Chu An nhìn nét chữ, đi đến trên bàn để trầm hương, dùng đầu ngón tay nhúng một chút nước trà, từng nét một mô phỏng theo nét chữ của Thẩm Chu Niên trên mặt bàn.
Nét chữ như người.
Tâm trạng Chu An vui vẻ nhìn vết nước trên bàn nhạt đi, lấy điện thoại mở WeChat của Thẩm Chu Niên, gửi cho anh một câu chúc ngắn gọn: "Chúc mừng năm mới, anh Chu Niên."
Cô thay quần áo rồi vào phòng tắm tắm rửa, lúc cô lau tóc đi ra, nhìn thời gian thì đã một giờ sáng.
WeChat có thông báo mới, là Thẩm Chu Niên đã hồi âm lại sau tin nhắn cuối cùng của cô.
"Chúc mừng năm mới."
"Chúc mừng Chu An lớn thêm một tuổi."
Chu An cười rồi tắt điện thoại đi, muộn như này đáng lẽ anh đã ngủ rồi, cô đã làm phiền anh rồi.
Hệ thống sưởi trong phòng rất nóng, giường cũng rất mới, sau khi phơi có mùi của nắng. Đầu giường có một miếng đệm nhiệt, trên tủ đầu giường có một tách trà gốm và một nửa cốc nước ấm. Lúc nãy đi tắm cũng không nhìn thấy mấy đồ vật này, có lẽ là Thẩm Chu Niên đặt chúng ở đây khi cô đang tắm.
Chu An vén chăn nằm xuống, tắt đèn rồi nhắm mắt lại, khuôn mặt lại hiện lên ý cười.
Có thể là do đột ngột chuyển sang môi trường mới, hoặc cũng có thể là do Chu An đang nhớ đến người kia, cô càng muốn ngủ, lại càng không ngủ được. Nửa tiếng sau, cô bật đèn, đứng dậy ra khỏi giường, đôi mắt tỉnh táo.
Ngồi trên sô pha, có thể lờ mờ nhìn thấy tuyết đọng trên những viên gạch men ở sân trước, phát ra ánh sáng màu trắng lấp lánh trong đêm.
Hai tay Chu An cầm chén sứ uống một ngụm nước ấm. Cô bước đến cạnh giường, nhìn ngắm hoa văn được chạm khắc cổ trên cửa sổ, sau đó đẩy cửa ra.
Gió lạnh thổi vào hoà với hơi nóng trong phòng, khiến Chu An cảm thấy thoải mái.
Vừa đúng lúc có thể bình ổn lại tâm trạng.
Cô đặt hai tay lên bệ cửa sổ, gió mát thổi vào mặt khiến cô cảm thấy rất dễ chịu.
“Đang nghĩ gì vậy?” Một giọng nam đột nhiên vang lên bên cạnh.
Chu An giật mình, hơi nghiêng người ra, xoay tấm chắn cửa sổ sang một bên, khi không có gì cản tầm nhìn nữa, cô nhìn thấy Thẩm Chu Niên cũng đang nghiêng người ra ngoài ở cửa sổ phòng bên trái.
"..." Chu An liếc nhìn anh, nói nhỏ: "Sao anh không bật đèn lên, cũng không nói một tiếng."
“Ồ.” Thẩm Chu Niên.
Chu An:…
Thẩm Chu Niên cảm thấy phản ứng của cô rất buồn cười, ngón tay anh gõ lên bệ cửa sổ, hỏi: "Em cũng không ngủ được à?"
Chu An bắt gặp ánh mắt của anh, ừ một tiếng.
"Vậy thì" Thẩm Chu Niên dừng một chút, cười hỏi: "Em có muốn qua đây xem Nhị Bạch không?"
Chu An có chút bất ngờ, sau đó nhẹ gật đầu. Cô đóng cửa sổ lại, soi gương nhìn lại quần áo của mình. Bộ quần áo ngủ gọn gàng, mái tóc đen mượt xõa ngang vai.
Cô mím môi, xoay người bước ra khỏi phòng. Vừa định gõ cửa phòng bên cạnh thì cánh cửa gỗ được một bàn tay mở ra từ bên trong.
Động tác mở cửa mang theo một luồng không khí ấm, xen lẫn một chút mùi đàn hương thổi qua người cô. Chu An nheo mắt, mùi thơm thoang thoảng khiến cô nhớ đến hạt châu mà cô đeo khi còn nhỏ.
Nó vốn dĩ không phải do mẹ để lại cho cô, mà là một tấm bùa may mắn mà anh trai bị bệnh tặng cho cô.
Cách bài trí trong phòng của Thẩm Chu Niên cũng khá giống phòng cô, Chu An liếc qua chiếc giường, thấy gọn gàng ngay ngắn. Chăn và gối được xếp chồng lên nhau trên chiếc sofa.
Đôi mày thanh tú của cô hơi nhíu lại.
Không nằm ngủ trên giường cũng là một loại bệnh tâm lý.
Thẩm Chu Niên ngồi xuống ghế sô pha, vỗ vỗ vị trí bên cạnh anh.
Chu An nhìn chỗ ngồi gần như sát vào anh, cũng không nói gì đi qua ngồi xuống.
Truyện Điền VănThẩm Chu Niên ngước nhìn cô, mỉm cười rồi gọi video cho quản gia khu chung cư người Pháp. Đáng lẽ họ nên thống nhất thời gian trước, quản gia nhấc máy rồi quay camera về phía Nhị Bạch, nó đang ăn thức ăn cho chó.
“Nhị Bạch.” Thẩm Chu Niên gọi một tiếng, cái tai nó chuyển động trong máy quay, sau đó lại cúi đầu tiếp tục ăn.
Đến con chó cũng không thèm để ý đến anh.
Chu An khó hiểu nhìn anh.
“Gần đây nó rất có thành kiến với anh.” Thẩm Chu Niên dựa vào sô pha, dáng vẻ lười biếng than thở, quay camera về phía Chu An nói: “Em có thời gian thì dạy con của em đi."
Cái này … sao nghe lại giống như cô là tra nữ không thèm quan tâm đến con cái vậy.
Chu An có chút bối rối, cô nhìn camera rồi gọi: "Nhị Bạch."
Vừa dứt lời, chú chó nhỏ màu trắng liền vểnh tai lên, đá thức ăn cho chó sang một bên rồi quay lại nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của quản gia.
“Gâu gâu gâu!” Nhị Bạch vẫy đuôi, con chó nhìn cô gái trong điện thoại không chớp mắt, miệng nó cười toe toét.
Biết được tiêu chuẩn kép của Nhị Bạch, Thẩm Chu Niên hừ một tiếng, ngồi dậy nhích về phía Chu An, để mình lọt vào khung hình điện thoại.
Cánh tay của anh dang ra trên thành ghế sô pha, nhìn ở một góc độ khác thì giống như đang quàng lên vai Chu An.
Nhị Bạch sủa anh.
“Làm sao vậy?” Chu An không hiểu chuyện gì, nhẹ giọng hỏi: “Mày nhớ chúng ta sao?
Nhị Bạch lại sủa, quay lại chạy đến đống đồ chơi của nó, lôi ra một bó hoa hồng bằng nhựa, dùng răng ngoạm lấy rồi thực hiện một cú bật nhảy tuyệt đẹp.
Để hoa trước màn hình điện thoại.
Bởi vì mỗi lần Thẩm Chu Niên đều gửi hoa tặng cô, nên nó cũng hình thành thói quen tặng hoa cho Chu An.
Tiếng cười của quản gia truyền đến, hai người ngồi trên sô pha cũng bị chọc cười.
Vì tư thế ngồi dựa vào sô pha của Thẩm Chu Niên, nên khi cười, lồng ngực của anh phập phồng cọ vào Chu An, thỉnh thoảng lại chạm vào cô.
Chu An cảm thấy sau lưng bị đụng vào hơi ngứa, cô sợ tiếng tim đập của mình sẽ bị anh cảm nhận được, nên đột ngột đứng dậy. Nhưng lại không cẩn thận vấp ngã, không đứng vững.
Thẩm Chu Niên vội vàng vươn tay đỡ, ngẩng đầu nhìn cô: "Sao vậy?"
Khuôn mặt Chu An có hơi nóng lên, eo vừa bị anh ôm cũng nóng.
Lòng bàn tay anh nóng quá.
Cực kỳ nóng.
Chu An nhìn anh hai giây, đột nhiên đưa tay lên trán anh. Sau khi kiểm tra nhiệt độ bằng lòng bàn tay, lại sờ lên trán mình, Chu An cau mày nói: "Anh bị sốt rồi."
Thẩm Chu Niên kinh ngạc một lúc, sờ trán, cũng không có cảm giác được, lại chạm lên trán Chu An: "Hình như có hơi nóng."
Chu An nhìn anh, khẽ nhíu mày: "Anh không cảm nhận được sao?"
Thẩm Chu Niên nhìn xuống điện thoại, cuộc gọi video không biết đã kết thúc từ lúc nào, ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt vô tội: "Ban đêm nhiệt độ cơ thể của anh sẽ hơi cao, nhưng cũng không cảm thấy khó chịu."
Có lẽ là vì ngủ không đủ giấc nên phản ứng này của cơ thể là đang cảnh báo anh.
“Sáng mai nhiệt độ sẽ hạ đi thôi.” Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Chu An, Thẩm Chu Niên nói thêm.
Chu An đứng lên, Thẩm Chu Niên vươn tay nắm lấy cổ tay của cô, ngẩng đầu hỏi: "Em đi đâu vậy?"
Chu An bỗng cảm thấy đau lòng, nói: "Nhà anh lớn như vậy, chắc cũng phải có bác sĩ gia đình. Em sẽ nhờ bác sĩ đến kiểm tra cho anh."
"Việc này không tiện lắm" Thẩm Chu Niên dùng sức kéo Chu An qua ngồi bên cạnh, đối diện với ánh mắt của cô, anh thừa nhận: "Anh bị bọn buôn người bắt cóc khi còn nhỏ, mẹ anh luôn nghĩ là tại bà không trông nom anh cho tốt, đó là lý do tại sao mà trong nhiều năm qua bà lại luôn cảm thấy dằn vặt mỗi khi có chuyện gì đó xảy ra với anh. Nếu biết anh bị bệnh, bà ấy sẽ tự trách mình."
Chu An chớp chớp mắt, cảm thấy có chút xót xa. Cô đưa tay lên xoa lên mái tóc ngắn của Thẩm Chu Niên, nhìn xuống thì thấy đôi môi đỏ hồng của Thẩm Chu Niên, cô dụi mắt, sau đó lại dùng lực xoa xoa đầu anh.
Xoa đến nỗi tay cũng cảm thấy mỏi.
“Em đang trêu anh à.” Thẩm Chu Niên đợi vài giây mới gỡ tay cô xuống, đứng dậy, kéo ngăn dưới tủ TV lấy ra một hộp thuốc.
Nhiệt kế điện tử hiện lên ba mươi tám độ năm.
Chu An xác nhận lại nhiệt độ, tìm miếng dán hạ sốt trong hộp thuốc, xé mở dán lên trán Thẩm Chu Niên mặc cho anh phản đối.
“Lên giường ngủ đi.” Giọng nói nhẹ nhàng của cô lúc này rất mạnh mẽ.
“Nhưng phải làm sao giờ?” Thẩm Chu Niên không hề có chút yếu ớt của một người đang phát sốt, dưới ánh đèn vàng ấm áp, môi anh lại càng đỏ hơn, anh cong môi cười nhìn Chu An: "Anh chỉ có thể ngủ trên ghế sô pha thôi."
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Chu An, Thẩm Chu Niên đột nhiên nghiêng người tới trước mặt cô: "Hay là em ngủ trên giường trong phòng anh, buổi tối thì có thể chăm sóc anh rồi?"
Chu An suy nghĩ một chút: "Được."
Thẩm Chu Niên kinh ngạc, ý cười trên khuôn mặt lại đậm thêm một chút, đứng dậy lấy trong tủ ra một cái chăn bông, không cần Chu An giúp mà tự quấn mình thành con sâu bướm trên sô pha, anh mỉm cười nói: "Đừng quá lo lắng, em cứ yên tâm mà ngủ, anh có thể tự lo được."
Chu An tắt đèn, quay sang nhìn anh, cũng không biết có tin hay không.
Cô nằm xuống giường của Thẩm Chu Niên, ngửi thấy một loại hương đặc biệt, không nồng nhưng là một mùi thơm rất dễ khiến người ta chìm vào giấc ngủ. Chu An dụi dụi mắt, không dám để mình ngủ.
Thẩm Chu Niên còn cần cô chăm sóc nữa.
Trong đêm tối, Thẩm Chu Niên rất nhanh cảm giác được mí mắt nặng nề.
Một đêm ngon giấc.
...
Buổi sáng khi Thẩm Chu Niên thức dậy, anh cảm thấy tinh thần sảng khoái. Anh quay đầu nhìn thì thấy Chu An đang ngồi dựa lưng trên ghế sô pha nhìn anh.
Thẩm Chu Niên vươn vai: "Chào buổi sáng."
“Chào buổi sáng.” Chu An nói xong liền cầm nhiệt kế đo, là ba mươi bảy độ ba.
Nhiệt độ bình thường.
Khóe miệng Thẩm Chu Niên cong lên, anh ngồi dậy.
Chu An đi đến, lấy chăn trên người anh gấp lại. Hai đồ vật nho nhỏ như giấy gói kẹo rơi ra khỏi chăn xuống chân cô.
Ánh mắt Thẩm Chu Niên khựng lại, Chu An chú ý tới biểu hiện của anh liền cầm lên xem.
Đọc xong tên tiếng Anh của loại thuốc ngủ trên bao bì, Chu An sửng sốt một hồi, sau đó ngước mắt lên nhìn Thẩm Chu Niên, không thể tin hỏi: "Anh... chứng mất ngủ của anh nghiêm trọng như vậy sao?"
Thẩm Chu Niên không biết phải nói gì, trước tiên anh xé miếng dán hạ sốt trên trán, sau đó quay đầu lại lấy cái chăn từ tay cô rồi tự mình gấp lại, không nhìn vào mắt cô: "Cũng không phải ngày nào cũng uống."
Chu An lại hỏi anh, giọng điệu có chút gấp gáp: "Bắt đầu từ khi nào?"
Thẩm Chu Niên gấp chăn xong, để qua một bên, thở dài một tiếng rồi kéo Chu An ngồi ở trên sô pha, rũ mắt nói: "Lúc nhỏ sau khi chia tay với em."
Bác sĩ nói đó là di chứng sau chấn thương.
Chu An mở to mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc. Thẩm Chu Niên... Anh đã bị chứng mất ngủ hành hạ nhiều năm như vậy.
"Anh cũng tìm được em rồi, cũng đã giúp em rất nhiều," Chu An lấy lại tinh thần, nhẹ giọng nói: "Anh không phải nên khoẻ hơn sao?"
Thẩm Chu Niên rót cho cô một cốc nước ấm, cười nói: "Bệnh sợ tiếp xúc gần của em cũng tương tự như vậy, cần thời gian để chữa lành. Anh đã từng phải uống ba viên, nhưng bây giờ một hai viên là đủ."
Đây là thuốc độc đó, ngày nào cũng phải uống vài viên, sau này cơ thể anh sẽ ra sao chứ?
Chu An cầm trong tay hai viên thuốc, trầm mặc hồi lâu, cô đột nhiên nhớ lại, chớp chớp mắt nói: "Ngày hôm qua anh không uống thuốc mà vẫn có thể ngủ được."
Thẩm Chu Niên liếc cô một cái, không muốn làm bầu không khí thêm nặng nề, cố ý nói: "Em là nguyên nhân nhưng cũng là thuốc, ở trong cùng một không gian với em thì anh có thể ngủ rất ngon, vậy nên em không được rời xa anh đâu nhé."
Chu An nhìn hắn, mím môi vài lần, chậm rãi nói: "Hay là em chuyển tới chỗ của anh."
Chén trà của Thẩm Chu Niên suýt rơi xuống, nước trà chảy trên mu bàn tay. Một lúc lâu sau, anh bình tĩnh gật đầu, nhưng tai lại đỏ lên.