Nghe thấy câu này, Lãnh Khanh vẫn chỉ chú ý đến việc bón cho Thỏ Lương, tiểu hòa thượng lại chỉ niệm một câu A Di Đà Phật rồi nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Thiên cơ bất khả lộ."
Động tác gặm rau của Thỏ Lương cũng chợt ngừng lại, nhìn sang tiểu hòa thượng đang ngồi ở bên cạnh, nhưng lại không nhìn ra được điều gì trên gương mặt của tiểu hòa thượng, những người khác thấy vậy cũng chẳng hỏi gì thêm, dù sao thì bọn họ đều đến đây vì tiền treo thưởng, giữa bọn họ không tồn tại mối quan hệ hợp tác.
Bữa sáng nhanh chóng kết thúc, cả đám người lần lượt rời đi, có người đi xung quanh Bàng phủ để tìm thêm manh mối, có người tiếp tục đến thôn Đào Nhiễm để thăm dò tin tức. Thật ra là hôm qua đám người bọn họ ít nhiều cũng đã nghe ngóng được chuyện về trận hỏa hoạn lớn liên quan đến cái chết của gia đình ba người Đào gia kia rồi, dù sao thì cây đào nở muộn đó thực sự rất đáng chú ý, sự việc cũng qua được nửa tháng rồi, hơn nữa hầu hết người trong thôn đều chứng kiến mọi chuyện, chỉ là không có ai phát hiện được khí tức của yêu linh trong khoảng sân của Đào gia, thậm chí là dù đã vận dụng đủ loại pháp khí cũng không có tác dụng, đám người phải ra về vì không thu được gì đành phải dời sự chú ý của mình sang nơi khác.
Lãnh Khanh ở bên này cũng đem theo Thỏ Lương an nhàn rời khỏi Bàng phủ, sau khi bước ra ngoài cánh cổng lớn, Lãnh Khanh liền quay đầu nhìn về phía Bàng phủ, Thỏ Lương nghi hoặc hỏi hắn: "Sao vậy?"
Lãnh Khanh xoa xoa đầu của Thỏ Lương: "Ta đang nghĩ về chuyện hồi sáng nay, Bàng lão gia và Bàng quản gia rõ ràng là đang rất cấp bách, vậy mà lại không ra khỏi phủ dù chỉ một bước, thật sự là chỉ vì sợ hãi thôi sao?" Một người đã từng đứng ở vị trí dưới một người trên muôn vạn người, một người đã từng ung dung sống sót qua giai đoạn loạn thế Bắc Châu sẽ vì sợ hãi mà đến một bước cũng chẳng dám bước ư?
Nghe đến đây, Thỏ Lương cũng xoa cằm suy nghĩ, gương mặt nghiêm chỉnh, nói: "Trừ phi lá gan của Bàng lão gia còn nhỏ hơn cả lá gan của ta." Thay đổi cách suy nghĩ đi một chút, Thỏ Lương lại cảm thấy mình sẽ bước ra khỏi cổng của Bàng phủ.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Đối mặt với sự thành thật của Thỏ Lương, Lãnh Khanh cười một cách đầy sủng nịnh, sau đó liền suy nghĩ. Bàng lão gia tuyệt đối không phải là người nhát gan, vậy thứ gì lại khiến cho ông ta cảm thấy sợ hãi đến như vậy? Thứ đồ ở trong sân của Đào gia quả thật rất quỷ dị, không chỉ mình hắn không dò ra được sự tồn tại của nó, mà tất cả những pháp khí, phù triện của tất cả những vị thầy trừ yêu khác đều vô hiệu với nó, thứ đó, thật sự là yêu ma sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play