Thẩm Chu Niên cởi áo vest ngoài, dang hai tay ra hiệu cho Chu An đã thay xong dép đi trong nhà, giọng nói lười biếng: "Lại đây, ôm một cái."
Chu An đi tới, dựa vào người anh. Cánh tay ôm sau lưng cô đột nhiên siết chặt, khẽ nâng cô lên, đè lên người Thẩm Chu Niên. Mùa hè hai người đều mặc quần áo mỏng, bây giờ họ dính vào nhau có chút quá chặt chẽ.
Sống lưng Chu An có chút căng thẳng, cô hạ tay xuống đẩy Thẩm Chu Niên, nhưng cánh tay ôm cô không có ý định buông ra.
Cô ngước nhìn anh một cái, thầm đồng ý.
Qua vài phút, Thẩm Chu Niên buông cô ra, khẽ nói: “Xin lỗi, ôm chặt quá rồi, nếu khiến em chán ghét, có thể tha thứ cho anh không?"
Chu An nhìn sắc mặt của anh, kiễng chân đưa tay sờ lên đầu anh, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Không ghét."
Thẩm Chu Niên chớp mắt, bỗng chốc đến gần cô, thình lình vây cô vào góc tường. Đôi mắt anh chớp chớp, dường như không muốn bỏ qua bất cứ sự thay đổi nào trong vẻ mặt của Chu An: “Không ghét, anh có thể hiểu thành thích không?"
Nhịp tim Chu An bị anh nhìn đến mức bối rối.
Nhìn thêm nữa, cô sẽ mất kiểm soát mất.
Cô cúi thấp người, từ một bên chạy ra ngoài. Không còn áp lực của Thẩm Chu Niên ở gần, không khí đã thông thoáng hơn.
“Em đi tắm đây.” Cô hốt hoảng ném lại một câu, chạy vào phòng cầm quần áo rồi chạy vào phòng tắm. Mở vòi hoa sen trong phòng tắm, che giấu nhịp tim nhanh như trống đánh của cô. Cô nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của mình trong gương trước mặt, hất một vốc nước lên mặt.
Chậm chạp suốt một tiếng đồng hồ, cô thay váy ngủ vải cotton màu trắng của mình vào rồi ra khỏi phòng tắm.
Bài trí của phòng ngủ chính đã được thay đổi trong một giờ khi cô tắm, kê thêm một chiếc giường. Trong hai tháng cuối cùng ở Pháp, cô và Thẩm Chu Niên đã thành công chuyển chỗ ngủ từ ghế sofa trong phòng khách sang giường trong phòng ngủ.
Mỗi người một giường, khoảng cách ở giữa khoảng một mét.
Nhiệt độ phòng ngủ được đặt vừa phải, tạo cảm giác dễ chịu cho da. Trên tủ đầu giường cũng dựa vào thói quen của cô, đặt một cốc nước ấm.
Nhưng Chu An không thấy bóng dáng Thẩm Chu Niên đâu cả.
Cô bước ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Thẩm Chu Niên ở chiếc bàn chính giữa trong căn bếp không gian mở.
Cái mũi thanh tú của Chu An khẽ động, cô có thể ngửi thấy mùi rượu lên men của rượu táo. Cô nhẹ bước đến, vỗ vai Thẩm Chu Niên rồi ngồi xuống đối diện với anh.
Nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của Thẩm Chu Niên, Chu An cúi người cầm ly rượu của anh đến trước mặt mình, giọng nói nhẹ nhàng hỏi: “Có muốn đi ngủ không? Không phải nói mệt rồi sao?"
Thẩm Chu Niên lắc đầu, nhướng mi mỏng nhìn cô, rượu khiến anh thẳng thắn: “Lừa em đó, không mệt."
Chu An: "Vậy thì tại sao anh lại nói dối em?"
Thẩm Chu Niên nhìn thấy ly rượu bị cô lấy mất cũng không lấy lại, anh cầm chai rượu lên uống một ngụm, lúc thở ra mùi rượu nồng nặc: “Anh không muốn em nhìn anh ta thêm một chút nào nữa "
Chu An hỏi: "Anh ta là ai?"
Thẩm Chu Niên nhìn thẳng vào cô, im lặng một lúc: "Em biết mà."
Ánh mắt nóng rực của anh khiến khoé miệng Chu An khô khốc, cô thất bại trước, cúi mắt nhìn xung quanh, cầm ly rượu mà Thẩm Chu Niên chưa uống hết lên một hơi uống cạn.
Rượu vào tăng thêm lòng dũng cảm.
Khi Thẩm Chu Niên giành lấy ly rượu của cô, phát hiện ra cô uống hết sạch rồi. Anh có chút chán nản hối hận bản thân đã uống rượu trước mặt Chu An, còn khiến những cảm xúc tiêu cực của bản thân bị phơi bày.
Khuôn mặt Chu An sau khi say rượu nhanh chóng ửng hồng, cô đi đến ghế đẩu cao cùng phía với anh ngồi xuống, tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt cười như trăng trên bầu trời.
"Thẩm Chu Niên," Đầu ngón tay hơi ấm của Chu An chạm vào mặt anh: “Anh không vui bởi vì sự xuất hiện của Phó Minh Sâm?"
Ánh mắt Thẩm Chu Niên rơi vào đôi môi căng mọng của cô, nói: "Ừm, anh ta là bạn trai cũ của em."
"Bạn trai cũ thì sao chứ? Đã là quá khứ rồi.” Giọng nói Chu An nhẹ nhàng, như thể làm nũng với anh vậy.
Lỗ tai Thẩm Chu Niên tê dại, anh đưa tay đỡ Chu An sắp ngã vào người anh thẳng dậy, giọng nói có chút chua chát: “Anh ta, có thể sẽ làm em dao động.”
“Thẩm Chu Niên.” Chu An đột nhiên nhẹ nhàng gọi tên của anh.
Thẩm Chu Niên đợi một lúc, nhưng không đợi được câu nói tiếp theo của Chu An, anh khẽ cười một tiếng, đứng lên chuẩn bị ôm Chu An về giường.
Khoảnh khắc đứng lên, Chu An cũng đột nhiên đứng lên, vươn tay túm lấy cà vạt của anh.
Bỗng chốc Thẩm Chu Niên dựa gần đến trước mặt cô. Trong mắt cô có ánh sáng, còn có cả anh.
Sau đó môi dưới của anh bị cắn nhẹ một cái.
"Bây giờ người khiến em dao động," Đầu óc Chu An choáng váng, cô đứng không vững liền dựa vào người Thẩm Chu Niên, híp mắt nói: "Chỉ có một mình anh thôi."
Rất lâu Thẩm Chu Niên không thể hoàn hồn lại. Khoảnh khắc đó cảm giác trên môi là thật, mềm mại mà ấm áp, là cô cắn.
Anh cúi người nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: "Chu An, em nhìn rõ anh là ai chứ?"
Ánh mắt Chu An đã mơ mơ màng màng, vì vậy cô cố gắng mở to mắt ngoan ngoãn nhìn anh, cười nói: "Thẩm Chu Niên."
Cô gật đầu, lẩm bà lẩm bẩm: "Người em hôn là Thẩm Chu Niên."
Ánh mắt Thẩm Chu Niên tối lại: "Đó là cắn, không phải hôn."
Anh đưa tay ấn sau đầu Chu An, hôn lên môi cô.
Anh hôn mạnh đến mức toàn bộ dưỡng khí trong lồng ngực của Chu An đều bị anh lấy đi. Chu An hoa mắt chóng mặt, chỉ có thể đem hết sức lực toàn bộ dựa lên người anh, bám vào tay anh, ngẩng đầu bị anh dẫn dắt.
Cơ thể hoàn toàn mềm nhũn, Chu An chịu không nổi đánh anh mấy cái.
Thẩm Chu Niên thả ra, Chu An mới há miệng thở dốc. Lồng ngực cô phập phồng dữ dội, ánh mắt Thẩm Chu Niên lướt qua vệt nước còn sót lại trên làn môi dưới ửng đỏ của cô.
Anh nghiêng người sang, hôn một cái.
Khoé mắt Thẩm Chu Niên tràn ra ý cười, anh nói nhỏ bên tai cô: "Đây mới là hôn."
“Không phải là hôn, anh cắn đầu lưỡi của em.” Chu An đỏ mặt tố cáo anh.
“Không thèm cãi nhau với quỷ say xỉn như em.” Thẩm Chu Niên ôm cô lên. Khoảnh khắc cơ thể bay lên không trung, Chu An cảm thấy nhịp tim cũng nảy lên trong phút chốc.
Thẩm Chu Niên bế cô đến sofa, ánh mắt mang theo ý cười nhìn người trước mặt.
Sự chủ động của Chu An khiến anh như bay lên mây.
“An An, anh thích em.” Thẩm Chu Niên nghiêng người, nhỏ giọng nói: “Anh có thể làm bạn trai của em được không?”
Chu An híp mắt thành một đường nhìn anh, vươn tay nắm lấy vạt áo của anh, lắc nhẹ, lẩm bẩm nói: "Trước hết anh chắc chắn là thật sự thích em, hay chỉ là ỷ lại vào em."
Người trước có thể là bạn trai, người sau thì không.
Thẩm Chu Niên đột nhiên bật cười: "Đàn ông sẽ không không phân rõ tình cảm."
Thẩm Chu Niên hôn lên trán Chu An, cách ra một chút hỏi: "Có muốn làm bạn gái không?"
Mặt Chu An rất nóng, nhắm mắt lại, thật lâu sau mới nói: "Em đồng ý."
Xung quanh yên lặng trong chốc lát.
Thẩm Chu Niên nghe thấy tiếng trái tim đập dữ dội.
Anh cúi người xuống, ngón tay vén tóc mái trên mặt Chu An lên, ánh mắt sâu sắc mà nóng bỏng: "Vậy thì từ giờ phút này chúng ta là người yêu rồi."
“Ừm.” Chu An cười híp mắt, cuộn tròn trong lòng anh.
Người uống rượu say thì cơn buồn ngủ dâng lên như thuỷ triều, Thẩm Chu Niên vén tóc rối trên mặt cô ra, khẽ nói: “Ngủ đi, bạn gái anh."
Anh bế Chu An vào giường bên phải trong phòng, mình thì vào phòng tắm tắm rửa rồi nằm xuống giường bên trái. Bên ngoài trời đang mưa, tiếng mưa càng lúc càng lớn, trong phòng có cảm giác mát mẻ.
Anh đứng dậy đắp cho Chu An cái chăn mỏng.
...
Chu An cảm thấy mình mơ một giấc mơ đẹp, cô cười mà tỉnh dậy. Mở mắt ra, cô liền nhìn thấy Thẩm Chu Niên. Thẩm Chu Niên nằm nghiêng trên giường của anh bên kia, trên người không đắp gì cả, nhìn có vẻ như đã tỉnh được một lúc rồi.
Chu An bị ánh mắt nghiêm túc của anh nhìn đến mức đỏ mặt, cô xoa xoa hai má của mình, ngồi dậy hỏi: "Sao anh cứ nhìn em vậy?"
"Nhìn em."
"Hả?"
Thẩm Chu Niên hơi cử động người: "Nếu sau khi em tỉnh rượu bị mất trí nhớ, vậy anh lập tức nhắc nhở em tối qua chúng ta đã làm gì."
Chu An ngây ngẩn một hồi, cô liếc nhìn Thẩm Chu Niên, luôn cảm thấy ánh mắt anh thật sâu xa. Cô vô thức mím môi dưới, đột nhiên cảm thấy môi dưới hơi đau.
Bị sưng, đôi môi cô cảm giác có thịt, nhưng da lại mỏng, bây giờ còn bị rách nữa.
Thế là từng chút ký ức bị mất ngay lập tức ùa về. Nhớ lại những gì bản thân đã làm đã nói, cô muốn chui thẳng vào trong chăn. Nhưng trong lòng có thẹn thùng, thì vẻ mặt hay biểu cảm của cô vẫn vô cùng bình tĩnh.
“Không quên.” Chu An chớp chớp mắt, đứng lên xuống giường kéo Thẩm Chu Niên đẩy vào phòng vệ sinh bên ngoài: "Bạn trai đi đánh răng rửa mặt đi.”
Thẩm Chu Niên dừng bước, mím môi cười.
Con trai đánh răng rửa mặt thường tốn ít thời gian hơn con gái, khi anh đi ra đúng lúc dì bảo mẫu đến. Đột nhiên anh muốn học nấu ăn, sau này nấu cho Chu An ăn.
Chu An bôi kem dưỡng da xong thì đi ra, thấy Thẩm Chu Niên ở trong bếp giúp đỡ thì lại gần nhìn một cái.
“Em đi vứt rác.” Cô tìm vài việc để làm.
“Anh đi với em.” Thẩm Chu Niên vội vàng lau nước trên tay.
“Có một đoạn ngắn.” Chu An không cần anh đi cùng, xách túi rác trong nhà đi ra ngoài.
Mở cửa sân ngoài cùng, Chu An đột nhiên dừng bước chân. Cô sững sờ nhìn Phó Minh Sâm trước mặt. Quần áo người đàn ông ướt đẫm, tóc tai nhếch nhác rũ rượi, dưới chân còn có rất nhiều tàn thuốc đã cháy hết.
Mưa mới tạnh một tiếng trước.
“Anh ở đây suốt cả đêm?” Chu An khó tin hỏi anh ta.
“An An,” Phó Minh Sâm vô thức giấu điếu thuốc còn chưa cháy hết ra sau lưng, nhìn thấy vậy trong lòng Chu An lại thấy buồn cười. Bây giờ họ chẳng còn bất cứ quan hệ gì nữa, cần gì làm ra hành động như thể anh ta đang bị chính mình quản giáo chứ?
“Phó tiên sinh, xin gọi tôi là Chu An.” Chu An bình tĩnh nói xong, đi qua anh ta đi vứt rác, phân loại thành từng loại riêng vứt vào.
“Phó tiên sinh, anh có việc gì sao?” Ánh mắt Chu An liếc nhìn Phó Minh Sâm đang lúng ta lúng túng ở bên cạnh, ngẩng đầu nhìn anh ta.
“Em và thiếu gia nhà họ Thẩm, hai người…” Phó Minh Sâm không dám nói ra.
“Đúng, chúng tôi đang hẹn hò.” Chu An không hề lưu tình phá vỡ ảo tưởng của anh ta: “Như anh nhìn thấy, chúng tôi cũng ở chung rồi, chúng tôi rất hạnh phúc.”
“Em ở bên anh ta sẽ không có kết quả đâu!” Giọng điệu Phó Minh Sâm đột nhiên trở nên kích động, anh ta bắt lấy tay Chu An, muốn ôm cô vào lòng: “Gia đình như nhà anh ta làm sao có thể cho phép em tiến vào cửa, An An bây giờ tôi đã nắm quyền ở nhà họ Phó rồi, tôi sẽ không bị bất kỳ người nào ràng buộc nữa, tôi có thể cưới em, em ở bên tôi, tôi sẽ dùng cả đời để bù đắp–”
“Bốp”
Một cái tát giáng lên mặt Phó Minh Sâm, trên mặt Chu An tràn đầy tức giận: “Buông tay. Phó Minh Sâm anh tỉnh táo lại đi.”
Có lẽ hai năm trước cô sẽ nhẫn nhịn việc người khác cưỡng ép mình, nhưng bây giờ cô sẽ không như thế. Thẩm Chu Niên đã dạy cô phải dũng cảm.
Chu An thoát khỏi anh ta: “Đừng lấy góc độ của anh ra để suy đoán bạn trai tôi và người nhà anh ấy. Họ đối xử với tôi thế nào, tôi rõ hơn anh.”
Phó Minh Sâm còn muốn tiếp tục làm phiền, nhưng Chu An không chút cảm xúc nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Phó Minh Sâm, sự thâm tình của anh với tôi bây giờ chẳng có ý nghĩa gì cả. Từ hai năm trước chúng ta đã cắt đứt hoàn toàn rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT