“Cái gì gọi là.” Trong nháy mắt, trái tim Thẩm Chu Niên trống rỗng, tay anh cứng nhắc ôm Chu An, mấy giây sau mới hỏi: “Anh là ngoại lệ?”

Âm cuối thậm chí còn lạc đi.

Nội tiết tố nam tràn ngập vào mũi. Chu An từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời nói: “Những người khác giới em vẫn kháng cự nhưng mà anh thì không.”

“Bởi vì anh là anh Chu Niên.”

Thẩm Chu Niên cười nhẹ, mặc dù lời Chu An nói không phải là câu trả lời mà anh muốn, nhưng cũng khiến anh vui sướng. Ít nhất anh cũng có lợi thế hơn những người đàn ông khác, đối với Chu An thì anh là người đặc biệt.

Chu An buông anh ra, Thẩm Chu Niên vẫn nhớ nhung cái ôm này, sau đó thì nhặt ô trên đường, che trên đầu hai người.

Chu An tự nhiên kề sát vào anh, cánh tay dính vào cánh tay.

Chiếc ô nghiêng về phía Chu An.

Trở về pháp, việc đầu tiên là họ liên hệ với bác sĩ để tái khám.

“Bóng đen lúc nhỏ của cô Chu đã không còn, tôi cảm thấy vui thay cho cô.” Ánh mắt bác sĩ nhu hòa khiến người ta cảm thấy thư giãn: “Trở ngại tiếp xúc của cô vẫn có là chuyện bình thường, dù sao mười năm qua cơ thể cô đã quen với việc kháng cự tiếp xúc với người khác rồi.”

“Nên chữa như thế nào?” Thẩm Chu Niên hỏi đúng vấn đề trong lòng Chu An.

“Nếu bóng đen trong lòng đã biến mất thì việc chữa trị cũng sẽ rất đơn giản. Bây giờ cô chỉ không quen tiếp xúc, cô nên tìm người nhà hoặc là bạn bè tin tưởng để tập tiếp xúc. Tôi tin rằng cô sẽ sớm có thể ôm hôn như người bình thường.”

Nghe vậy, Chu An nhìn về phía Thẩm Chu Niên.

Người thân là anh, bạn bè cũng là anh.

Thẩm Chu Niên bị cô nhìn trắng trợn như vậy thì có hơi không chịu nổi. Truyện được chuyển ngữ và đăng full miễn phí tại luvevaland chấm co. Mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc nhiều bộ khác hay hơn nhé.

Hai từ ôm và hôn khiến tai anh đỏ bừng, anh bình tĩnh lại và nói: “Tôi sẽ hợp tác điều trị.”

Tạm biệt bác sĩ, hai người trở về căn hộ của Thẩm Chu Niên.

Chu An ngồi trên ghế sô pha chơi với Nhị Bạch, Thẩm Chu Niên ôm một túi đồ ăn vặt to để trên bàn, anh đứng trước mặt Chu An do dự vài giây rồi chọc chọc vào tay cô hỏi: “Định để anh chữa như thế nào?”

Chu An đè lại đầu Chị Bạch đang muốn liếm, ngửa đầu, nháy mắt: “Thì… tiếp xúc như bình thường thôi.” Dứt lời lại bổ sung thêm một câu: “Thuận theo tự nhiên.”

Thuận cái đầu.

Với cái tính cách không lạnh không nóng của Chu An thì cô có thể chủ động được mấy lần?

Thẩm Chu Niên hơi bất đắc dĩ, đưa tay đè đầu Nhị Bạch đẩy nó ra xa, còn mình thì ngồi lại gần Chu An: “Chữa trị cần phải thường xuyên, em nghe anh không?”

“Nghe anh.” Chu An tin tưởng anh.

“Như thế này đi.” Thẩm Chu Niên trầm mặc nhìn cô hai ba giây, cong miệng nói: “Chúng ta luyện ôm, ngày nào cũng luyện. Bắt đầu từ năm phút, mỗi ngày tăng một phút.”

Anh sợ Chu An cảm thấy mình đang nói đùa, còn nhàn nhạt nói: “Trị liệu là phải từng bước, không phải sao?”

Chu An nghĩ đến thời gian của mình.

Công việc ở cửa hàng sườn xám đã kết thúc, mỗi ngày cô có thể dành chút thời gian rảnh để tiếp nhận điều trị với Thẩm Chu Niên.

Cô gật đầu: “Được, cảm ơn anh.”

Thẩm Chu Niên dùng chiến thuật uống nước, nghe được câu trả lời của Chu An thì anh ngẩng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt rất sâu.

Lỗ rồi, đáng lẽ phải thêm hai phút mỗi ngày.

Anh mỉm cười.

Ăn cơm tối ở nhà anh xong, Thẩm Chu Niên đưa Chu An về căn hộ cho thuê.

“Ngủ ngon, ngày mai gặp!” Chu An ôm Nhị Bạch đặt vào ghế sau, cúi đầu tháo dây an toàn.

Thẩm Chu Niên nhìn chằm chằm hành động của cô, lúc dây an toàn sắp được mở ta thì tay anh lại để lên nó, “rắc” một tiếng, dây được cài lại.

Chu An ngẩng đầu nhìn anh: “...Sao vậy?”

Thẩm Chu Niên đột nhiên cởi dây an toàn của mình, nghiêng nửa người về phía Chu An, nhìn chằm chằm cô nói: “Hôm nay là năm phút.”

“A.” Cuối cùng Chu An cũng nhớ ra việc trị liệu, cô liếm môi ngượng ngùng cười: “Quên mất.”

“Về sau anh sẽ nhắc em.” Thẩm Chu Niên híp mắt nói.

Chu An giang hai tay ra: “Vậy…ôm ôm?”

Cuối cùng Thẩm Chu Niên cũng cười, anh cởi dây an toàn của Chu An, nghiêng người qua. Vì chỗ ngồi trong xe bị ngăn cách nên họ chỉ có thể ôm nhẹ, cánh tay chạm vào lưng, cảm nhận ấm áp của nhau. Truyện được chuyển ngữ và đăng full miễn phí tại luvevaland chấm co. Mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc nhiều bộ khác hay hơn nhé.

Lần đầu trị liệu, khoảng cách như vậy vừa đủ.

Sẽ không làm cho cả hai bên xấu hổ.

Thân nhiệt của Thẩm Chu Niên rất cao, Chu An vùi mặt trên vai anh, mặt bị nóng đến đỏ bừng, tim cũng đập loạn từng giây từng phút.

Cô chưa từng tiếp xúc cơ thể với người khác trong thời gian dài như vậy.

Trong lòng cảm nhận được sự khác thường, Chu An lo âu hơi cử động, giọng nói mềm nhũn cũng khiến cô giật mình: “Còn mấy phút?”

Lỗ tai bị cô thở vào có hơi ngứa, âm thầm cảm nhận sự mềm mại và tê dại này, Thẩm Chu Niên liếc mắt nhìn đồng hồ: “Còn hai phút mười hai giây.”

Chu An nhắm mắt, trong đầu nhẩm đếm thời gian. Không đếm được mấy cái thì loạn lên.

Chuông báo năm phút vang lên, hai người tách nhau ra. Thẩm Chu Niên liếc mắt nhìn mặt cô đỏ bừng.

Khóe miệng anh hơi cong lên, lấy ra một chai nước vặn nắp rồi đưa cho Chu An.

“Có được không?” Anh nhìn chằm chằm mặt Chu An.

Chu An nhấp một ngụm nước, vẫn không kiềm chế được trái tim đập nhanh của mình, cô hơi lùi về phía sau giả vờ bình tĩnh nói: “Vẫn được.”

Cái gì mà vẫn được, rõ ràng là quá khó khăn.

Hoá ra việc điều trị không đơn giản như cô nghĩ.

Không biết nếu đổi người khác thì có xuất hiện cảm giác tê dại như vậy không.

Chu An không muốn được Thẩm Chu Niên trị liệu cho nữa, cô trở về căn hộ thuê chung, do dự đứng trước cửa phòng của Julio khoảng nửa phút, sau đó ủ rũ đi về phòng.

Nghĩ đến việc phải ôm người khác, trong dạ dày cô lại cuộn trào.

Có thể trị liệu cho cô chỉ có thể là Thẩm Chu Niên.

Ngày thứ hai, bọn họ ôm nhau trong sáu phút dưới ánh đèn đường buổi tối.

Ngày thứ ba, Chu An thức đêm làm thí nghiệm của trường, Thẩm Chu Niên mang Nhị Bạch đến phòng thí nghiệm, bọ họ ôm nhau bảy phút trong phòng thí nghiệm không người. Lúc đầu Nhị Bạch còn gâu gâu muốn tham gia nhưng lại bị Thẩm Chu Nhiên trộm dùng chân đá đuổi đi. Ở trong góc đáng thương nhìn họ. Truyện được chuyển ngữ và đăng full miễn phí tại luvevaland chấm co. Mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc nhiều bộ khác hay hơn nhé.

Ngày thư tư, họ dắt Nhị Bạch đến công viên. Đêm tối như mực thấp thoáng có vài ngôi sao.

Dưới ánh đèn trên bãi cỏ, những thanh niên văn nghệ đang đánh đàn, ca hát, bọn họ đứng trong đám đông ôm nhau.

Nhị Bạch biết điều tự mình chạy đi chơi.

……

Thời gian trôi rất nhanh, chớp mắt đã qua một năm.

Trường học cho nghỉ, đúng vào năm mới ở trong nước.

“Năm mới anh có phải về nhà không?” Chu An cầm thức ăn chó cho Nhị Bạch ăn, dường như lơ đãng hỏi, không hiểu sao từ khi cô đồng ý để Thẩm Chu Nhiên trị liệu cho mình đến nay thì càng ngày càng bị anh làm ảnh hưởng đến cảm xúc.

Nghĩ đến việc mấy ngày thậm chí là mấy tuần mình không được gặp Thẩm Chu Niên, trong lòng cô liền cảm thấy hơi khó chịu.

Thẩm Chu Niên ừ một tiếng, lấy đồ ăn trong tay Chu An, lấy một bát cơm chó đặt vào đĩa thức ăn của Nhị Bạch.

“Muốn về cùng anh sao?” Anh ngồi xổm trước mặt Chu An, nheo mắt nhìn cô.

Chu An: “...Không đâu.”

Ngày đoàn viên của gia đình người khác, mình đến góp vui cái gì.

“Em không đi cùng anh.” Thẩm Chu Niên nghiêng người, hai tay đặt lên sô pha bên cạnh Chu An, tư thế bao quanh lấy cô: “Trị liệu của chúng ta thì sao?”

Chu An nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, đầu óc trống rỗng: “Đúng rồi, làm sao bây giờ…”

“Đi về với anh thôi.”Ánh mắt Thẩm Chu Niên càng sâu hơn.

“Được thôi.”

Không biết tại sao Chu An lại gật đầu, đợi đến khi cô phản ứng lại thì đã thấy Thẩm Chu Niên mím môi cười. Mặt cô đỏ bừng, tức giận. Mắt nhìn thấy nụ người của người đàn ông rất quyến rũ khiến lòng cô hơi nhộn nhạo.

Thẩm Chu Niên quá biết cách mê hoặc người rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play