Xe dừng ở trước cửa khách sạn suối nước nóng, lúc Chu An bước xuống xe cùng với Thẩm Chu Niên, nhìn thấy cổng lớn của khách sạn thì không kịp phản ứng.
Không phải nói là đi ăn đồ Pháp sao?
Cô nghi ngờ nhìn về phía Thẩm Chu Niên, nét mặt tỏ vẻ khó hiểu.
Thẩm Chu Niên ném chìa khóa xe một cách chuẩn xác không lệch vào đâu cho người phục vụ trước cửa, ánh mắt quét sang đôi chân nhỏ lộ ra ngoài của Chu An: "Ngâm mình trong suối nước nóng trước, thả lỏng cơ bắp."
Chu An đứng hình một giây, có hơi ngập ngừng ồ một tiếng.
Thật ra cô đã quen với cảm giác đau nhức cơ bắp rồi, làm nhân viên hướng dẫn mua đồ ai mà không đứng mấy tiếng đồng hồ, mọi người đều sẽ không coi mấy loại cực nhọc này thành chuyện đâu.
Trước đây cô thường tắm sau khi tan ca để làm dịu cơn đau, tuy hiệu quả không bằng tắm suối nước nóng nhưng đây là sự lựa chọn tiết kiệm nhất cho người bình thường.
Chu An thay chiếc áo choàng tắm màu trắng lên người, cô bước từng bước xuống nước. Phòng của khách sạn có khung cảnh rất chân thực, trần nhà rất cao, suối nước nóng được đổ từ đá núi lửa vào trong bể tắm có hình dạng kỳ lạ. Sau khi Chu An xuống nước thì cô dựa lưng vào vách tường đá, một tay giữ lấy cổ áo choàng tắm, tay kia nắm chặt tường đá, cảm thấy có hơi choáng ngợp.
Nước nóng bao quanh, nhưng môi trường như vậy khiến cô cảm thấy rất bất an.
Nhất là khi Thẩm Chu Niên ở đây.
Cho dù nói thế nào, Thẩm Chu Niên cũng là nam.
Nhưng mà cảnh tượng hai người cùng ngâm một bể vốn không có xảy ra.
Thẩm Chu Niên mang dép lê bước qua phòng khách của dãy phòng khách sạn, đôi mắt dịu dàng dài hẹp quét qua Chu An đang lo lắng trong bể tắm bên phải, sau đó anh đi về phía bể tắm bên trái.
Bước vài bước xuống bể rồi anh bơi đến chỗ ngồi cạnh nhau của hai bể tắm và đứng dậy, mở một cửa sổ nhỏ ở phía dưới bức bình phong gỗ ngăn cách hai bể tắm.
Cửa sổ chỉ có kích thước bằng một tờ giấy A4, vừa khéo anh có thể nhìn thấy đầu, vai và cổ của Chu An.
Chu An khẽ trừng đôi mắt to hình quả hạnh, xoay nửa người lại, nhìn về phía anh thông qua tấm cửa sổ này.
Thẩm Chu Niên vênh môi lên, chậm rãi phun ra mấy chữ: "Vừa rồi em đang hoang tưởng cái gì thế?"
Hàng lông mi dài cuộn vểnh lên bị hơi nước nóng bốc hơi lên đến chảy ra nước, trong chớp chắt dường như sắp rơi xuống vài giọt. Cô mấp máy môi, có hơi ngại ngùng mà thừa nhận.
Khóe miệng của Thẩm Chu Niên kéo lên, giống như muốn cười nhưng nhịn lại. Đôi mắt đen như mực của anh phát sáng lên, rõ ràng còn sâu thẳm hơn hơi nước lượn lờ bên trong bể. Chu An không cẩn thận bị ánh mắt của anh câu lại, câu thẳng đến nhìn chằm chằm vào anh.
Thẩm Chu Niên cũng học theo Chu An khép sát cổ áo lại, giọng điệu trêu chọc: "Nhìn là phải chịu trách nhiệm đó. Nhà anh có hơi truyền thống, chỉ có phu nhân tương lai của anh mới có thể.."
"Dừng lại!" Chu An nhanh chóng chặn đứng suy nghĩ mà Thẩm Chu Niên sắp phát ra. Cô đối với Thẩm Chu Niên nửa phần xem nhẹ cũng không có, anh không thể vu oan cô được.
Chu An cười nhìn anh một cái, hoàn toàn thả lỏng, cô trượt người vào trong nước, hưởng thụ khoảnh khắc ngâm suối nước nóng hiếm có.
Thẩm Chu Niên thấy cô không căng thẳng nữa thì cũng xoay người lại, lưng đối diện với cô. Anh nhắm mắt lại, giọng nói lười nhác: "Anh gọi thức ăn rồi, lát nữa sẽ mang tới."
Chu An: "Còn có thể vừa ngâm suối nước nóng vừa ăn sao?"
Thẩm Chu Niên ừm một tiếng, một lát nữa lại nói: "Một mình em ngâm có được không?"
Chu An không biết anh đang nói cái gì, liền bơi ra giữa, hai tay chống ngay tường núi đá, nhìn phía sau đầu của anh.
Cảm nhận được ánh mắt ở đằng sau, Thẩm Chu Niên cũng xoay người lại, sau khi nhìn Chu An một cái rồi lập tức cụp mắt xuống nói: "Có phục vụ mát-xa, em ngâm xong nếu còn cảm thấy không thoải mái thì có thể mát-xa."
Chu An nghĩ ngợi rồi cười nói: "Không cần đâu."
Ngâm nước nóng đã là rất tốt rồi, cô không thể cứ hết lần này tới lần khác đón nhận ý tốt của Thẩm Chu Niên được.
Nếu quen với việc đón nhận những sự hy sinh không xứng đáng với mình thì rất dễ khiến bản thân lâm vào bị động, cuối cùng biến thành chim hoàng yến chỉ có thể dựa dẫm vào người khác. Cô không thể yên tâm thoải mái mà đón nhận sự hy sinh của Thẩm Chu Niên.
Thẩm Chu Niên nhìn cô một cách sâu xa, không nói gì thêm nữa.
Ăn xong, Thẩm Chu Niên mau chóng đưa cô về ký túc xá sinh viên. Anh ở dưới lầu ký túc xá, nhìn Chu An quẹt thẻ đi vào bên trong thang máy rồi lái xe rời đi trong sự hơi nghi hoặc.
Anh muốn xem nơi Chu An sống, nhưng Chu An không cho anh cơ hội này.
Chu An cũng có một lúc nào đó muốn đưa Thẩm Chu Niên lên. Vốn không phải vì ngại chuyện nam nữ nên cô không mở miệng, cơ bản giữa họ chẳng có gì được, chỉ là trước một giây khi cô mở miệng thì đột nhiên nghĩ đến nhà bếp sơ sài cùng với tủ lạnh nhồi nhét đầy bánh mì và bánh pizza dở dang.
Cô bận, bây giờ vì để tiết kiệm thời gian nên đều không làm những món ăn phức tạp nữa, rất nhiều lúc ăn những thứ không có dinh dưỡng.
Cô biết Thẩm Chu Niên là một người rất nhiệt tình, nhìn thấy cô ăn những thứ này thì nhất định sẽ trở nên gian trá dùng nhiều trò để đưa đồ ăn cho cô. Một hai lần thì thôi, nếu nhiều lần thì cô sẽ cảm thấy mình là gánh nặng.
Dù gì khoảng cách giữa mình và Thẩm Chu Niên rất lớn, hình như cô không thể báo đáp anh nổi thứ gì hết.
Đường Tống có một tòa nhà cao tầng ở trung tâm thành phố Paris để làm khu vực làm việc của chi nhánh. Màn hình LED khổng lồ trên đỉnh tòa nhà cao tầng đang phát các video quảng cáo của Đường Tống và nhiều loại quảng cáo khác nhau, cho thấy sự bí ẩn và phong thái của người Hoa.
Rất nhanh thì Thẩm Chu Niên đã quen với hoàn cảnh công việc ở bên này, hoặc là nói, để nhân viên ở châu Âu thích ứng với tiết tấu công việc của anh.
Cho dù là ở trong nước hay ở ngoài nước, lúc anh làm việc thì luôn luôn là tay nghề thành thạo.
Thế là anh có rất nhiều thời gian rảnh rỗi.
Lượn qua lại trước mặt Chu An.
Sau vài lần, Chu An không để anh đưa đón đi học, cũng không cho anh cùng đi đến cửa hàng sườn xám nữa.
Thứ nhất là vì bạn học và đồng nghiệp đều đang bàn tán mối quan hệ của bọn họ, cho dù Chu An giải thích thế nào thì bọn họ cũng không tin. Thứ hai là vì Chu An cảm thấy một chút đường đi này không có gì đáng để đưa cả, cô không muốn lãng phí thời gian quý giá của Thẩm Chu Niên.
Cô có thể sống một cách độc lập và cũng đang dần dần trưởng thành, Thẩm Chu Niên không cần tốn nhiều công sức với cô giống như khoảng thời gian trước khi cô bị mất thị lực.
Giữa đêm, Thẩm Chu Niên nằm trên ghế sofa, có hơi buồn rầu mà nhắn chúc ngủ ngon với Chu An.
Anh có thể cảm thấy được Chu An đang đẩy mình ra.
Làm sao anh có thể nhích lại nữa?
Khi trời gần sáng, anh lướt đến vòng bạn bè của Tần Khanh Vận. Ý đại khái là: Do con trai đi xa, Thẩm Như Phong đã mua một chú chó Phốc sóc nhỏ dễ thương cho Tần Khanh Vận xem là con trai để nuôi. Con trai mới rất dính người, thế là hai người từ chối không ít buổi liên hoan để ở bên cạnh nó.
Thẩm Chu Niên không chú ý đến việc ba mẹ ruột so sánh anh và chó giống nhau mà lại nhấn vào bức hình chú chó Phốc sóc nhỏ màu trắng. Suy nghĩ một lúc, anh mở ra dữ liệu lưu trữ thông tin cá nhân của Chu An trong điện thoại.
Chu An có một chú chó, gọi là Nhị Bạch, hiện tại đang gửi nuôi ở nhà hàng xóm.
Ba ngày sau, Thẩm Chu Niên đi đến sân bay đón Nhị Bạch đang vui vẻ nhảy loạn lên. Nhị Bạch hai tuổi, toàn thân trắng như tuyết, giống chó này là giống chó nông thôn của Trung Quốc.
Nhị Bạch không sợ người lạ, rất thân thiết với con người. Thẩm Chu Niên rất vui mừng vì nó thích mình.
Chó ăn gì dùng gì, toàn bộ anh đều nhờ Tần Khanh Vận lên một thực đơn cho mình có kiểu giống như thú cưng yêu quý của bà ấy, anh sẽ tự đi mua sắm. Anh còn nhờ bác sĩ dinh dưỡng lập ra thực đơn đặc biệt cho Nhị Bạch.
Hai tuần sau, Nhị Bạch đã hoàn toàn xem anh là con sen (1), chấp nhận sự chăm sóc của anh, anh quay video Nhị Bạch ở nhà anh cắn đồ chơi cho Chu An xem.
Chu An tan làm lấy điện thoại ra, vừa xem video thì ngơ ngác.
Chu An: [Đây là thú cưng của anh à?]
Thẩm Chu Niên đang chơi đùa với Nhị Bạch, không tiện gõ chữ, thế là gửi một đoạn tin nhắn thoại sang.
Thẩm Chu Niên: "Nếu Nhị Bạch biết em không nhận ra nó thì nó sẽ rất đau lòng đó."
Giọng đều có hơi cà lơ phất phơ.
Chu An lập tức gọi video call qua, hỏi Thẩm Chu Niên rốt cuộc Nhị Bạch là chuyện gì.
Nói ra thì dài dòng, đơn giản ngắn gọn là hàng xóm của Chu An muốn đưa con nhỏ lên thành phố học, không có ai chăm sóc Nhị Bạch, vì vậy Thẩm Chu Niên đã cho người đón Nhị Bạch đến Pháp.
Chu An không quá ngạc nhiên về việc làm cách nào mà Thẩm Chu Niên nhận được tin tức này ngay lập tức. Anh luôn hoàn hảo trong công việc của mình, anh nói rằng anh sẽ chăm sóc cô, tiện thể chăm sóc luôn thú cưng của cô cũng là hợp tình hợp lý.
Chu An đang nghiền ngẫm bài phát biểu cảm ơn thì nghe thấy Thẩm Chu Niên mỉm cười nói: “Em nói đúng, bây giờ Nhị Bạch là thú cưng của anh rồi."
Chu An:?
"Anh phân tích cho em nghe." Thẩm Chu Niên giơ điện thoại lên trước mặt Nhị Bạch, Nhị Bạch đang cúi đầu ăn thức ăn cho chó trong chén, được xoa đầu nhẹ nhàng nên là ngẩng đầu lên nhìn về phía camera.
Nhìn thấy Chu An, nó vui mừng đến nỗi sủa lên: "Gâu gâu gâu gâu gâu——"
Thẩm Chu Niên đưa điện thoại ra xa, cho Nhị Bạch trở lại trước chỗ thức ăn chó để nó ăn.
Giọng nói từ bên ngoài camera truyền đến màng tai của Chu An: "Thứ nhất, ký túc xá của em cấm nuôi thú cưng. Thứ hai, em không có thời gian để chăm sóc nó."
Thẩm Chu Niên nói không sai. Tình trạng hiện tại của bản thân đúng thật là không cho phép nuôi Nhị Bạch. Chó không có vòng xã giao giống con người, có lẽ cả đời bọn chúng chỉ có một người bạn là chủ nhân mà thôi.
Trong lòng Chu An có hơi chua xót nhìn Nhị Bạch ở trong màn hình đang quẩy đuôi nhỏ và ăn. Lúc này Thẩm Chu Niên tiến vào tầm nhìn của cô, đúng lúc chắn ngay trước người Nhị Bạch.
Đáy mắt anh hơi nhẹ cong lên, nhìn Chu An nói: "Nhưng mà nó vẫn là thú cưng của em."
Giọng nói Chu An khẽ run lên: "Là sao vậy?"
"Anh nuôi Nhị Bạch." Thẩm Chu Niên xoay camera điện thoại và quay một vòng những món đồ chơi và đồ dùng cho chó được sắp xếp gọn gàng trong phòng khách của chung cư, sau đó quay lại mặt anh: “Nhưng một mình anh không thể nuôi nổi."
"Con vẫn còn nhỏ." Thẩm Chu Niên mang theo vài phần ý cười: "Không thế để nó nếm trải cảm giác đau khổ của việc mồ côi ba mẹ ở trong nhà."
(1): Con sen chỉ những người nuôi thú cưng
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT