt gãy gãy vừa nói.

Cỏ già- Lãnh Khanh: “...”

Thỏ Lương không biết rằng chỉ vì một câu nói của mình mà sáng nào cây cỏ xanh già 300 tuổi cũng vươn người ra vẫy hết giọt sương trên đống cỏ khác chỉ chừa mỗi giọt sương trên người mình.

Điều đáng nói là đêm đầu tiên khi Thỏ Lương quyết định ở lại bụi cỏ kia nàng đã nhìn thấy mưa sao băng trên núi Tiên Quả Lĩnh, giống như cả ngân hà đều rơi xuống, từng cơn mưa đẹp đẽ mang đủ loại màu sắc cùng xuất hiện, đường chân trời màu đen tỏa ra ánh sáng chói lóa như bức màn tuyệt mỹ được vén lên làm người ta như đi vào ảo giác mê hồn.

Thỏ Lương ngồi cạnh ngọn cỏ xanh, ngẩng đầu nhìn mưa sao băng suốt hai canh giờ. Sau khi sao băng rơi hết màn đêm lại biến về khung cảnh ảm đạm nặng nề, Thỏ Lương lắc đầu nhỏ đung đưa hai cái tai đang rũ rồi bẻ ngón tay tính toán nhưng mà do cái đầu không được thông minh lắm nên cuối cùng nàng chỉ đưa ra được một kết luận chung chung: Bàn tính lộn xộn, chư tinh vào đời, thiên hạ hỗn loạn.

Thực ra người nào tinh thông sẽ dựa vào bàn tính để tính ra thời gian và địa điểm cụ thể. Còn Thỏ Lương chỉ học lỏm được vài cái từ mẫu thân nên không rõ lắm tuy học bằng cách nhớ nhưng để hiểu hết các kiến thức thì phải cố gắng thật nhiều, cần thêm thời gian cho nên nàng không cần phải tính chuẩn. Sau khi quyết định xong xuôi mọi thứ thì nghiêm túc làm theo kế hoạch: Nên đào hang như thế nào? Nơi nào có đồ ăn? Bao lâu nữa thì tới mùa đông….

Ngày qua ngày, năm qua năm, hang của Thỏ Lương càng lúc càng sâu, cỏ xanh trên núi cũng đã thay lớp mới thì cũng đã đến mười năm trời. Tuổi của nàng tăng thêm mười tuổi nhưng cơ thể không hề thay đổi chút nào, hai cái tai dài vẫn rũ hai bên sườn mặt, cục bông trắng nho nhỏ như cũ, nhìn vừa mềm vừa dễ véo.

Đối với yêu tinh thì mười năm không hề dài. Ít nhất là Thỏ Lương không có khái niệm cái gọi là dài, cùng lắm chỉ là 3600 đêm mà thôi. Mỗi ngày Thỏ Lương đều cẩn thận sinh sống, cẩn thận rửa mặt, cẩn thận dùng tay tính toán chỗ đào nhánh hang, cẩn thận đi thu thập đồ ăn…

Thỏ Lương không thông minh lại là con thỏ cố chấp bởi vì sự cố chấp này mà suốt 10 năm tốc độ của nàng nhanh hơn, pháp thuật cũng tinh thông hơn, tính cảnh giác cao lên đồng thời học được nhiều kỹ năng và kiến thức. Có điều dù não có thêm nhiều nếp nhăn thì nàng vẫn tuân thủ những lời mẫu thân từng dạy mình.

Cho nên cho dù vùng cỏ xung quanh rất ngon nhưng Thỏ Lương chẳng bao giờ động đến, tất nhiên là nàng không ăn được rồi.

Giống như bây giờ sắp đến hoàng hôn, chân trời tản mây nhường đường cho anh nắng màu vàng ấm áp chiếu lên sườn núi, một cục bông trắng nhỏ nằm trên đám cỏ dạng người ra thành hình chữ X, bốn bàn chân nhỏ chà xát lên mặt đất, khóe miệng ngậm nhánh cỏ. Kỳ lạ là ngọn cỏ xanh kia nhìn thì rất xanh và dài nhưng không hề dễ đứt.

Cục bông híp mắt lại, tiếng nghiến răng kẽo kẹt vang lên nhìn có vẻ rất vui. Mười năm cũng đủ để Thỏ Lương quen thuộc xung quanh đến tận chân tơ kẽ tóc, nàng đã sớm biết vách đá này được gọi là Lâm Thiên Tuyệt cũng biết chỗ mình đang ở gọi là Tiên Quả Lĩnh.

Có nhiều ngọn núi giống như Tiên Quả Lĩnh nối đuôi nhau tạo thành đường chân trời dài hàng vạn dặm khó đi đến cuối. Bởi vì địa hình hiểm yếu, khung cảnh hoang vắng nên dưới núi Lâm Thiên Tuyệt có vô số yêu linh, bọn họ ở dưới những hang động rộng lớn ít khi ra ngoài.

Ngọn núi chạy dài theo dọc phía nam, ở nơi bằng phẳng sẽ có dân cư, tiếp tục đi xuống nữa là khu vực của người phàm, bình thường sẽ không có yêu linh ở đấy và tất nhiên không loại trừ tình huống của các bộ phận nhỏ khác.

Ví dụ như con người không phải ai cũng tốt, yêu linh cũng phân chia ra người lành kẻ ác. Có một khu rừng sâu dựa vào việc hấp thụ linh khí để tăng tu vi đó gọi là yêu linh thanh tu và cũng có yêu linh đi theo con đường nhanh chóng cực đoan nhất đó là giết hại đồng loại.

Thật ra đối với yêu linh mà nói thì cách tu khác nhau không đại diện cho ranh giới giữa thiện và ác chỉ là giết hại nhiều người sẽ liên lụy đến nhân quả bao gồm thiện duyên và ác duyên. Người làm phải trả giá, người thua thiệt sẽ trở thành mối ràng buộc, mỗi một nét bút trên Thiên Đạo sẽ làm luân hồi không ngừng ập đến, nhân quả cũng theo đó mà kéo dài ra. Đa số sinh linh tu hành đều hiểu đạo lý này nhưng không dễ để khắc ghi trong lòng.

Như ở nhân gian có luật pháp khắc nghiệt mà vẫn luôn có người phạm phải. Biết là một chuyện, tuân theo là chuyện khác, với lại hai từ này chưa từng liên quan đến nhau.

Tu hành kham khổ nhưng đối với Thỏ Lương mà nói, ngày tháng như này trôi qua rất vui sướng, không có hương vị của sự giàu sang làm sao biết cái thanh đạm khổ sầu. Thỏ Lương chỉ biết hang thỏ của mình đã sâu thêm vài trăm mét, chỉ biết Tuyết Quả trên sườn núi phía đông đã chín, chỉ biết thời tiết dần ấm lên, chỉ biết từ khi mình đến núi Tiên Quả Lĩnh đã đón mùa hạ thứ mười một.

Hoàng hôn dần tan đi động tác nghiến răng của Thỏ Lương bỗng dừng lại, cái mũi nhỏ ngửi mấy cái sau đó đứng lên đầy cảnh giác, đôi mắt đỏ xoay chuyển liên tục, cơ thể nhỏ nhắn lặng lẽ dịch vào giữa bụi cỏ.

Ngọn cỏ xanh vừa bị móng vuốt thỏ con cầm lấy điều chỉnh phiến lá về hình vòng cung nhìn có vẻ cực kỳ bình thường. Trên thực tế, thần thức của cỏ xanh đã tản ra vẻ không vui vì bị quấy rầy.

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play