Bảy giờ sáng, xung quanh biệt thự Gia Ninh yên tĩnh. Chu An khoanh chân ngồi ở trước cửa kính, nhìn ra bên ngoài ngắm tuyết, chậm rãi chớp mắt.
Nhắm mắt là đêm, mở mắt cũng là đêm.
Kể từ một năm trước, thế giới của cô chỉ có một màu đen vô tận.
Trương Phụng Khiết vừa đi tới cổng thì đã nhìn thấy Chu An. Làn da thiếu nữ trắng như tuyết, đôi mắt hạnh to tròn, mái tóc dài xõa xuống vai, cô ngồi thẫn thờ trên tấm thảm lông cừu màu trắng với chú chó cưng đang ngủ say bên cạnh, đẹp như một bức tranh sơn dầu.
Nhìn thấy cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng màu trắng, Trương Phụng Khiết nhíu mày bước nhanh đến cửa, gạt nhẹ tuyết trên áo xuống rồi mở cửa đi vào.
Chu An quay đầu nhìn về hướng cửa, cười nói: “Chị Phụng Khiết, chị đến rồi.”
Trương Phụng Khiết cầm chiếc chăn len dày trên ghế sô pha, đặt vào tay Chu An, ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ giọng hỏi: “Sao em lại ngồi đây sớm vậy, đợi anh Phó sao?”
“Hôm nay anh ấy sẽ không đến.” Chu An lắc đầu, tự choàng chăn lên cho mình, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ cười nói: “Em đang nghe tiếng tuyết rơi."
"Tuyết rơi còn có thể nghe thấy sao?” Trương Phụng Khiết có chút kinh ngạc.
Chị ấy nghĩ có lẽ người mù bị suy giảm thị lực, các giác quan khác sẽ nhạy hơn người thường.
“Vâng.” Chu An nhẹ nhàng đáp, tựa như không muốn quấy rầy sự yên tĩnh của mùa đông.
Lò sưởi trong phòng khách phát ra tiếng lách tách, ngoài sân lũ chim đi kiếm ăn về ríu rít trên cành, tuyết từ trên mái hiên xào xạc, từng bông từng bông rơi xuống.
Trương Phụng Khiết không khỏi có chút xót xa khi nhìn Chu An.
Ở tuổi mười tám đẹp đẽ nhất của những thiếu nữ bình thường, Chu An đã mất đi đôi mắt. Trong khi bọn họ có thể đến trường vui chơi tùy thích, thì Chu An chỉ có thể ở trong một căn nhà trống trải, tiếp nhận chương trình giáo dục đặc biệt dành cho người mù.
Chu An rất thông minh, nhiều vấn đề chỉ cần nhìn một lần liền hiểu, sinh viên đứng đầu của đề án 985* được anh Phó thuê khi học cùng cô cũng không có đất dụng võ.
*Đề án 985 (985工程) hay còn gọi là "Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới" một đề án được Đảng Cộng sản Trung Quốc và Quốc Vụ Viện nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa đề ra vào ngày 4 tháng 5 năm 1998. Theo thông lệ gọi tên các sự kiện quan trọng của Trung Quốc, lấy số năm và tháng ghép lại thành 985.
Trương Phụng Khiết chỉ có thể ngồi cùng cô khi anh Phó vắng nhà.
Chỉ là công việc của anh Phó rất bận rộn, mỗi tuần chỉ có thể dành thời gian bên cô một ngày.
Nhưng Trương Phụng Khiết không nghĩ rằng anh Phó không thích cô.
Nếu không thích cô, làm sao có thể giữ cô ở trong biệt thự Gia Ninh sang trọng đắt giá đến từng tấc đất, làm sao có thể sắp xếp người hầu chăm sóc cô tỉ mỉ, làm sao có thể luôn tìm bác sĩ chữa mắt cho cô.
Hơn nữa, làm sao có người không thích một cô gái xinh đẹp dịu dàng như vậy.
Nói thẳng ra, Trương Phụng Khiết khinh thường những cô gái được bao nuôi, nhưng chị ấy lại không ghét chú chim hoàng yến Chu An này.
Trương Phụng Khiết đứng dậy xuống phòng bếp lấy sữa nóng từ người hầu, đặt bên cạnh Chu An, cầm tay của cô đặt lên quai cốc nói: "Uống hết đi nhé. Tám giờ ba mươi thầy Từ sẽ tới dạy học cho em, chị sẽ ngồi cùng em."
Đồng hồ báo thức điểm bảy giờ ba mươi, Chu An lấy điện thoại được thiết kế riêng cho cô, yêu cầu trí tuệ nhân tạo: "Chào buổi sáng Tiểu Trí, tôi cần gửi tin nhắn thoại cho anh Phó."
"Đã rõ, chủ nhân. Đã kết nối với hộp thư thoại của anh Phó."
Giọng nói nhẹ nhàng không giấu được sự phấn khích, Chu An cầm điện thoại nói: "Chào buổi sáng anh Phó. Bây giờ ở Hạ Kinh đang có trận tuyết đầu mùa, bên ngoài trời sẽ rất lạnh, anh nhớ quàng khăn ấm nhé."
Vừa định kết thúc đoạn tin nhắn thoại, Chu An suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh Phó, gần đây có vẻ anh chịu rất nhiều áp lực công việc, dù thế nào anh cũng nên chú ý nghỉ ngơi, nếu có thể, tôi mong anh có thể uống ít cà phê lại, chúc anh một ngày tốt lành."
Công việc của anh Phó rất bận rộn, thường không thể trả lời tin nhắn của cô, cô cũng đã quen nói lời chào buổi sáng với Phó Minh Sâm vào mỗi buổi sáng, Phó Minh Sâm cũng thích kiểu giao tiếp này. Anh ta sẽ nghe tin nhắn, khi rảnh rỗi nhất định sẽ hồi âm cho cô. Truyện được chuyển ngữ và đăng full miễn phí tại luvevaland chấm co. Mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc nhiều bộ khác hay hơn nhé.
Sau khi ăn sáng với Trương Phụng Khiết xong, vẫn còn một chút thời gian. Cô chuẩn bị tài liệu học tập, ngồi ngay ngắn trong thư phòng, hai tay cầm điện thoại di động, có chút lo lắng chờ cuộc gọi của bà nội.
Bà nội sống dưới quê, mỗi tuần đều sẽ gọi điện thoại với bà một lần.
Việc này khiến cô vừa mừng vừa lo.
Mừng là vì cô có thể nghe thấy tiếng của người thân, nhưng cô lại sợ bà nội muốn gặp mình.
Nếu mắt cô không chữa khỏi được, cô sẽ không thể về thăm bà.
Lớp học buổi sáng kết thúc thì đã mười một giờ rồi.
Bà nội vẫn chưa gọi.
"Lão nhân gia chắc là quên rồi, An An em gọi cho bà đi."
Trương Phụng Khiết xoa đầu Chu An, giúp cô bấm số.
Ba mươi giây sau, đầu dây bên kia nhấc máy, một giọng nói già nua quen thuộc truyền đến: "An An à, sao hôm nay cháu lại có thời gian gọi điện cho bà vậy, giờ này không phải đi học sao?"
Chu An cười nói, giọng nói nhẹ nhàng: "Bà ơi, hôm nay là thứ năm. Sáng thứ năm cháu chỉ có một tiết học."
“À ừ!” Bà nội: “Đúng rồi, hôm nay là thứ năm, bà bận nên quên mất! Bà nghe trên TV nói thời tiết ở thủ đô hai ngày nay trở lạnh. An An có bị lạnh không, đừng để bị lạnh vào những ngày này nhé!"
"Cháu ở đây không lạnh, ở dưới quê vẫn tốt chứ ạ, Đại Hoàng không ở nhà, Nhị Bạch chắc lại đang phá phách..."
Khi nói chuyện với bà nội, Chu An nói không ngừng. Chỉ những lúc này, Trương Phụng Khiết mới thấy được nét hồn nhiên của một cô gái mười tám tuổi trong cô.
Dáng vẻ dựa dẫm vào người thân này, Trương Phụng Khiết chưa từng thấy cô biểu hiện ra với anh Phó.
——
Bên trong chiếc xe chuyên dụng đang hướng đến trụ sở chính của tập đoàn Phó thị.
Phó Minh Sâm ngồi ở ghế sau, đọc nhanh báo cáo của các bộ phận. Điện thoại bên cạnh rung lên hai lần, khi nhìn thấy tên người gửi tin nhắn hiển thị trên màn hình, anh ta liếc nhìn tài xế trước mặt, đeo tai nghe bluetooth rồi bật tin nhắn thoại.
Khi giọng nói nhẹ nhàng của chất giọng Giang Nam vang lên, khuôn mặt lạnh lùng của Phó Minh Sâm dịu lại một chút.
Sau khi nghe đoạn tin nhắn thoại kéo dài nửa phút, lông mày của Phó Minh Sâm đã hoàn toàn giãn ra. Tài xế nhìn thấy vẻ mặt anh ta thay đổi qua gương chiếu hậu, trong lòng thầm suy đoán.
Mỗi ngày đều gửi một tin nhắn cho anh Phó vào giờ này, người duy nhất có thể dễ dàng khiến tâm trạng anh ta tốt lên chỉ có cô gái ở biệt thự Gia Ninh.
Haiz, một cô gái xinh đẹp và tốt bụng như vậy lại bị mù.
Chưa kể gia cảnh của cô thì chỉ riêng đôi mắt đã khiến cô tuyệt đối không thể lọt vào mắt xanh của bà Phó.
Cô gái này, khi anh Phó kết hôn thì phải làm sao đây?
Chiếc xe đỗ ở trước cổng tập đoàn Phó thị, bóng của những tòa nhà chọc trời cao vút che khuất ánh nắng, càng làm tăng thêm cảm giác trầm mặc bên trong xe.
Phó Minh Sâm đột nhiên cảm thấy có chút khó thở, nới lỏng cà vạt, ấn nút thoại của điện thoại, giọng nói trầm thấp: "Chào buổi sáng, trời lạnh em nhớ ở trong nhà nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tôi đến thăm em."
Trong văn phòng của Phó Minh Sâm, một nhóm giám đốc điều hành dưới quyền anh ta đã xếp thành một hàng, khi anh ta bước vào thì cúi xuống, thừa nhận lỗi sai của mình.
Ánh mắt Phó Minh Sâm không chút hơi ấm liếc nhìn bọn họ, cầm bản kế hoạch trong tay, lạnh lùng nói: "Điều tôi muốn không phải là các cậu thừa nhận mình không có khả năng, tôi muốn một phương án đủ tiêu chuẩn, không, phải là trăm phần trăm khả thi."
Phó Minh Sâm ngồi ở ghế giám đốc, ngước mắt lên nói: "Nếu ngày mai còn không đạt tiêu chuẩn thì tôi không ngại đổi người mới."
Thư ký giám đốc cũng bị bầu không khí bên trong doạ sợ, mang cà phê vào cũng chưa dám đi ra.
Phó Minh Sâm nâng cốc lên, khi vừa chạm môi vào miệng cốc, đột nhiên nhớ ra điều gì rồi lại đặt xuống.
Còn chưa kịp uống trà, Phó Minh Sâm đã bị một cuộc điện thoại gọi đi, là chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Phó thị, cũng chính là ba của anh ta Phó Tấn Hoa.
Tầng trên cùng của trụ sở chính là khu văn phòng dành riêng cho Phó Tấn Hoa.
Khi Phó Minh Sâm đến cửa văn phòng lại tình cờ đụng mặt Phó Minh Viễn từ bên trong bước ra, một tên tự cho mình là trưởng tử của nhà họ Phó nên hành động ngông cuồng, chèn ép Phó Minh Sâm bằng mọi cách. Truyện được chuyển ngữ và đăng full miễn phí tại luvevaland chấm co. Mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc nhiều bộ khác hay hơn nhé.
Phó Minh Viễn loạng choạng đi đến trước mặt Phó Minh Sâm, búng tay một cái, nheo mắt cười: "Này em trai, nhiệm vụ mà ba giao cho anh anh đã hoàn thành xuất sắc rồi, đừng ngưỡng mộ anh trai em quá. Năng lực của anh chỉ tốt hơn em một chút, lại may mắn hơn em nhiều, đại khái là ông trời phù hộ cho trưởng tử là anh đây. "
Phó Minh Sâm không muốn phí lời với kẻ đã bày ra trò này, vậy nên anh ta gõ cửa văn phòng ba lần rồi đi vào.
Phó Tấn Hoa đang mặc trang phục chơi gold, đang chơi trên sân gôn được thiết kế đặc biệt trong văn phòng, thấy anh ta bước vào, mắt cũng không nhìn lên.
Phó Minh Sâm liếc nhìn ông ta, sau đó đứng sang một bên, cúi đầu và báo cáo với giọng điệu kính trọng: “Thưa ba, sự hợp tác của chúng ta với Thẩm thị đang tiến triển thuận lợi, việc hợp tác sẽ không có vấn đề gì, ba không cần lo lắng."
Quả bóng được đánh đi chỉ còn cách lỗ gold vài phân, Phó Tấn Hoa điều chỉnh cây gậy trong tay, xoay người đập mạnh vào chân của Phó Minh Sâm.
Ngay cả khi Phó Minh Sâm đã chuẩn bị tâm lý thì anh ta cũng không thể chịu được một gậy này. Anh ta quỳ một gối về phía trước, mái tóc gọn gàng trên trán xõa xuống, dáng vẻ chật vật vô cùng.
"Thuận lợi? Kế hoạch hợp tác năm lần bảy lượt khiến Thẩm thị không hài lòng. Đây là tiến triển thuận lợi mà mày nói đấy à?" Phó Tấn Hoa hừ lạnh: "Nếu không làm ra được kế hoạch, mày không biết đường mà đi hỏi sao, hẹn người phụ trách phương án gặp mặt uống trà. Mày đấy, còn phải học hỏi anh mày nhiều, tuy rằng thủ đoạn cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng nếu công việc không hiệu quả, mày cũng chẳng là cái gì cả!"
Phó Minh Sâm trầm mặc hai giây, sau đó nghiến răng trả lời: "Vâng ba, con biết rồi."
“Đừng chỉ hứa với tao.” Phó Tấn Hoa cúi xuống, đưa tay lên vỗ nhẹ vào mặt Phó Minh Sâm: “Tao nghe nói người phụ trách dự án lần này là người thừa kế tương lai của nhà họ Thẩm, nếu có thể tiếp cận anh ta tập đoàn của chúng ta sẽ có thể nâng lên một tầm cao mới. Tuổi của tao cũng cao rồi, mày và Minh Viễn ai có thể tạo ra lợi ích lớn nhất cho tập đoàn, thì quyền làm chủ Phó thị sẽ thuộc về tay người đó, mày nên hiểu điều đó. Ra ngoài đi."
Thái dương Phó Minh Sâm nổi gân xanh, đáp lại: "Vâng, con sẽ không làm ba thất vọng."
Sau khi bước ra khỏi văn phòng chủ tịch hội đồng quản trị, Phó Minh Sâm ngay lập tức nới lỏng cà vạt, dùng miệng hít thở mới có thể dễ chịu đôi chút.
Anh ta vội vàng trở lại phòng làm việc của mình, khóa cửa lại, việc đầu tiên chính là mở điện thoại gọi cho Chu An.
Lúc này, Chu An và Trương Phụng Khiết đang đi dạo cùng Đại Hoàng trong khu vườn của biệt thự.
Bầu trời sau trận tuyết trong xanh, nắng chiều xua đi cái lạnh.
Chu An ngửi được hương hoa mai nhàn nhạt trong gió, cúi xuống sờ đầu của Đại hoàng, xoa xoa hai lần, nói: "Đại Hoàng, đi từ từ thôi nha."
Đại hoàng sủa hai tiếng, bước đi của nó cũng chậm lại một chút.
Trương Phụng Khiết kinh ngạc: "Chà, Đại Hoàng được huấn luyện thành chó dẫn đường rồi."
“Em ấy rất thông minh, hơn nữa lại cùng em lớn lên, từ nhỏ đã biết chăm sóc em rồi.” Nói đến đại hoàng, Chu An lại có chút tự hào: "Chị ơi, gần đây có phải có hoa mai không dẫn em đi xem với. "
Trương Phụng Khiết: "An An có thể ngửi thấy mùi hoa mai à, thật lợi hại. Đi thôi, chị đưa em qua đó ngắm hoa!"
Chu An mỉm cười, một tay cầm dây xích của Đại Hoàng, tay kia nắm lấy tay áo của Trương Phụng Khiết để chị ấy dắt cô đi.
Lúc Chu An đưa tay vuốt ve hoa mai, điện thoại thông minh nhắc nhở: "Chủ nhân, anh Phó muốn gọi video với cô!"
“Điện thoại của anh Phó!” Chu An lập tức đưa dây xích cho Trương Phụng Khiết, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, một tay cầm điện thoại giơ lên trước mặt: “Tiểu Trí, kết nối."
“An An.” Giọng người đàn ông phát ra từ điện thoại, mang theo vài phần khàn đục.
Chu An hơi đỏ mặt, cô có chút ngượng ngùng đưa tay lên vén lọn tóc bị gió thổi bay ra sau tai, mím môi cười nói: “Anh Phó, anh gọi cho tôi vào giờ này, tôi có chút ngạc nhiên. Anh ăn trưa chưa? "
Trên màn hình điện thoại là gương mặt trong sáng xinh đẹp của cô gái, đôi mắt vô hồn nhưng vẫn sáng ngời, một cánh hoa mai vàng đậu trên mái tóc dài được buông xoã xuống vai, tựa như một tia nắng xuân chiếu xuống trời đông lạnh giá, xua đi âm u trong đôi mắt của Phó Minh Sâm.
"Vẫn chưa, tôi không đói. Tôi muốn nói chuyện với em."
Chu An có khả năng trấn tĩnh người khác và chữa lành trái tim cho mọi người, chỉ cần nhìn vào khuôn mặt và nghe giọng nói của cô, Phó Minh Sâm có thể cảm thấy được an ủi.
Phó Minh Sâm bước đến giường, cởi cúc áo tây trang thoải mái ngồi xuống.
Chu An có chút vui mừng khi Phó Minh Sâm cần cô.
Cô khẽ bước đến gần cây mai vàng đang nở hoa vàng rực bên cạnh. Chu An dùng ngón trỏ và ngón cái làm thành hình trái tim trước camera điện thoại, nở nụ cười ngọt ngào: "Anh Phó, màu vàng của hoa mai tượng trưng cho năng lượng của ánh mặt trời, cùng với trái tim này, tôi muốn tặng cho anh tất cả sự tươi đẹp này. Để anh quên đi hết những khó khăn, ăn cơm thật ngon, tương lai xán lạn."
Phó Minh Sâm không biết tương lai có xán lạn hay không, nhưng thời khắc này anh ta cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp đang chiếu qua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT