Chu An gia nhập Đường Tống. Lễ ký kết hợp đồng Đường Tống sẽ đặc biệt tổ chức ở thủ đô. Thực lực của cô đã chứng minh cô xứng đáng với vinh quang này.

Tất cả các thương hiệu lớn quốc tế đều rất quan tâm đến nhà điều chế nước hoa tài năng đến từ châu Á này, dồn dập cử người phụ trách đến tham dự buổi lễ ký kết. Ít nhất cũng để lại ấn tượng tốt cho Chu An, tiện sau này có thể đào góc tường đầu tiên.

Doanh nhân giàu có, minh tinh, người nổi tiếng trên mạng và truyền thông sau khi được sàng lọc cũng có thể tham gia.

Chu An về nước, Thẩm Chu Niên cũng không cần thiết ở lại Pháp nữa. Tuy nhiên, công việc của anh ở Pháp cần một thời gian kết thúc, không thể về nước cùng với Chu An.

Thẩm Chu Niên tiễn Chu An ra sân bay. Sân bay thông báo chuyến bay sắp cất cánh, Chu An tạm biệt anh rồi đi vào trong. Lúc quay lại, Thẩm Chu Niên đã đứng trước mặt cô, nhẹ nhàng kéo áo cô: "Có phải em quên cái gì không?"

Ánh mắt Chu An khẽ động, cô mỉm cười, vươn tay ôm lấy anh.

Thực ra chướng ngại tiếp xúc của Chu An đã hoàn toàn khỏi rồi, nhưng Thẩm Chu Niên không hỏi, cô cũng không muốn nói.

...

Thẩm Quan Vấn chịu trách nhiệm về lễ ký kết trong nước, có thể thấy trong hai năm qua anh ta đã chín chắn lên rất nhiều. Chỉ có điều ở nơi làm việc là một đứa trẻ mang hình hài người lớn, lúc riêng tư vẫn là một người qua loa sơ sài như vậy.

Sau khi bàn bạc hợp đồng xong cùng với đoàn luật sư mà anh ta đưa đến thì mời anh ta ăn cơm.

"An An," Thẩm Quan Vấn vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc riêng với Chu An, ngượng ngùng gãi gãi đầu hỏi: "Tôi lớn hơn cô một tuổi, gọi cô như vậy có được không?"

Chu An mỉm cười, gọi vài món trong thực đơn rồi đưa cho anh ta: "Được chứ, anh cứ thoải mái là được."

Thẩm Quan Vấn cười hì hì: "Cũng phải, quan hệ của chúng ta là gì chứ! Cô là người của anh Thẩm, vậy thì chính là người nhà của tôi rồi!"

Chu An nghe thấy hơi đỏ mặt.

Đồ ăn vẫn chưa được mang lên, Chu An khá là điềm đạm ít nói, Thẩm Quan Vấn có chút không nhịn được hú lên trước mặt cô. Không khí yên lặng một lúc, ngược lại là Chu An mở lời trước.

Cô uống một ngụm trà, hỏi Thẩm Quan Vấn: "Thẩm Chu Niên, anh ấy có vị hôn thê không? Kiểu liên hôn gia tộc ấy."

Thẩm Chu Niên không có bạn gái điểm này thì cô chắc chắn, nhưng liên hôn gia tộc trên góc độ kinh doanh thì cô không biết.

Thẩm Quan Vấn mở to mắt, giống như có hơi vui mừng khi cô hỏi ra câu hỏi này.

Sau đó miệng anh ta nhếch lên, lắc đầu: “Anh Thẩm, anh ấy không có.” Anh ta duỗi ngón trỏ ra, lắc trái lắc phải, lắc đủ rồi nói: "Gia sản nhà họ Thẩm rất nhiều, hoàn toàn không cần dựa vào phong tục liên hôn như xã hội cũ để ổn định vị trí."

Nhưng những người xuất thân từ gia tộc lớn như họ, từ nhỏ đa số tiếp xúc đều là con cháu nhà giàu, mặc dù gia đình không can thiệp quá nhiều vào chuyện yêu đương, kết hôn, nhưng cũng đa số là người trong cùng vòng.

Thẩm Quan Vấn cảm thấy không cần thiết phải nói điểm này với Chu An, dù sao thì cô cũng xem như một nửa là người trong nhà họ Thẩm rồi.

Chỉ còn thiếu một bước của Thẩm Chu Niên thôi.

Vì vậy nửa bữa ăn còn lại, Thẩm Quan Vấn hết lời khen ngợi Thẩm Chu Niên trước mặt Chu An.

Sau bữa ăn, Thẩm Quan Vấn cười cười đưa Chu An về nhà họ Thẩm, ngầm giấu công lao và danh vọng.

...

Lễ phục trong lễ ký hợp đồng của Chu An là do Tần Khanh Vận tặng, lúc đầu khi cô về nước muốn tự liên hệ với bên nhãn hàng mượn một bộ, nhưng Tần Khanh Vận trực tiếp đón người từ sân bay về thẳng nhà họ Thẩm, từng hàng lễ phục cao cấp được đưa thẳng vào phòng cô.

Chu An không từ chối lòng tốt của Tần Khanh Vận, dưới sự góp ý của Tần Khanh Vận, cô chọn một chiếc váy lụa dài màu be.

Điện thoại của Chu An và Tần Thanh Vân cái trước cái sau rung lên, đọc xong tin tức, vẻ mặt Chu An có chút thất vọng.

"Chuyến bay của Chu Niên dự kiến sẽ trễ giờ," Tần Khanh Vận vòng tay ôm cô, nói: "Lễ ký kết dì đi cùng con, dì thay nó."

Chu An ừm một tiếng: "Cám ơn dì."

Ở sảnh bữa tiệc, những chiếc xe sang trọng nối tiếp nhau, những người làm ngành truyền thông sớm đã dựng xong thiết bị ngồi chờ cả bên trong và bên ngoài, cố gắng giành lấy quyền ưu tiên là người đầu tiên công bố chân dung của Anzhou.

Các vị khách lần lượt bước vào.

Phó Minh Sâm cầm thư mời, ở cửa chỉnh lại bộ vest, đưa cho người phục vụ ở cửa xem rồi bước vào. Ánh mắt đảo quanh cả trong và ngoài phòng tiệc, một doanh nhân nâng ly rượu lên chào hỏi anh ta, anh ta đang phân tâm lơ đễnh chạm một cái.

Ông chủ nào đó nghĩ rằng anh ta cũng muốn dựa thế nhà họ Thẩm, tốt bụng nói: "Thiếu gia nhà họ Thẩm còn chưa tới."

Phó Minh Sâm hỏi: "Chu An đã đến chưa?"

“Ai?” Ông chủ nghĩ nghĩ bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Ồ, cậu nói nhà điều chế nước hoa mà nhà họ Thẩm mới ký hả, chắc là chưa đến. Cậu quen sao?”

Phó Minh Sâm không trả lời.

Anh ta không biết mình có quen hay không. Chỉ là anh ta nghe nói lần này nhà họ Thẩm ký với nhà điều chế nước hoa cao cấp nhất tên là Chu An, tuổi tác cũng bằng với Chu An của anh ta, anh ta liền mặt dày đến đây.

Nhà họ Thẩm và nhà họ Tần có quan hệ mật thiết, anh ta chọc đến nhà họ Tần thì tự nhiên sẽ không được nhà họ Thẩm tiếp đón, nhưng anh ta không thể từ bỏ bất kỳ cơ hội tìm Chu An nào.

Anh ta đứng ở bàn tiệc gần cửa nhất, nhìn chằm chằm vào những người xuống xe ngoài cửa.

Liệu có Chu An có trong số đó không?

Anh ta đợi cả tiếng đồng hồ, khách đã vào trong gần hết. Cánh cửa phía trước hơi khép lại, khi ánh mắt Phó Minh Sâm dần tối lại, trong phòng tiệc vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt và tiếng đèn chớp của máy ảnh.

Anh ta quay người lại một cách mạnh mẽ, liền nhìn thấy Chu An mặc một chiếc váy hai dây dài, khoác tay bà chủ nhà họ Thẩm - Tần Khanh Vận chầm chậm đi xuống cầu thang hình xoắn ốc. An An của anh ta đã trở lại, càng xinh đẹp hơn rồi.

Da trắng hơn tuyết, toả sáng khiến người ta rung động.

Đặc biệt là đôi mắt trong như nước mùa thu kia, rực rỡ như chứa cả ngân hà, nam nữ thanh niên có mặt không ai không bị thu hút sự chú ý.

Cô không chỉ là một nhà điều chế nước hoa tài năng, còn là một mỹ nhân hoàn mỹ.

Quá trình của buổi lễ ký kết diễn ra như thế nào Phó Minh Sâm hoàn toàn không biết. Ánh mắt anh ta dán vào Chu An, anh ta muốn đi lên phía trước tìm cô, nhưng vệ sĩ đã ngăn cản anh ta đang muốn cản trở buổi lễ.

"Chu An..." Anh ta bị chặn ở bên ngoài, thất thần nhìn cô lẩm bẩm.

Chu An nghe thấy tiếng động bên cạnh, ngước mắt liếc người đàn ông xa lạ một cái, ánh mắt rất bình thản.

Là vẻ mặt của một người lạ.

Phó Minh Sâm đột nhiên chẳng còn sức lực kháng cự lại vệ sĩ nữa.

Vệ sĩ thấy anh ta bình tĩnh lại thì bước sang một bên, chỉ là vẫn luôn để mắt đến anh ta. Mức độ bảo mật của hôm nay là cao nhất, không thể để xảy ra bất kỳ sai sót nào.

Truyền thông chụp ảnh cô và Tần Khanh Vận rất trật tự, những câu hỏi phỏng vấn đưa ra cũng đã được thông báo trước, không đề cập đến đời tư.

Sau phần hỏi đáp với giới truyền thông, Tần Khanh Vận đưa Chu An đi về phía khách mời, giới thiệu với bạn bè đã hợp tác nhiều năm. Tần Khanh Vận bị một người bạn cũ mời đi, Chu An lại được một tổng biên tập của một hãng thời trang lớn nào đó mời đi bàn chuyện hợp tác.

Hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, lưu lại cách liên lạc của nhau. Chu An ngừng nói chuyện đi đến bàn lấy một ly nước hoa quả. Uống một ngụm xong, cô nhìn điện thoại một cái.

Vài phút trước, Thẩm Chu Niên gửi cho cô một tin nhắn nói rằng sắp đến rồi.

Khoé miệng cô mang theo nụ cười, cất điện thoại đi.

Cánh tay đột nhiên bị người ta nắm lấy, Chu An quay lại, bắt gặp ánh mắt thâm tình của Phó Minh Sâm. Anh ta mở miệng, hoàn toàn kích động đến mức không biết phải nói cái gì trước.

Chu An cảm thấy không thể giải thích được. Cô dùng sức rút tay mình ra giọng nói bình thản hỏi người đàn ông này: "Tiên sinh có chuyện gì sao?"

Phó Minh Sâm sững sờ, cô không nhận ra anh ta sao?

“… An An, là tôi.” Phó Minh Sâm đột nhiên nhớ ra Chu An chưa từng thấy mặt anh ta, nên khàn giọng nhắc nhở. Không sao, anh ta sẽ khiến Chu An nhớ ra mình.

Nghe được giọng nói của anh ta, đôi mắt Chu An nhanh chóng chớp chớp.

Biểu cảm trên mặt cô lập tức trở nên bình thản.

“Là tôi đây, Phó—” Phó Minh Sâm đang định nói tiếp thì bị người đàn ông phía sau Chu An cắt ngang. Hơi thở của Phó Minh Sâm ngừng lại mất vài giây, anh ta không thể tin nổi mà nhìn bàn tay người đàn ông ôm lấy eo Chu An. Ánh mắt chuyển đến khuôn mặt của người đàn ông, anh ta liền im miệng lại.

Thẩm Chu Niên, người đàn ông này là người thừa kế của nhà họ Thẩm.

Sự chú ý của Chu An bị bàn tay đặt trên eo thu hút, cô cụp mắt, đầu óc có chút trống rỗng. Trước đây họ đều là ôm vai, chưa từng có tư thế này.

Vai cô dựa vào trong ngực Thẩm Chu Niên, cô có thể ngửi thấy mùi hương Tuyết Nhật Ôn Trà thoang thoảng trên người anh. Nước hoa bị nhiệt độ cơ thể làm nóng lên, chóp mũi Chu An khẽ nhúc nhích.

Có hơi ngọt ngào.

“Anh ta là ai?” Thẩm Chu Niên biết rồi còn hỏi, hơi nghiêng đầu, đôi môi lướt qua lỗ tai Chu An.

Mặt Chu An nóng bừng bừng, nhưng vẫn có thể gắng gượng giả bộ bình tĩnh, ngước mắt nghiêm túc nhìn Phó Minh Sâm một cái, giọng nói bình thản: "Bạn trai cũ."

Không phải là anh đã biết rồi sao?

Khóe mắt Chu An nhìn nửa mặt dưới của Thẩm Chu Niên.

Anh đột nhiên như thế này, Chu An chỉ có thể nghĩ ra một cách giải thích: Anh đang giải vây cho mình.

Không cần thiết.

Cho bên cô lại bổ sung một câu: “Lúc trước mắt mù, đã hẹn hò.”

Không chỉ để Phó Minh Sâm cắt đứt hoàn toàn mấy suy nghĩ không chính đáng, cũng là thể hiện rõ thái độ của mình với Thẩm Chu Niên một cách trá hình.

“Ồ, vậy là quá khứ rồi…” Thẩm Chu Niên cười một cách không vui, ánh mắt liếc qua khuôn mặt tái mét của Phó Minh Sâm ở phía trước, đưa tay lên bên tai Chu An, quấn một lọn tóc của cô, nhỏ giọng nói: “Anh mệt rồi, về nhà với anh nhé?"

Ánh mắt Chu An xuyên qua Phó Minh Sâm nhìn bữa tiệc, gật đầu.

Thẩm Chu Niên khoác vai cô, sau khi hai người cùng chào tạm biệt Tần Khanh Vận thì rời khỏi bữa tiệc, lên xe riêng.

Thẩm Chu Niên liếc nhìn Phó Minh Sâm đuổi theo ra ngoài sau đó cũng lên xe, ánh mắt sầm xuống, quay đầu hỏi Chu An: “Chúng ta về biệt thự nhỏ được không? Mấy ngày nay em không ở bên cạnh, anh lại ngủ không ngon rồi.”

Sofa ở nhà cũ nhà họ Thẩm không êm như ở biệt thự nhỏ của anh.

Chu An nhìn đáy mắt anh, có chút đau lòng nói: “Nghe theo anh."

Xe chạy tới cửa biệt thự của Thẩm Chu Niên, dừng ở trong sân, hai người vào nhà.

Chưa đến một phút sau, lại có một chiếc xe con màu đen chạy đến con đường này, dừng ở bên đường. Phó Minh Sâm hạ cửa kính xe, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bên trong ô cửa sổ có ánh đèn ấm áp.

Anh ta lấy bao thuốc lá ra, châm lửa, hung ác hút hết điếu này đến điếu khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play