Nửa đêm, Chu An nằm trong chăn, gương mặt được chiếu sáng bởi màn hình điện thoại. Nếu đã có ý định đến nhà Thẩm Chu Niên vào Tết Nguyên Đán thì cũng không thể đến tay không được.

Chu An suy nghĩ một chút, liền gửi tin nhắn cho Thẩm Chu Niên: [Gia đình anh có bao nhiêu người? Chú dì thích gì?]

Thẩm Chu Niên: [Em muốn tra hộ khẩu nhà anh sao?]

Chu An: [... Em chỉ muốn mua một ít quà cho họ.]

Vài giây sau, Thẩm Chu Niên gửi đến một tin nhắn thoại, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi, mang theo ý cười: "Em có biết bây giờ em trông rất giống, ừm, lần đầu con dâu ra mắt nhà chồng."

Mặt của Chu An nóng lên, cô đột ngột tắt âm thanh, nhưng sau đó lại hoảng loạn bật lại. Giọng nói trầm thấp của Thẩm Chu Niên vang lên trên giường, khiến người ta càng thêm xấu hổ.

Cái con người này thật sự càng ngày càng không có liêm sỉ.

Chu An: [Chúc ngủ ngon!]

Cô tắt điện thoại, không hồi âm cho anh nữa, nhắm mắt đi ngủ.

Thẩm Chu Niên nhìn dấu chấm than đằng sau câu chúc ngủ ngon, không thể nhịn được mà cười thành tiếng. Anh có thể cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của Chu An đối với mình, vì vậy anh muốn thăm dò một chút.

Kết quả lại khiến anh cười đến vui vẻ.

Nói chuyện với Chu An khiến tinh thần Thẩm Chu Niên tốt lên rất nhiều, anh bật đèn phòng khách, xuống giường uống một cốc nước lạnh. Đi ngang qua nhà cho chó của Nhị Bạch, tâm trạng thoải mái mà xoa đầu nó.

Nhị Bạch mở đôi mắt ngái ngủ của nó ra, nhìn thấy anh thì liền đổi một hướng khác nằm ngủ, đầu hướng vào trong, mông của nó quay ra với người đàn ông vẫn còn muốn xoa nó.

Khi Thẩm Chu Niên lái xe đến trước cửa chung cư, Chu An đang làm bánh bao với bạn cùng phòng. Chu An đã dạy mọi người làm bánh bao, bánh bao của Julio thì thảm không thể tả. Nhưng mà theo phong tục, thì mọi người cũng không ngại ăn.

Mọi người sống cùng nhau được một năm rưỡi, Laura và Julio cũng đã gặp Thẩm Chu Niên vài lần. Nghe thấy âm thanh quen thuộc của động cơ, Julio nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ phòng bếp, sau đó quay sang Chu An nói: "Ồ, An, bạn của cô đến rồi!"

Chu An lau tay quay sang. Người đàn ông ở dưới lầu ngồi trong xe, kéo cửa xe xuống, yên lặng chờ đợi.

Gì vậy chứ, đến rồi cũng không nói một tiếng.

Chu An lấy hết bánh bao trong nồi ra, bày lên đĩa rồi đem ra cho họ.

“Tôi về nhà đây, gặp sau nha!” Cô nói xong cũng không ăn bánh, vội vàng trở về phòng thu dọn vali, đi thang máy xuống lầu.

Julio và Laura nhìn nhau, Laura xòe bàn tay ra trước mặt Julio: "An đã như thế này rồi, anh còn không thừa nhận tôi thắng sao?"

Julio cười, lấy ra 20 euro tiền cược từ trong túi đập vào tay Laura: "Bây giờ tôi cũng nghĩ họ nhất định là đang lén lút hẹn hò."

Thấy Chu An đang chạy nhanh về phía mình, Thẩm Chu Niên xuống xe, tươi cười đi tới lấy vali cho cô: "Hôm nay em dậy sớm hơn mọi ngày."

“Nếu em không dậy sớm thì cũng không biết anh sẽ đến sớm như vậy.” Chu An mỉm cười, nhìn anh cất vali, đứng cách anh hai mét, điều chỉnh lại hô hấp, bình ổn lại trái tim đang đập liên hồi.

Cô cảm thấy mình mất kiểm soát rồi.

“Anh dậy sớm, một mình đợi em thú vị hơn nhiều.” Thẩm Chu Niên nói xong, liền dang rộng hai tay: "Ôm.”

Sau khi những cái ôm có thể kéo dài đến hai mươi phút, họ thay đổi phương pháp điều trị. Không quan tâm đến việc ôm trong bao lâu, mà là cảm nhận cái ôm, nói trước một tiếng rồi ôm.

Nhưng người nói là Thẩm Chu Niên.

Cái ôm bất ngờ này thường khiến Chu An căng thẳng.

Chu An bước tới, nép vào trong vòng tay của Thẩm Chu Niên, lắng nghe nhịp tim đập của anh. Hơi thở đều đều của cô lướt qua cổ và cằm của Thẩm Chu Niên.

Thẩm Chu Niên cảm nhận hơi thở ấm nóng của cô một lúc rồi buông ra.

Chu An bình ổn lại nhịp tim rồi lên xe.

Bên ngoài sân bay thủ đô, nhà họ Thẩm đã cử xe chuyên dụng đến đón. Nhìn thấy Thẩm Chu Niên và Chu An từ bên trong đi ra, Thẩm Quan Vấn nhanh chóng nhận lấy vali của họ, quay đầu vui vẻ cười chào hỏi: "Chúc mừng năm mới anh trai, chị dâu!"

Chu An quay lại nhìn Thẩm Chu Niên.

“Nó nói linh tinh đấy.” Thẩm Chu Niên để Chu An đi sang một bên ít ồn ào hơn, giơ chân giẫm lên giày thể thao của Thẩm Quan Vấn. Thẩm Quan Vấn đau lòng muốn chết.

Đây là đôi giày thể thao phiên bản giới hạn đó...

Thẩm Quan Vấn quay đầu lại, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi, méo miệng nói: "Em rõ ràng là đang giúp đỡ anh, nhưng anh lại tức giận với em."

Thẩm Chu Niên day trán, không còn gì để nói.

Chỉ cần không gây phiền phức cho anh là tốt lắm rồi.

Bên trong chiếc xe Lincoln, Chu An cầm trên tay một bó hoa mà cô định tặng cho mẹ của Thẩm Chu Niên, không khỏi có chút căng thẳng. Thẩm Chu Niên nói ba mẹ anh không thích những món quà đắt tiền, Chu An cũng biết cô không thể mua những thứ họ thích, nhưng cô không thể tay không tới đó được, vì thế nên cô đã tham khảo ý kiến của Thẩm Chu Niên, mua một bó hoa baby mà Tần Khanh Vận yêu thích.

Thẩm Chu Niên nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt của cô, bất lực cười nói: "Nhà anh có phải hang hùm đâu."

Thẩm Chu Niên cũng mặc kệ trong xe còn có cái bóng đèn nghìn watt Thẩm Quan Vấn, lấy ra một chai sữa từ máy giữ nhiệt trong xe, nhẹ nhàng mở nắp chai đưa cho cô, dịu dàng nói: "Anh đưa em về là để nghỉ ngơi cho thoải mái, anh sẽ không để em gặp tình huống khó xử hay xấu hổ đâu, cứ tin anh."

Chu An cảm động, chóp mũi thoang thoảng hương hoa cùng mùi bạc hà. Một dòng nước ấm áp chảy qua trái tim cô, khiến cô cảm thấy yên tâm không ít.

Nhà thờ tổ của nhà họ Thẩm là ngôi nhà cổ của dòng họ lớn ở thế kỷ trước.

Cửa vào đèn treo rực rỡ, mái hiên lợp ngói tráng men đỏ sẫm được treo những chiếc đèn lồng lớn màu đỏ. Xe đậu ở bãi đậu xe rộng rãi trước cửa, hai người gác cổng lập tức nở nụ cười: "Cậu chủ, mừng cậu về nhà. Xin chào cô Chu."

Thái độ của họ rất thân thiện nhưng cũng không quá khoa trương khiến Chu An rất thoải mái.

“Xin chào.” Chu An cười nói.

“Anh đưa em về phòng trước.” Thẩm Chu Niên không để người làm cầm hành lý, Chu An cũng không để anh cầm cho. Hai người mỗi người một vali bước vào trong sân.

Đường đi quanh co, có núi giả, vườn tược, ao nhỏ và cả sân khấu. Thẩm Chu Niên đưa cô đến một sân viện độc lập, sau đó đi lên tầng hai: "Anh vốn sống ở tòa nhà này, ba mẹ anh thì ở tòa nhà phía trước, bình thường cũng không có ai đến làm phiền, mấy ngày này em có thể yên tâm ở đây."

Chu An ừ một tiếng, quan sát cách bài trí ở đây.

Không chỉ đẹp, mà còn rất sang trọng.

Chu An đặt hành lý xuống, cầm hoa đi tới cửa phòng Thẩm Chu Niên.

“Em đói không?” Thẩm Chu Niên bước ra, hỏi cô.

Chu An lắc đầu.

"Vậy thì anh sẽ dẫn em đi gặp mẹ anh, bà ấy rất thích em."

Sau khi đi vòng lại một đoạn dài, họ đến một đình viện. Đây có lẽ là nơi giải trí của nhà họ Thẩm, không gian kín đáo như những tòa nhà khác, cửa kính từ trần đến sàn nhà, có thể nhìn thấy năm sáu người phụ nữ đang đánh bài bên trong.

“Ây da, An An về rồi!” Dì hai của Thẩm Chu Niên ném cây bài xuống, ngước mắt thốt lên.

Tần Khanh Vận cũng kinh ngạc nhìn sang, không quên dùng cùi chỏ đẩy dì ấy một cái: "Con trai em đổi tên là Chu Niên, dì lại quên rồi."

"À đúng rồi, cô gái đó mới là An An."

Thẩm Chu Niên mở cửa, để Chu An vào trước, sau đó anh vào sau.

Năm sáu cặp mắt đổ dồn về hai người họ, vừa thân thiện vừa tò mò.

Thẩm Chu Niên lần lượt giới thiệu mọi người ở đây với Chu An, Chu An cũng chào hỏi từng người một. Cuối cùng là giới thiệu đến Tần Khanh Vận, không đợi Thẩm Chu Niên nói, bà ấy đã đi tới trước mặt Chu An, đôi mắt ươn ướt, cười nói: "An An, hoa này là tặng dì sao?"

Khi bị bà ấy gọi bằng tên thân mật, Chu An cười gật đầu nói: "Anh Chu Niên nói là dì thích cái này."

Tần Khanh Vận nhướng mày nhìn Thẩm Chu Niên, ánh mắt như muốn nói: Con bé gọi con là anh kìa.

“An An có tâm rồi.” Tần Khanh Vận nhận lấy bó hoa, kêu người giúp việc bên cạnh mang lên phòng để cắm, bà ấy than thở với Chu An: “Thằng nhóc này sợ cả nhà dì ra đón sẽ khiến cháu ngại nên cũng chẳng nói với chúng ta khi nào thì về, Lão Thẩm đang câu cá bên ngoài với bạn, để dì gọi ông ấy về."

Chu An cảm nhận được sự nhiệt tình của bà ấy, vội nói: "Dì không cần phiền chú đâu."

“Dì như vậy sẽ khiến con bé khó xử đấy.” Chị em của Tần Khanh Vận không đồng ý: "Hơn nữa, dì đi rồi thì ai cùng bọn tôi đánh bài?

"An An biết chơi bài không?"

Chu An ngượng ngùng cười: "Biết một chút ạ."

“Không sao đâu, nào, luyện một chút là biết thôi!” Một người dì của Thẩm Chu Niên để Chu An ngồi vào chỗ của mình “Dì giúp cháu chơi một ván.”

Chu An chơi bài rất tệ, hồi nhỏ cô cũng chơi với mấy anh chị hàng xóm, nhưng lần nào cũng thua.

Ánh mắt cầu cứu của cô hướng về Thẩm Chu Niên, Thẩm Chu Niên đi ra đằng sau cô, cảm thấy cô không khó chịu nhưng lại sợ thua, anh ghé vào tai cô thì thầm: "Thua thì tính lên anh."

Tai Chu An nóng lên, cô mím môi.

Dì hai mỉm cười lùi lại phía sau Tần Khanh Vận, vừa cắn hạt dưa vừa quan sát.

Tần Khanh Vận kiêu ngạo khịt mũi nói với dì hai Thẩm Chu Niên: "Cho dù dì để An An chơi, em cũng sẽ không mềm lòng đâu. Vận may của em hôm nay khá tốt đó."

Qua nửa trận, Tần Khanh Vận chỉ còn lại hai quân bài trong số bốn người trên bàn, trong khi Chu An có rất nhiều quân bài trên tay. Cho dù cô xếp bài như thế nào thì cũng là một bộ bài xấu.

Dì hai muốn bỏ trốn.

Đến lượt Chu An, cô do dự, cuối cùng định hạ cây bài Đại Vương xuống. Thẩm Chu Niên nắm tay cô, xếp bài lại, lấy ra một đôi bài khác, lồng ngực phập phồng sau lưng Chu An, trầm giọng nói: "Xích Giá."

Cuối trận, Thẩm Chu Niên đã giúp Chu An lật ngược tình thế, giành được mấy tờ giấy đỏ* từ Tần Khanh Vận.

*Tờ 100 nhân dân tệ có màu đỏ

Chu An xấu hổ cầm lấy tiền của trưởng bối, Tần Khanh Vận nắm lấy bàn tay vẫn còn lấy tiếp của cô, như một đứa trẻ mà đánh cược: "Dì sẽ giành lại."

Ván thứ hai, ván thứ ba … nhờ có Thẩm Chu Niên giúp đỡ nên Chu An đều thắng, cô thu được rất nhiều tiền.

“Thằng nhóc thối, kỹ năng đánh bài của con tốt như vậy, sao trước giờ không thấy nói!” Mấy trưởng bối trên bàn bất mãn với Thẩm Chu Niên. Nhưng dù cho mọi người có đấu khẩu như nào thì cũng hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến Chu An, thậm chí họ còn cho cô nhiều tiền hơn.

Chu An cầm một xấp tiền, định trả lại toàn bộ.

“Anh giúp em thắng số tiền lì xì này, em lại không lấy sao?” Thẩm Chu Niên cắn kẹo bạc hà cười nói: "Anh cũng suy nghĩ đến mệt rồi."

Chu An:…

“Không biết xấu hổ.” Tần Thanh Vận cười mắng một tiếng, từ trong ngăn kéo bên cạnh lấy ra một phong bao màu đỏ, nhận tiền từ tay Chu An để vào trong phong bao đỏ, bỏ vào túi áo khoác của Chu An: "Đây là tiền tiêu vặt chúng ta cho cháu, cháu dẫn thằng nhóc thối này ra ngoài chơi đi."

Tần Khanh Vận liếc nhìn Thẩm Chu Niên, Thẩm Chu Niên bật cười, nắm cổ tay Chu An đưa cô ra ngoài.

Tối nay có một buổi bắn pháo hoa ở công viên giải trí gần đó, khi Thẩm Chu Niên bước ra khỏi cửa đã được mẹ anh tốt bụng nhắc nhở.

Thẩm Chu Niên tắt điện thoại, đưa Chu An đi dạo.

Khi tới công viên giải trí thì đã quá nửa đêm. Tuyết rơi từ trên cao xuống cũng vừa đúng lúc tiếng chuông giao thừa vang lên.

Chu An và Thẩm Chu Niên chậm rãi đi trong con hẻm, chiếc áo khoác trắng của cô có mũ, nhưng Thẩm Chu Niên chỉ mặc một chiếc áo khoác gọn gàng, tuyết rơi đậu lại trên đỉnh đầu của anh.

Chu An quay đầu lại nhìn thấy tóc anh đầy tuyết trắng, cười híp mắt.

“Anh cúi đầu xuống.” Chu An đứng lại kéo cổ áo khoác của Thẩm Chu Niên.

Thẩm Chu Niên hiểu ý, anh nhìn thấy sự dịu dàng và e thẹn trong mắt cô, anh cúi đầu trước mặt Chu An, khóe miệng dần cong lên.

Chu An kiễng chân, tháo găng tay lông hình con thỏ ra, nhẹ gạt đi bông tuyết trên đầu và vai Thẩm Chu Niên.

“Xong rồi.” Giọng cô dịu dàng, trong đêm tuyết lại càng trở nên mềm mại.

Thẩm Chu Niên ngẩng đầu lên, nhìn thấy tia sáng trong mắt Chu An, liền giang rộng hai tay ôm cô vào lòng, nhỏ giọng nói: "Hôm nay tiếp tục trị liệu."

Trong con hẻm tĩnh lặng, tuyết rơi đầy trời, hai bóng người một cao một thấp yên lặng đứng đó, bóng in trên mặt đất hòa vào nhau khiến người ta không thể phân biệt được.

Một bông tuyết rơi trên lông mi của Chu An, khiến nó lay động.

Trở về phòng, Chu An cởi áo khoác xuống. Hai bao lì xì đỏ rơi ra khỏi túi. Một cái là Tần Khanh Vận đưa cho, cái còn lại...

Chu An nhìn bao lì xì đỏ dày đến mức phồng lên, lật lại phía sau. Là một dòng chữ viết tay rất phóng khoáng:

- An An, năm mới bình an.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play