Mấy ngày sau, mặc dù có vài lần Thỏ Lương suýt gặp nguy hiểm nhưng may nhờ có tốc độ né tránh nhanh nhẹn nên đã thoát được. Đúng lúc này, Thỏ Lương gặp phải con người. loài sinh vật kỳ lạ nằm ngoài sự hiểu biết của yêu tinh, Thỏ Lương chỉ nghe nói người phàm nhỏ yếu nhưng rất mạnh mẽ, nghe nói người phàm có người lương thiện có người độc ác, nghe nói người phàm có xấu có đẹp…
Đủ loại tin đồn lưu truyền khắp giới yêu tinh, có điều nó không hề liên kết với nhau thậm chí còn có sự mâu thuẫn nhưng yêu tinh nào cũng có chung một nhận thức: Không đến bước đường cùng tuyệt đối không được tới gần con người.
Lần đầu tiên Thỏ Lương nhìn thấy con người là ở bên bờ sông, đó là một nữ tử trẻ tuổi, lúc ấy Thỏ Lương trốn vào bụi cỏ xanh um, trừng to đôi mắt nhìn người phàm đầu tiên mình gặp được.
Nàng duỗi móng vuốt béo mũm ra tự tính, đoán chắc nữ tử đó tầm 13 đến 14 tuổi, nàng ấy mặc một bộ y phục đỏ rực, da trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo vô cùng xinh đẹp, ít nhất là với thẩm mỹ của Thỏ Lương thì đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy người đẹp đến thế, được rồi dù sao trước kia Thỏ Lương chưa từng thấy ai.
Nữ tử đứng bên bờ sông cả buổi sáng, nhìn nước sông chăm chú. Cơn gió nhẹ lay động sợi tóc của nàng ấy, mái tóc dài phiêu theo làn gió giống như vũ điệu hoa lê phức tạp, y như mỹ nữ đang thổi hồn vào không khí.
Thỏ Lương ở trong bụi cỏ nhìn cả buổi sáng, thật ra Thỏ Lương đang tò mò không biết người phàm sẽ sinh sống như thế nào vì thế sau khi quan sát nàng đã rút ra kết luận, người phàm cũng tu hành, chẳng qua bọn họ không ngồi mà đứng để tu.
Đó là một chuyện hiểu lầm tốt đẹp, tuy con người có tu đạo nhưng tất nhiên nữ tử đứng bên bờ sông cả buổi không phải là một trong số đó, mãi sau này Thỏ Lương mới hiểu, nhưng lúc này trong mắt nàng chỉ có sự bí ẩn mơ hồ.
Bởi vì sự tò mò nên Thỏ Lương vui vẻ chuẩn bị quan sát thêm, nàng tìm tạm chỗ thích hợp ở bên bờ sông để ở, đi đến một nơi nào đó đào sẵn một cái hang, không bao lâu sau đã đào được cái hang có thể chứa cả người mình.
Xung quanh là cỏ xanh tươi tốt có nghĩa là Thỏ Lương không tìm được đồ ăn, cứ như thế nàng đã ở đây được mười ngày.
Mười ngày này, đa số thời gian Thỏ Lương đưa mắt nhìn nữ tử, Thỏ Lương phát hiện ra gần đây chỉ có mình nàng ấy ở, ngoại trừ các hoạt động thường ngày, nữ tử kia sẽ đứng bên bờ sông nhìn mặt nước yên ả, cứ đứng như thế một lúc lâu.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Thậm chí khi nữ tử rời đi Thỏ Lương có dịch qua đứng nơi chỗ nữ tử đã đứng, nín thở ngưng thần….
Một lát sau thở hắt ra, nghiêng đầu với vẻ nghi ngờ, nàng còn tưởng phong thủy chỗ này tốt nhưng dù là sinh vật tu hành nàng không hề cảm nhận được chỗ đặc biệt nào, chẳng lẽ cách con người tu luyện khác với yêu tinh? Thỏ Lương xoay hai vòng tại chỗ mà vẫn không có bất cứ thứ gì, sau đó thì rời khỏi bờ sông.
Nữ tử kia không nói một lời nào, nàng ấy ở trong một ngôi nhà gỗ nhỏ, Thỏ Lương từng đi theo nàng ấy vài lần, thấy trong căn nhà kia có bày trận pháp, là một trận pháp cực kỳ phức tạp. Nếu không có nữ tử dẫn đường thì sẽ dễ bị lạc, điều này càng làm Thỏ Lương thêm chắc chắn về suy đoán cách nữ tử kia tu hành của mình.
Mỗi ngày nữ tử sẽ nghiêng người ngồi trước bàn trang điểm, ở giữa đôi lông mày có nốt chu sa đỏ chót, ngày nào cũng trang điểm cho mình thật xinh đẹp, mặc bộ y phục đỏ tươi, làm việc xong sẽ đứng thẳng ở bờ sông tu hành, rồi vào nhà gỗ uống trà, đọc sách, ăn cơm…
Cuộc sống rất bình đạm đơn sơ, Thỏ Lương thấy mẫu thân nói rất đúng: Con người là kẻ có lòng kiên nhẫn nhất. Thỏ Lương nghĩ chắc nữ tử kia rất mạnh nên vẫn luôn đứng từ xa để nhìn, tránh cho việc người ta nhìn thấy nàng, kết quả có một ngày khi nữ tử đang đứng bên bờ sông đột nhiên dời tầm mắt về phía bụi cỏ đang che cơ thể Thỏ Lương.
Ngay lập tức, Thỏ Lương không dám nhúc nhích, giả vờ mình là một cục đá, hy vọng nữ tử sẽ rời tầm mắt không hề nhìn thấy gì.
Nữ tử đi tới ngồi xổm trước bụi cỏ, đôi mắt đen nhánh mang theo ý cười nhìn cục bông trắng đang sợ tới mức dựng cả lỗ tai lên, chân sau dùng sức nháy mắt nhảy ra khỏi bụi cỏ chạy trốn về nơi xa, chớp một cái cơ thể trắng như tuyết đã không còn thấy đâu nữa.
Nữ tử áo đỏ cười khẽ một tiếng đầy bất đắc dĩ, cũng không có ý định đuổi theo, chỉ lắc đầu quay về bờ sông, nhìn vào mặt nước mênh mông rộng lớn.
Chạy đi một quãng xa, đến khi Thỏ Lương xác nhận đằng sau không có nguy hiểm mới ngừng lại nhảy vào bụi cỏ, một lúc sau cục bông trắng ló đầu ra khỏi bụi cỏ xanh nhìn khắp nơi, ngoại trừ tiếng chim hót thì không nghe thấy gì, nơi xa không thấy nữ tử đuổi theo, trên lớp đất xốp mềm có những con bọ cánh cứng tỏa sáng bò đi.
Lúc này Thỏ Lương mới nhảy ra khỏi bụi cỏ, giả vờ bình tĩnh khép hai lỗ tai lại.
Sau khi bị nữ tử phát hiện, tất nhiên Thỏ Lương sẽ không quay lại bờ sông, mà chọn đi tiếp, đi được một lúc thì gặp được xóm nhỏ, có bài học mới đây nên Thỏ Lương trốn đến chỗ cực xa, không hề tới gần để quan sát nữa, chỉ biết trong thôn có rất nhiều người, mặt trời mọc thì đi làm còn mặt trời lặn là về nghỉ ngơi.
Điều đáng nói là Thỏ Lương thấy xung quanh thôn xóm có các loại bẫy, thậm chí Thỏ Lương còn bị trúng hai cái, nếu không chạy trốn nhanh có lẽ nàng đã bị thương rồi, cái này càng làm Thỏ Lương nâng cao cảnh giác, kịp thời đè nén sự tò mò của mình.
Chạy loanh quanh nhiều ngày cuối cùng Thỏ Lương cũng có ý định ở lại một nơi thật yên ổn, bóng tối bao trùm, nàng nằm trong cỏ xanh ngẩng đầu nhìn bầu trời lấp lánh ánh sao, vầng trăng hình lưỡi liềm, tuy không quá sáng nhưng lại rất lộng lẫy.
Thỏ Lương xoay người một cái, cơ thể tròn vo ngồi dậy, vươn móng vuốt nhỏ béo bắt đầu dùng khả năng định hướng không được giỏi của mình để tính. Hai bàn tay vuốt ve vài cái sau đó xác định được chỗ mình nên đi tiếp, đó là chỗ sườn núi lúc đầu nàng rời đi.
Sau khi xác định mục tiêu, Thỏ Lương có cảm giác nhẹ nhõm hẳn, từ khi rời khỏi nhà sống những ngày tháng lượn lờ sự mơ hồ trong ánh mắt đã vơi đi, tâm trạng dần bình tĩnh hơn. Thỏ Lương nhanh chóng đào một cái hang nhỏ trong bụi cỏ rồi nằm ngủ thoải mái, cơ thể mềm mại nhấp nhô phát ra tiếng thở dịu dàng.
Ngày hôm sau, khi sắc trời còn chưa sáng Thỏ Lương đã chui ra khỏi hang, nghiêng đầu nhìn xung quanh, khi thấy không có nguy hiểm thì chui ra khỏi bụi cỏ đi tìm một vùng cỏ tươi khác và dùng hai tay cầm lên gặm.
Ăn no nê xong, ánh sáng cũng dần chiếu lên khắp nơi, Thỏ Lương nhích người đi vào chỗ sâu trong rừng của sườn núi, nàng đi vào con đường nhỏ cố gắng làm quen với khu vực này, ngửi các mùi hương ẩn trong không khí, hai lỗ tai vểnh lên không buông tha cho bất kỳ âm thanh nào, bốn chân nhỏ nhanh nhẹn di chuyển giấu mình vào đám cỏ xanh.
Ngày kế tiếp, Thỏ Lương mới tìm ra hướng lúc đầu, cũng chính là chỗ sườn núi nàng từng trú mưa. Từ vách đá cao ngất ngây đi về phía bắc, Thỏ Lương ngẩng đầu nhìn đỉnh núi đầy sương mù, giống như thông lên đến tận trời.
Sắc trời dần tối đi, ánh vàng hoàng hôn dần mất độ ấm, bóng đêm dài đằng đẵng lên ngôi.
Vòng đi vòng lại rốt cuộc Thỏ Lương đã tìm được sườn núi quen thuộc. Thậm chí nàng còn tìm thấy chỗ bụi cỏ mình từng trú mưa, điều khiến nàng ngạc nhiên đó là bên trên bụi cỏ vẫn được bao phủ bởi vành lá rộng, nhìn giống như lá sen và chưa hề có dấu hiệu khô héo.
Thỏ Lương nhảy nhót qua, kiểm tra từ trên xuống dưới xác định đó không phải là cây héo cũng không phải là lá cây đêm hôm đó, Thỏ Lương thấy cực kỳ khó hiểu, có vẻ lá cây lớn này không ở trong núi chắc rơi từ vách đá hoặc trôi từ nơi khác đến, một lần rơi hai lá là do nguyên nhân gì đặc biệt ư? ( truyện đăng trên app TᎽT )
Lỗ tai khẽ đung đưa, đột nhiên hai mắt Thỏ Lương sáng ngời, bóp móng vuốt lên tính rồi ngửa đầu nhìn ánh sao đang chiếu sáng trên bầu trời, tính mãi mà vẫn không có câu trả lời nên đành ở lại chỗ không có gì đặc biệt này, cuối cùng hai lỗ tai xìu xuống.
Kiểm tra mọi thứ xong xuôi thấy không có nguy hiểm Thỏ Lương mới dám chui đầu vào bụi cỏ xanh, bởi vì trên đầu có lá cây che nên Thỏ Lương không cần đào hang, duỗi người nằm ườn, nghỉ ngơi sau hai ngày bôn ba mệt nhọc, nhắm mắt lại tận hưởng, Đôi tai vẫn che đi tiếng côn trùng kêu vang, hô hấp dần bình lặng.
Sau khi cục bông trắng ngủ say, cây cỏ xanh bình thường giữa bụi cỏ khẽ kéo dài ra, lặng lẽ bao phủ lên lá cây to rộng, điều chỉnh vị trí của nó để chắn gió lạnh buổi đêm thổi lên người nàng.
Lãnh Khanh nhẹ nhàng vỗ lên phiến lá, dáng vẻ như đã đạt được điều mình mong muốn.