Bàng phủ tọa lạc tại ven làng Đào Nhiễm, một đoàn người từ trong thôn đi qua đó, khi mặt trời lặn cũng là lúc những người dân vẫn luôn bận rộn với công việc đồng áng cũng lần lượt trở về nhà, họ liếc mắt đánh giá đoàn người Lãnh Khanh, trong mắt vẫn luôn hiện lên sự phòng bị vô cùng rõ ràng.
Thỏ Lương quay đầu lại, ngồi trên vai của Lãnh Khanh, không ngừng quan sát những người dân giản dị đi ngang qua nơi này, mỗi một người lướt qua trước mặt, Thỏ Lương đều chậm rãi xoay đầu nhìn với ánh mắt tò mò, đến tận khi không còn xoay thêm để nhìn được nữa mới thôi.
Bộ dạng vừa đáng yêu vừa hồn nhiên ấy có chút buồn cười, không ngờ lại khiến cho sự cảnh giác của người dân với đoàn người này giảm đi một phần. Còn về việc Thỏ Lương như vậy có được coi là bất thường hay không? Nói đùa chứ, con thỏ của một thầy trừ yêu đương nhiên không phải là một con thỏ bình thường, thậm chí còn có khả năng nó có thể mở miệng ra nói chuyện. Thế là, trong đoàn người đi cùng vị thầy trừ yêu này, chỉ có duy nhất con thỏ này là không bị người dân làng Đào Nhiễm bài xích.
Đối với Thỏ Lương mà nói, tất cả những gì có trong thôn trang của con người đều tràn đầy sự mới mẻ và lạ lẫm, nếu như không phải nàng sợ có người ăn thịt thỏ, Thỏ Lương thậm chí còn muốn nhảy xuống dưới đất, nếm thử xem ngọn cỏ trong thôn trang của người bình thường có vị gì khác so với cỏ mà nàng hay ăn hay không.
So với Thỏ Lương, Lãnh Khanh có vẻ thoải mái hơn rất nhiều, mặc dù đây là lần đầu tiên Lãnh Khanh xuống núi, nhưng những kiến thức phong phú được truyền thừa trong đầu hắn vẫn đủ để có thể khiến Lãnh Khanh thích nghi được, ngoài những truyền thừa có sẵn đó ra, khi tiếp xúc với càng nhiều sự vật, càng kích hoạt thêm được nhiều truyền thừa mới, vì vậy cho nên Lãnh Khanh không hề lo lắng rằng mình và Thỏ Lương sẽ để lộ ra dấu vết gì.
Thật ra, trong thời điểm hiện tại, cách phân loại sinh linh cũng đã có chút không rõ ràng, sinh linh được phân loại chi tiết nhất là vào thời thượng cổ, khi đó, thần thú cổ đại nhiều không kể xiết, sinh linh có vô vàn chủng loại, giữa các tộc đều vô cùng coi trọng huyết mạch, thậm chí là huyết mạnh trong cùng một tộc cũng có sự phân chia với nhau, ví dụ như trong Phượng Hoàng sẽ có sự khác nhau giữa Hỏa Phượng, Băng Phượng, Bạch Phượng và Hắc Phượng... Mọi người sẽ trực tiếp gọi là Hỏa Phượng mà không gọi chung là Phượng Hoàng.
Sau khi thời kỳ thượng cổ dần suy tàn, thời đại tu chân nổi lên, những thần thú trong thời thượng cổ bị giảm mạnh, sự phân chia cũng dần trở nên mờ nhạt, ví dụ như, con người sẽ được chia thành Kiếm Tu, Phật Tu, Đạo Tu... Mà các yêu linh lại được chia thành Linh Tu biến hóa từ thực vật, Yêu Tu biến hóa từ động vật.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT