Đêm đen mờ mịt, ngoài trời mưa xối xả.

Thẩm Chu Niên uống hết rượu trong ly, đứng cạnh cửa sổ sát đất kìm nén cơn giận trong lòng.

Anh bị chính mình dọa sợ, Thẩm Chu Niên quyết định đợi mình tỉnh rượu rồi mới về nhà.

“Cốc cốc.” Cửa phòng làm việc phát ra tiếng gõ cửa, ngoài ra còn có giọng nói mềm mại của Chu An truyền đến: “Thẩm Chu Niên, anh có đó không.”

Nhẹ giống như là một chiếc mặt nạ.

Thẩm Chu Niên nghi ngờ mình nghe nhầm, nhưng mà hai chân vẫn bất giác đi ra cửa. Lúc mở cửa đối diện với gương mặt gần trong gang tấc của Chu An, trái tim anh đập mạnh dữ dội.

Đáy mắt anh còn hơi đỏ, vì thế sau khi hoàn hồn anh quay mặt đi mà không nói gì.

Im lặng vài giây, Chu An nhẹ nhàng nắm lấy quần áo anh, ngửa đầu ngước mắt nhìn anh, ánh mắt thẹn thùng lại thản nhiên: “Thẩm Chu Niên, em đến rồi.”

Chu An bị anh hôn đến không nói rõ lời: “Xin lỗi, hôm nay bảo anh về một mình khiến anh không vui.”

Tay Thẩm Chu Niên nắm lấy eo cô, bế cô lên bàn làm việc, hết lần này đến lần khác gặm cắn, liếm, lời nói mang theo hơi thở nặng nề: “Không sao, anh nghe em.”

“Nhưng anh không thể khống chế được sự ghen tuông.” Anh mỉm cười cắn môi dưới của Chu An.

Chu An chỉ cảm thấy tê dại, cô cũng học cách chủ động liếm lại, hơi thở ổn định nói: “Vậy lần sau anh hãy nói ra, để em có thể dỗ dành anh sớm hơn.”

Lúc cô đến thì cơn giận của Thẩm Chu Niên đều tan biến, giờ phút này anh lại cảm thấy mình thật ấu trĩ. Anh ôm người trong lòng chặt hơn, lại tiếp tục hôn sâu. Truyện được chuyển ngữ và đăng full miễn phí tại luvevaland chấm co. Mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc nhiều bộ khác hay hơn nhé.

Lúc Chu An cảm thấy không chịu nổi thì anh lui lại, trán kề vào trán cô nói: “Dỗ anh như thế này sao?”

Chu An đã sớm bị anh hôn đến choáng váng, giọng cô mềm nhũn ừ một tiếng.

Lý trí của Thẩm Chu Niên bị chữ ừ này làm nổ tung, lòng bàn tay ấm áp của anh trượt đến thắt lưng của Chu An, kích thích Chu An run lên, nhưng lại dừng ở đó mà không hề tiếp tục di chuyển. Yết hầu của anh chuyển động, khàn giọng hỏi: “Có được không?”

Ánh mắt Chu An nóng bỏng, cô cắn môi dưới, lấy lại chút lý trí còn sót lại, ngửa đầu nhìn Thẩm Chu Niên nhẹ nhàng nói: “Muốn tắm rửa.”

“Được.” Thẩm Chu Niên ôm bế Chu An đi vào phòng tắm trong phòng nghỉ.

……

Sáng sớm hôm sau, mặt đường hơi loang lổ, lá rụng rải rác trên mặt đường ẩm ướt.

Mặc dù rất mệt và buồn ngủ nhưng Chu An vẫn tỉnh dậy sớm hơn bình thường. Tối qua lúc lần thứ ba cô được ôm vào phòng tắm thì chỉ còn có một chút ý thức, sau đó hoảng hốt nhớ ra hôm sau phải đi làm nên trong đầu cô luôn nhắc nhở mình phải dậy sớm.

Dù sao đây cũng là công ty của Thẩm Chu Niên, nếu bị người ta phát hiện ra mình ở chỗ này thì thật xấu hổ.

Chu An muốn ngồi dậy mặc quần áo, thì cái tay đang để trên eo cô lại kéo cô lại.

“Sao không ngủ nhiều một chút?” Thẩm Chu Niên mở đôi mắt vẫn còn đang buồn ngủ, một tay chống nghiêng đầu mỉm cười.

Chu An bị anh nhìn thì lại đỏ mặt lần nữa, cô đẩy anh ra rồi rúc vào trong chăn, một tay ở bên này mò mẫm tìm quần áo: “Họ sắp đến làm việc rồi.”

“Anh giúp em mặc.” Thẩm Chu Niên lấy quần áo cho cô, hơi vén chăn lên, từ đỉnh đầu cô mặc quần áo cho cô.

May mà Chu An mặc đồ thể thao có mũ, cô biết bây giờ trên cổ mình toàn là dấu đỏ, nhanh chóng đội mũ màu ghi, tay nhét vào túi. Truyện được chuyển ngữ và đăng full miễn phí tại luvevaland chấm co. Mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc nhiều bộ khác hay hơn nhé.

Đáng yêu đến mức khiến Thẩm Chu Niên chỉ muốn bỏ cô vào túi.

“Em về nhà trước.” Chu An vội vàng nói xong, hôn một cái lên mặt Thẩm Chu Niên rồi muốn rời đi.

Nhưng mà còn chưa đi được bước nào đã bị Thẩm Chu Niên ôm eo lại bế cô lên giường: “Đợi anh cùng về.”

Thẩm Chu Niên xốc chăn đứng lên, cơ bắp săn chắc bị trầy xước được thắt lại nhờ có sự kích thích của hormone, Chu An đỏ mặt nhưng không hề che mắt lại.

Cô thẹn thùng lại thẳng thắn nhìn anh: “Hôm nay anh không phải đi làm sao?”

“Trốn việc.” Thẩm Chu Niên nhếch khóe miệng, chậm rãi mặc quần áo.

Thẩm Chu Niên dẫn cô đi xuống bằng thang máy riêng, tránh được bảo vệ ngồi ở hầm để xe.

Về đến nhà, Thẩm Chu Niên ôm Chu An, cho cô ăn một bát cháo tôm nấu với rau. Chu An không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ, nghiêng đầu ngủ trên vai Thẩm Chu Niên.

Thẩm Chu Niên: “Mơ đẹp, Chu An.”

Hai người ngủ cùng trên một chiếc giường.

Tỉnh lại một lần nữa, Chu An lăn vào trong lòng Thẩm Chu Niên, lấy sách trong tay anh cười nói: “Anh Chu Niên, em đã mơ một giấc mơ đẹp.”

“Mơ thấy gì?”

“Năm sau, năm sau nữa, cả đời này chúng ta đều ở bên nhau.”

“Đấy không phải mơ.” Thẩm Chu Niên nắm lấy cằm của cô hôn một nụ hôn dài: “Đấy là tương lai của chúng ta.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play