"An An..." Phó Minh Sâm không cam tâm.

Tại sao anh ta đánh đổi nhiều đến vậy, nhưng Chu An lại không ở chỗ cũ chờ anh ta nữa? Những điều anh ta làm hoàn toàn là vì tương lai của anh ta và Chu An mà.

“Bịch!” Một nắm đấm đánh vào khiến anh ta nghiêng mặt.

Thẩm Chu Niên kéo Chu An vào lòng, đôi mắt nhìn Phó Minh Sâm lộ ra chút tức giận, "Anh nghe không hiểu tiếng người sao?"

Phó Minh Sâm tràn đầy lửa giận, nhưng anh ta không dám xung đột với với Thẩm Chu Niên. Chỉ có thể nhìn bàn tay đang ôm trên vai Chu An nghiến răng nghiến lợi. Chu An chưa bao giờ để anh ta chạm vào nơi nào khác ngoài tay cô, nhưng Thẩm Chu Niên lại được phép.

Câu nói tiếp theo của Thẩm Chu Niên như một nhát dao đâm vào tim Phó Minh Sâm, anh bịt tai Chu An lại, lạnh lùng nói với Phó Minh Sâm, "Người yêu cũ thì tốt nhất nên giống như là đã chết rồi."

Thực ra Chu An vẫn có thể nghe thấy. Cô cong môi, tiến lại gần anh, nói với anh: "Chúng ta về nhà thôi."

Cô không thích Phó Minh Sâm quấn mãi không buông, càng không muốn để Thẩm Chu Niên vô cớ dính vào loại chuyện này.

Thẩm Chu Niên ừ một tiếng, dẫn cô quay người đi về nhà.

Phó Minh Sâm vội vàng, anh ta nhanh chóng đi theo sau. Không dám nói gì với Thẩm Chu Niên, anh ta chặn đường Chu An, nói năng lộn xộn: "Tôi đã từng cứu em. Năm đó nếu như không phải tôi đưa em về, em đã sớm chết cóng nơi đầu đường xó chợ rồi."

Chu An nhíu mi nhìn anh ta: "Vậy thì sao?"

"Tôi chỉ là muốn có một cơ hội nói chuyện riêng với em," Anh ta liếc nhìn Thẩm Chu Niên: “Hai năm nay tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với em.”

Thẩm Chu Niên cười nhạo một tiếng, lấy ân huệ để tranh thủ tình cảm cũng đủ hèn mọn. Anh đang định mở miệng bảo anh ta hết hi vọng đi thì Chu An nhanh hơn một bước ấn vào tay anh.

Đối diện với ánh mắt của cô, Thẩm Chu Niên nén lại cảm xúc mãnh liệt của mình.

Hai người giao tiếp không dùng lời nói, nhưng sự ăn ý của họ khiến Phó Minh Sâm ghen tị đỏ mắt.

“Em đi rồi về.” Chu An ôm Thẩm Chu Niên một cái, Thẩm Chu Niên gật đầu.

Chu An lên chiếc xe của Phó Minh Sâm đang đậu bên đường, vốn tưởng rằng họ sẽ nói chuyện xong xuôi ở đây, nhưng không nghĩ đến Phó Minh Sâm lại đạp ga phóng đi.

Ánh mắt Chu An cảnh giác, lập tức hỏi: "Đi đâu?"

Phó Minh Sâm nghe ra được sự lạnh nhạt và cảnh giác trong giọng nói của cô, "Em không muốn về thăm ngôi nhà mà chúng ta đã sống một năm sao?"

Chu An biết rồi, Phó Minh Sâm muốn đưa cô trở lại biệt thự Gia Ninh.

“Anh muốn đến đó nói chuyện thì đi thôi.” Khoé mắt Chu An nhìn qua gương chiếu hậu nhìn thấy một chiếc xe con đi sau xe này không xa, bỗng chốc cảm thấy an tâm.

Thẩm Chu Niên cử người đến đưa cô về nhà.

“Sau khi em đi, tôi đã cho người giữ gìn nguyên vẹn nơi này.” Phó Minh Sâm mở cửa căn phòng trong cùng của hành lang: “Đây là phòng của em, tất cả đồ đạc của em đều ở đây.”

Ánh mắt Chu An nhìn lướt qua bày trí bên trong của biệt thự Gia Ninh, chỉ cảm thấy cảnh còn mà người mất.

“Hai năm nay tôi vẫn luôn tìm em nhưng không nghe ngóng được bất cứ tin tức nào của em, cũng may trong điện thoại của tôi vẫn còn lưu lại tin nhắn bằng giọng nói của em. Phó Thị biến động bất ngờ, tôi dựa vào giọng nói của em mà chống đỡ qua được."

Chu An chỉ thản nhiên lắng nghe.

Phó Minh Sâm thấy Chu An vẫn không bị lay động, dạ dày co thắt, sắc mặt anh ta rất nhanh đã tái nhợt. Anh ta lấy tay che bụng, Chu An cảm thấy anh ta không thoải mái, liền hỏi: "Đau dạ dày?"

“Có thể lấy cho tôi một ly nước được không?” Trong phút chốc Phó Minh Sâm trở nên mềm yếu, lấy một cái cốc từ trên bàn bếp đưa cho cô.

Chu An hơi sững sờ khi nhìn thấy chiếc cốc này. Đây là chiếc cốc tự tay cô làm, cô nhìn thấy liền biết.

Chu An nhìn anh ta một cái rồi đi lấy cho anh ta cốc nước nóng. Không phải vì cô thương anh ta, đổi thành bất cứ người nào tái phát bệnh trước mặt cô, cô đều sẽ giúp đỡ hết sức có thể.

Phó Minh Sâm uống một ngụm nước, giống như không đứng nổi vịn vào tường, sắc mặt nhợt nhạt nói với Chu An: “An An, tôi không thoải mái, tối nay em có thể ở lại được không?”

Chu An chỉ bình tĩnh thờ ơ nhìn anh ta ra vẻ thê thảm, im lặng vài giây rồi hỏi anh ta: “Những lời anh muốn nói nói xong rồi chứ?"

Phó Minh Sâm sững sờ một lúc, sau đó anh ta mở miệng: "Ngày mai tôi có thể gặp và nói chuyện với em nữa được không?"

“Giữa chúng ta không có ngày mai.” Chu An lắc đầu, cầm cái cốc mà anh ta đặt trên bàn trà đi vào nhà bếp đổ đi nửa cốc nước đã nguội lạnh, lại quay lại nói: “Hai năm nay anh vẫn ở vị trí ban đầu, nhưng tôi đã đi về phía trước rất xa rồi. Phó tiên sinh, hy vọng lần này anh nghe cho rõ, tôi không còn thích anh nữa rồi, anh làm những điều này để giữ một người không còn để tâm đến anh như tôi mà nói chẳng có bất kỳ tác dụng gì cả.”

Cơ thể Phó Minh Sâm đông cứng lại.

Anh ta ngước mắt lên, nhìn thấy Chu An đang cầm chiếc cốc uống trà bằng gốm được vẽ tay hướng về phía trên thùng rác bằng sắt.

"Phó tiên sinh, mặc dù lúc đầu tôi muốn tặng chiếc cốc này cho anh làm quà sinh nhật, nhưng sau đó quyết định không tặng nữa. Quyền sở hữu nó vẫn là của tôi, tôi không muốn để anh giữ lại nó.”

Chu An nói xong liền ném cái cốc vào thùng rác trống.

Chiếc cốc này vốn đã là một sản phẩm bị lỗi, không chịu được rơi vỡ. Lúc này Phó Minh Sâm có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh của những mảnh gốm va vào thùng rác.

Sắc mặt Phó Minh Sâm đã tái nhợt lại càng tái hơn, đờ đẫn đứng tại chỗ không nói nên lời.

Điện thoại trong túi của Chu An rung lên, cô chẳng quan tâm đến ánh mắt của Phó Minh Sâm, lấy nó ra.

Thẩm Chu Niên: [Cháo ninh nữa thì không còn ngon đâu.]

Môi Chu An mang theo nụ cười, gõ tin nhắn trả lời: [Em sắp trở về rồi.]

Một bàn tay đột nhiên nắm lấy cổ tay đang cầm điện thoại của cô, Chu An vừa ngẩng đầu liền thấy Phó Minh Sâm trợn mắt ngã xuống đất. Một tay khác của anh ta ôm chặt bụng, cong người cuộn tròn lại, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.

“Phó Minh Sâm!” Chu An giật mình, vội vàng ngồi xổm xuống xem anh ta bị làm sao, “Phó Minh Sâm anh còn có thể nghe thấy tiếng tôi không?”

Cơ thể Phó Minh Sâm co giật.

Chu An thấy tình hình không ổn, lập tức mở cửa, gọi người đàn ông mà Thẩm Chu Niên phái đến đang chờ ngoài biệt thự vào trong nhà.

“Phiền anh giúp tôi đỡ anh ta dậy.” Chu An cất điện thoại, cùng người đàn ông mỗi người đỡ một bên Phó Minh Sâm, đưa lên xe.

"Đến bệnh viện gần nhất, vất vả cho anh rồi."

Người đàn ông điều khiển xe với tốc độ tối đa, lái xe thẳng đến bệnh viện. Thay vì đưa cô trở lại, ngược lại còn đưa cô và đối tượng quan sát trọng điểm là Phó Minh Sâm đi, người đàn ông có chút lo lắng nhìn về phía Chu An.

“Tôi sẽ giải thích với Thẩm Chu Niên.” Chu An chú ý tới ánh mắt của anh ta, lấy điện thoại ra giải thích ngắn gọn tình hình hiện tại cho Thẩm Chu Niên.

Vào phòng cấp cứu của bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán Phó Minh Sâm bị viêm dạ dày ruột cấp tính nặng, cần người đi cùng để treo thuốc truyền nước.

Chu An không tìm được điện thoại di động trong túi của Phó Minh Sâm, nên cô đành để tài xế do Thẩm Chu Niên cử đến về nghỉ ngơi trước, cô ở lại đợi người tỉnh lại.

Trong phòng, Chu An đứng bên giường, thấy một chai thuốc sắp hết liền bấm chuông gọi y tá, nhắc y tá đến thay thuốc..

Y tá thay một chai thuốc mới lên, lại đo lại nhiệt độ bệnh nhân, nói với Chu An: “Vẫn còn sốt hơi cao."

“Khoảng khi nào thì anh ta tỉnh lại?” Chu An hỏi.

“Còn tuỳ vào thể lực của anh ấy.” Y tá không thể nói được thời gian chính xác: “Cũng có bệnh nhân viêm dạ dày hôn mê một ngày một đêm, cô sắp xếp nghỉ ngơi đi.”

Chu An cảm ơn, nhìn sắc trời đang tối dần xuống bên ngoài. Bụng khẽ kêu lên một tiếng, cô mới phát hiện mình đã quên ăn bữa trưa. Đúng lúc cô lấy điện thoại ra gọi đồ ăn ngoài, cửa phòng bệnh đơn bị đẩy ra.

Là Thẩm Chu Niên.

Anh mang một hộp cơm tới.

Hai mắt Chu An lập tức sáng lên, nhẹ nhàng chạy tới ôm lấy anh, áp má vào mặt anh, "Anh thật tốt."

Thẩm Chu Niên ngửi hương thơm trên người cô, liếc nhìn người đàn ông đang sống dở chết dở trên giường bệnh, hừ một tiếng, nói: "Đây là điều bạn trai nên làm."

Chu An đang ăn cơm trưa, Thẩm Chu không nhịn được hỏi: "Em còn định ở đây đến bao giờ?"

Chu An lau miệng, nhẹ nhàng nói: "Đợi anh ta tỉnh lại thì em đi, dù sao thì cũng là do em kích thích nên anh ta mới tái phát bệnh."

Trong lòng Thẩm Chu Niên có hơi ghen, anh không chút nghĩ ngợi liền nói: "Vậy anh ở cùng em."

Chu An bĩu môi: "Không cần, anh và anh ta không liên quan gì đến nhau, đừng vì em mà lãng phí thời gian với anh ta."

“… Được.” Thẩm Chu Niên trầm giọng nói.

Mặc dù hiểu được quyết định của Chu An, nhưng sự sa sút trong lòng vẫn không thể xua đi được. Thẩm Chu Niên nhìn cô ăn cơm, nói ít lại. Ở lại trong phòng bệnh thêm hơn hai mươi phút nữa, anh lặng lẽ rời đi.

Chu An buồn chán chờ Phó Minh Sâm tỉnh lại, trong đầu cứ chốc lát lại hiện ra bóng lưng Thẩm Chu Niên lúc anh rời đi. Không hiểu sao cô luôn cảm thấy có chút cô quạnh.

Mãi sau đó mới cảm nhận được Thẩm Chu Niên hình như không vui, Chu An không thể nào tĩnh tâm được.

Hơn bảy giờ tối, Phó Minh Sâm tỉnh dậy, nhìn thấy Chu An ở đây, anh ta ngạc nhiên không thôi. Anh ta chăm chú nhìn Chu An, ánh mắt tràn đầy si mê lưu luyến: “Tôi tưởng là em không quan tâm đến tôi nữa.”

Chu An đưa cho anh ta một cốc nước ấm, gật đầu.

Phó Minh Sâm ngây ngốc: "Cái gì?"

Chu An đứng lên: "Sau này chúng ta đường ai nấy đi[1], không làm phiền đến nhau. Phó tiên sinh, nhìn về phía trước đi."

[1] Nguyên văn “桥归桥路归路”: “Cầu đi đường cầu, đường đi đường đường” chỉ hai sự việc riêng biệt không liên quan đến nhau

Sắc mặt Phó Minh Sâm buồn bã ỉu xìu, dạ dày của anh ta lại bắt đầu đau. Nhưng Chu An chỉ lạnh lùng đi ra khỏi phòng bệnh, gọi y tá đến cho anh ta, cũng không đến nhìn anh ta nữa.

Lúc này Phó Minh Sâm mới nhận ra rằng, anh ta không thể tìm lại được Chu An nữa.

Chu An bắt một chiếc xe, đi qua cửa hàng đồ ăn nhẹ, cô suy nghĩ, rồi xuống xe mua hai phần đồ ngọt. Hai năm nay họ ở bên nhau, Thẩm Chu Niên cũng bắt đầu ăn thử đồ ngọt, khẩu vị cũng gần giống với Chu An.

Chu An cẩn thận cầm hộp đồ ngọt về đến cửa nhà họ, thấy bên trong không có chút ánh sáng nào.

Đi vào phòng, Thẩm Chu Niên không ở đây.

Cô lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Thẩm Chu Niên.

Chu An: [Anh đang ở đâu thế? Em đến tìm anh.]

Tòa nhà tập đoàn Thẩm Thị đèn sáng rực rỡ, trong phòng làm việc của chủ tịch Nước hoa Đường Tống, màn hình điện thoại trên bàn của Thẩm Chu Niên sáng lên.

Thẩm Chu Niên gọi điện thoại cho cô.

“Em về nhà rồi, sao anh lại không có ở nhà.” Chu An nhẹ giọng nói, giọng nói nhẹ nhàng có phần ý tứ dỗ dành.

Lại làm nũng.

Thẩm Chu Niên lập tức mềm lòng, nhưng anh nhìn bản thân mình trong ly rượu và trong màn hình máy tính trước mặt hiển nhiên đã bị cô gợi ra khao khát, nhắm mắt lại.

Khắc chế.

Chu An: "Anh đang ở đâu vậy? Sao lại không nói gì."

Âm cuối giống như mèo vậy, vừa tinh tế vừa nhẹ nhàng.

“Tòa nhà Đường Tống, văn phòng của anh ở tầng 17.” Anh trầm giọng nói ra địa chỉ của mình.

Không khắc chế nổi khao khát chiếm hữu điên cuồng, Thẩm Chu Niên nhìn xuống màn hình điện thoại, ánh mắt đột nhiên thay đổi, anh khàn giọng nói: "Nếu em tới đây, đêm nay anh sẽ không để em đi."

Chu An nín lặng một lúc, cô nghe ra được hơi thở có phần nặng nhọc của người đàn ông.

Sau khi khôi phục khỏi sự mập mờ, cuộc điện thoại đã bị cúp máy..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play