"Nhị Bạch qua đây." Thẩm Chu Niên ngồi xổm trên đất, trong tay cầm một cục xương đồ chơi đùa giỡn với chó.

Nhị Bạch quẩy cái đuôi đi đến bên cạnh Thẩm Chu Niên, đầu cạ vào chân của anh, tư thế vô cùng thân thiết.

Thẩm Chu Niên chải lông toàn thân cho nó, đeo lên cái vòng và rọ mõm, xoa xoa đầu và nói: "Sau này mỗi ngày mày đều có thể gặp chị rồi."

"Hú hú——" Nhị Bạch nhảy lên đáp lại, gật gù đắc ý.

Thẩm Chu Niên và Chu An đã hứa là mỗi buổi tối anh sẽ đưa Nhị Bạch sang đó rồi hai người họ cùng nhau đưa Nhị Bạch đi dạo bộ ở gần ký túc xá thuê chung của Chu An.

Nhận được tin nhắn tan làm của Chu An, Thẩm Chu Niên kéo dây kéo áo khoác thể thao của mình lên, dắt theo Nhị Bạch ra ngoài. Nhị Bạch hiếu động, sức vận động cũng lớn, anh nhất định phải tiêu hao sức lực của nó trước, nếu không thì anh khỏi nghĩ tới việc có thể có thời gian trống để trò chuyện với Chu An trong lúc dắt chó đi dạo.

Từ chung cư của anh mà dắt theo Nhị Bạch chạy lon ton đến ký túc xá thuê chung của Chu An thì cũng mất khoảng mười hai phút. Trong một trăm mét cuối cùng của quãng đường, Thẩm Chu Niên đã kéo dây xích, kéo Nhị Bạch đang mạnh mẽ tiến về phía trước về lại bên cạnh mình, tỏ ý nó đi chậm chậm thôi, nghỉ ngơi trước một chút đã.

"Hú hú——" Nhị Bạch ngẩng đầu kêu la một tiếng, ngoan ngoãn đi chậm chậm lại theo bước chân của Thẩm Chu Niên.

Có một cửa hàng bán hoa tươi ở góc phố, Thẩm Chu Niên mất mấy giây nhìn chằm chằm vào những đóa hoa khác nhau được đặt ở bên trong, sau đó dắt Nhị Bạch đi vào tiệm.

Lúc đi ra, trong tay Thẩm Chu Niên cầm một nhành hoa nhài.

Nhân viên trong tiệm hoa đã khéo léo đề nghị anh mua một bó hoa tặng người khác, nhưng Thẩm Chu Niên chỉ chọn một nhành. Một bó hoa quá long trọng, giai đoạn này tặng cho Chu An không thích hợp lắm.

Thẩm Chu Niên cúi đầu nhìn hoa ở trong tay rồi lại dán mắt vào Nhị Bạch đang ngẩng đầu ngửi hoa một lúc. Sau đó anh cúi người ngồi xổm xuống cởi bỏ rọ mõm cho Nhị Bạch, lấy nhành hoa đặt ngang trước mặt Nhị Bạch.

Nhị Bạch nhìn anh một cái, từ từ nhích qua ngậm lấy nhành hoa.

Thẩm Chu Niên cười xoa đầu nó: "Về nhà tao sẽ khen thưởng món thịt sườn cho mày."

Nhị Bạch gầm rú qua loa một tiếng rồi nhảy lên chạy về phía trước.

Sau khi Chu An tan làm thì nhanh chóng đi đến ký túc xá thuê chung, nhìn thấy bức họa một người một chó thân mật hài hòa cân đối ở dưới lầu đợi cô. Khá kỳ lạ đó là trong miệng Nhị Bạch còn ngậm một nhành hoa.

Chu An đi ra khỏi góc rẽ, Nhị Bạch đã kích động nhảy đến, xoay đầu cạ vào Thẩm Chu Niên rồi kéo anh tiến về phía trước.

Người thanh niên mặc một chiếc áo thể thao màu trắng xanh, dưới chân mang đôi giày thể thao màu trắng, trên đầu đội một băng đô thể thao màu xanh trắng, thoạt nhìn cực giống một sinh viên đại học.

Là đàn anh đẹp trai nhiệt huyết đam mê trong sân vận động.

Nếu như không nhảy cấp thì anh vốn đang là độ tuổi của sinh viên đại học.

"Nhị Bạch!" Chu An ngồi xổm xuống, dang rộng hai tay đón lấy chú chó đang nhào vào vòng tay của cô. Nhị Bạch chạy nhảy tán loạn ở trong lòng cô, hai chân trước đặt lên trên đầu gối của Chu An, miệng đang ngậm lấy nhành hoa đưa qua.

Thẩm Chu Niên thì đứng sau lưng Nhị Bạch, khiêm tốn kéo dây xích lại, cụp mắt nhìn về phía cô, khoé môi cong lên: "Nếu em còn không lấy hoa xuống thì Nhị Bạch giận đó."

Chu An nhìn anh một cái rồi vươn tay cầm lấy hoa nhài từ trong miệng của Nhị Bạch.

Miệng Nhị Bạch trống rỗng, cuối cùng cũng có thể thoải mái hôn Chu An. Chiếc mũi ẩm ướt của chú chó vây tới vây lui trên mặt và cổ của Chu An. Chu An vừa ôm và xoa xoa đầu nó, vừa ngẩng đầu cười với Thẩm Chu Niên: "Sao lại có hoa thế?"

Thẩm Chu Niên khẽ nghiêng đầu: "Mua đó."

Mí mắt của Thẩm Chu Niên rất mỏng, nhưng khi rũ mắt nhìn người khác thì vẫn có thể nhìn thấy nếp gấp phía trước, hẹp dài một đường, mang theo sự sắc sảo bẩm sinh. Bây giờ trong đôi mắt này đọng lại ánh mắt khiến cô không hiểu, hơi có tính công kích, lại bị sự dịu dàng bao bọc.

Chu An cảm thấy phần da mà cô cầm nhành hoa nhài hơi run lên, cô đang muốn mở miệng hỏi tại sao lại mua hoa cho mình thì Thẩm Chu Niên khẽ cười một tiếng, mở miệng nói trước: "Đi ngang qua một tiệm hoa, nghĩ đến mỗi ngày em đều phải ghi nhớ mùi vị nên anh mua luôn."

"Anh nghĩ có lẽ em sẽ thích những mùi hương tự nhiên hơn so với những hương liệu đã qua xử lý."

Chu An sững sờ một giây, nở nụ cười một cách thoải mái. Cô ngửi mùi hoa nhài, cười nói với anh: "Rất thơm, cảm ơn nhé."

Một tay Chu An cầm hoa, một tay nhận lấy sợi dây xích mà Thẩm Chu Niên đưa qua, dắt theo Nhị Bạch đi dạo ở công viên gần đó.

Nhị Bạch không thích ồn ào hiếu động như lúc nhỏ, cũng không hăng hái chạy loạn cả lên nữa. Cô đi đến đâu thì Nhị Bạch và Thẩm Chu Niên đi đến đó, điều này khiến người mệt mỏi cả ngày là Chu An rất thoải mái.

Xem ra cách giáo dục gia đình của con người gia trưởng Thẩm Chu Niên này vô cùng ưu tú.

Chu An vẫn muốn dắt họ đi chơi sâu vào trong công viên, Thẩm Chu Niên lại âm thầm giữ lấy áo khoác và mũ của Chu An, dắt một người một chó đến chiếc ghế gỗ dài trên bãi cỏ để ngồi.

"Nghỉ ngơi thôi." Anh cúi người đứng trước mặt Chu An, nhìn thẳng vào cô rồi nói.

Chu An ồ một tiếng, cơn đói bụng và sự mệt mỏi rã rời theo màn đêm kéo đến. Cô chậm rãi nhìn Thẩm Chu Niên rời khỏi khu vườn, nhưng lại không nghĩ đến việc hỏi xem anh đi đâu.

Đợi khi Thẩm Chu Niên mang theo một túi thức ăn từ nhà hàng bán đồ ăn nhanh trở về, ánh mắt Chu An mất khống chế mà nhìn chằm chằm vào mặt anh.

Không biết làm sao mà cái bụng trống rỗng đột nhiên nóng lên, rõ ràng vẫn chưa ăn gì.

"Sao thế." Ánh mắt Thẩm Chu Niên cảm giác được tầm nhìn của cô, động tác cúi đầu lấy đồ trong bao ra cũng chậm lại, anh lấy ra hai cái bánh hot dog, chậm rãi mở miệng hỏi: "Nhìn mặt anh thì có thể no sao?"

Chu An: …

Quen biết rồi mới phát hiện, anh vẫn còn có một mặt không đàng hoàng như thế.

Thẩm Chu Niên lấy hai cái bánh hot dog để trước mặt của Chu An, cười nói: "Gần đây có một tiệm bán, em nghĩ kỹ xem, bên trái có để Guacamole (1), bên phải không có, chọn một cái đi."

Chu An chọn cái không có Guacamole.

Hai người ngồi trên chiếc ghế dài, ăn bữa ăn tối sơ sài. Nhị Bạch nằm sấp bên cạnh chân của hai người, ánh mắt mở to nhìn về phía của Chu An và Thẩm Chu Niên.

Chu An ngắt một ít vụn bánh mì ra, muốn đút cho nó ăn thì Thẩm Chu Niên vươn tay ngăn lại. Lòng bàn tay ấm áp của anh vô tình chạm vào mu bàn tay của Chu An, ngón út của Chu An cong lên.

Thẩm Chu Niên bỏ tay ra, nói: "Nó ăn rồi, chỉ là đang háu ăn thôi."

Trong lòng Chu An có hơi loạn, cô hỏi: "Ăn gì rồi?"

Thẩm Chu Niên nhìn thẳng vào cô: "Cẩu lương." (2)

Chu An và anh đối mắt nhau, không nhịn được mà cười.

Cô hỏi cái câu ngu ngốc gì thế này.



Ngày hôm sau, sau khi Chu An tan làm thì trở về ký túc xá thuê chung, cô nhận được bó hoa bách hợp trắng từ trong miệng của Nhị Bạch.

Thẩm Chu Niên còn mang theo ấm giữ nhiệt, đồ ăn ở bên trong đều là do dì bảo mẫu ở nhà đặc biệt gói lại, bọn họ ngồi ăn tối ở chiếc ghế dài hôm qua.

Chu An có hơi lúng túng, nhẹ giọng hỏi: "Anh như vậy có phiền phức quá không…Mỗi ngày đều mang tới mang lui."

Thẩm Chu Niên gắp một miếng thịt sườn bỏ vào trong chén của cô, vẻ mặt bình thản hờ hững: "Không phiền. Trong nhà trống trải, có người ăn cơm cùng thì rất tốt."

Chu An nhìn anh, đột nhiên cảm giác khó chịu khi được chăm sóc đặc biệt đã biến mất. Khi cô đón nhận ý tốt của Thẩm Chu Niên, cô còn có thể ở bên cạnh anh, điều này khiến cô cảm thấy rất thoải mái.

Dần dần, Chu An đã quen với cuộc sống chia sẻ bữa cơm tối và dắt chó đi dạo buổi tối cùng Thẩm Chu Niên.

Thỉnh thoảng khi cô tan làm sớm mà Thẩm Chu Niên vẫn chưa đến thì cô sẽ gói sủi cảo ở trong nhà bếp của ký túc xá thuê chung, hoặc là nấu một hai món ăn, cô cũng dùng hợp giữ ấm để gói lại rồi mang đến công viên cùng ăn với Thẩm Chu Niên.

Buổi trưa của một ngày thứ Sáu, học viện nước hoa vừa hết tiết, Chu An và Laura đang đợi thang máy, trong biển người chen chúc, Laura đứng bên cạnh Chu An nói chuyện phiếm với cô.

Laura đang vừa nói vừa liếc nhìn khuôn mặt cô vài lần, cô ấy thì thầm: “Gần đây sắc mặt của cô rất hồng hào, có phải cô yêu đương rồi đúng không?"

Chu An nhìn vào gương, cười nói: "Không có chuyện đó đâu, chỉ là gần đây việc ăn uống trở nên tốt hơn."

"Thế sao." Laura thay đổi chủ đề, nói rằng cô ấy nhận được lời mời đến tham dự buổi tiệc liên hoan ở trường bên cạnh, trưa thứ Bảy có thể dắt bạn bè theo chơi nên cô ấy mời Chu An đi cùng.

"Làm quen với một số bạn bè thôi mà." Laura nói.

Chu An nhìn vào lịch xếp ca của cửa hàng sườn xám, vừa đúng lúc công việc vào buổi chiều ngày mai đã đổi với đồng nghiệp khác nên cô không cần đi làm. Thế là cô gật đầu đồng ý.

Buổi tối khi cùng Thẩm Chu Niên dắt Nhị Bạch đi dạo, cô đã báo cáo lại hết sự việc của ngày hôm nay theo thói quen nên thuận miệng nhắc đến chuyện buổi tiệc. Thẩm Chu Niên lấy hoa tường vi màu hồng từ trong miệng của Nhị Bạch đặt vào trong tay của Chu An, cho cô một số gợi ý về buổi tiệc. Những cái khác đều liên quan đến việc làm quen bạn bè, cái cuối cùng chính là: không cho uống rượu.

Cô một ly là ngã, anh vẫn còn nhớ mà.

Thật ra Chu An không thích nghe hai chữ 'không cho' này, nó sẽ khiến cô có cảm giác bị hạn chế. Nhưng từ trong miệng của Thẩm Chu Niên nói ra thì Chu An lại không hề cảm thấy bị xúc phạm một chút nào.

Cô không biết từ lúc nào đã xếp Thẩm Chu Niên vào phạm vi người của mình rồi. Người của mình thì không cần chú trọng như thế.

Chu An cười gật đầu, ngoan ngoãn đồng ý: "Sẽ không uống rượu đâu."

Mùa này đã là cuối hạ.

Chu An không biết quy tắc của buổi tiệc nên đã mời Laura giúp cô tham khảo xem ăn mặc trang điểm như thế nào. Laura thò đầu vào nhìn tủ quần áo của Chu An một vòng, lấy ra một chiếc slip dress duy nhất ở bên trong.

Chiếc váy này đã được Laura mua giảm giá khi cô và Laura đi mua sắm vào đầu mùa hè. Quá mát mẻ rồi, cô rất ngại mặc.

"Chiếc này thích hợp nhất." Laura nói một cách chắc chắn.

Chu An mím môi, thay chiếc slip dress vải lụa màu xanh nước. Váy dài đến bắp chân, nửa thân trên ôm sát làn da, lộ ra đường nét bằng phẳng từ cổ xuống bả vai, và đường cong cơ thể uyển chuyển. Chất liệu rất tốt, khi di chuyển thì váy chuyển động bay bay.

Màu xanh da trời dịu nhẹ hơn cả nước tôn lên làn da của Chu An, khiến làn da của cô như đang bừng sáng.

Không nghi ngờ gì nữa, cô đã thu hút tất cả ánh nhìn của những đàn ông tại bữa tiệc.

Chu An nhìn cách sắp xếp chỗ ngồi bốn nam bốn nữ, đầu hơi tê tê.

Trên mặt cô nở nụ cười, sau khi chào hỏi với mọi người thì cô ngồi xuống vươn tay ra chọc chọc vào eo người bên cạnh là Laura, dùng giọng nói mà chỉ hai người có thể nghe thấy mà hỏi: "Đây là buổi tiệc gì vậy?"

Laura: "Tiệc hữu nghị do khoa điện tử của trường bên cạnh tổ chức."

Đỉnh đầu Chu An tê dại, cô nhìn chằm chằm bốn cặp mắt đối diện, cười khổ nói: "Sao cô không nói với tôi chứ."

"Cô có hỏi đâu." Laura vỗ vỗ vai của Chu An, hào phóng nói: "Hưởng thụ buổi tiệc đi, nhan sắc của bọn họ đều không tệ."

Chu An hít một hơi sâu ở trong lòng, nếu sớm biết là tiệc hữu nghị thì cô sẽ không đến.

Hai cô gái khác có mặt là bạn học khoa âm nhạc của trường bên cạnh, họ năng động hơn một chút, họ cũng chăm sóc rất tốt cho cô gái phương Đông hiền lành và nhút nhát Chu An. Sau khi nghe nói cô không uống được rượu thì họ đến quầy bar lấy mấy loại thức uống cho Chu An chọn.

Sau khi quen nhau hết rồi, tám người trên chiếc bàn dài bắt đầu chơi trò chơi. Trò chơi đã được lựa chọn cẩn thận bởi ban tổ chức của Khoa âm nhạc, phù hợp để thúc đẩy sự mập mờ giữa nam nữ trưởng thành.

Chu An giả vờ như không thấy được ánh mắt rực lửa của bạn học nam người da trắng ở đối diện, cô trả lời câu hỏi của con gái.

Điện thoại bên cạnh bàn rung lên, Chu An cầm lên mở ra tin nhắn chưa đọc.

Thẩm Chu Niên: [Anh dắt Nhị Bạch ra ngoài chơi rồi.]

Thẩm Chu Niên: [Bữa tiệc thế nào?]

Trong lòng Chu An không ngừng kêu khổ, nhưng bây giờ lại không muốn cho Thẩm Chu Niên biết hết cảnh khổ của mình. Em gái của ban tổ chức từng nói, bọn họ là người tổ chức cùng nhau chơi, không phải hẹn hò chính thức gì, vẫn chưa gặp được người khác giới hợp nhau cũng không cần miễn cưỡng, thả lỏng tâm trạng xem như giao lưu kết bạn là được.

Chu An nghĩ một hồi, gõ chữ trả lời: [Cũng ổn, em có thể ứng phó được.]

Thẩm Chu Niên ở đầu dây bên kia đang chơi với Nhị Bạch ở hồ nhân tạo cạnh chung cư. Vì là ngày cuối tuần, lại là buổi trưa hè nhiều gió và mây mù nên nhiều người đã đưa thú cưng của mình đi dạo ở đây.

Nhị Bạch và một chú chó Poodles nhỏ sượt vai qua nhau. Nhị Bạch đang tản bộ với Thẩm Chu Niên thì chú chó Poodles nhỏ chạy theo nó, ngửi tới ngửi lui xung quanh nó rất là nhiệt tình.

Thẩm Chu Niên kéo Nhị Bạch về bên cạnh mình, không cho chú chó kia ức hiếp con nhỏ của nhà mình.

Nhị Bạch gào hú một tiếng, dán chặt vào Thẩm Chu Niên.

Chú chó Poodles nhỏ đó tiếp tục đuổi theo, Thẩm Chu Niên nhíu mày, lúc đang muốn đuổi nó, chủ nhân của nó từ ở phía xa chạy đến, ôm lấy nó rồi xin lỗi Thẩm Chu Niên: "Xin lỗi, nó khá là nhiệt tình."

Người đến là một người con gái trẻ tuổi có nước da màu lúa mạch, đường cong khỏe khoắn được phác họa bởi áo lót dây camisole và váy ngắn bên ngoài.

Thẩm Chu Niên nhìn cô ta một cái, gật đầu, lạnh lùng nói: "Ở đây nhiều người, cô nên nắm chặt dây xích."

Đều là con sen nên anh nói thêm một câu góp ý.

Tầm nhìn của cô gái đó bay lên trên mặt của Thẩm Chu Niên không rời: "Lần sau tôi sẽ chú ý."

Thẩm Chu Niên nhấc bước muốn đi thì người con gái ôm chú chó đuổi theo đến trước mặt Thẩm Chu Niên, hào phóng hỏi: "Tôi có thể có cách thức liên lạc với anh không? Lần sau chúng ta có thể cùng nhau dắt chó đi dạo."

"Không." Thẩm Chu Niên dùng sức giữ lại Nhị Bạch đang muốn chạy xa, hờ hững nói: "Chúng tôi có nữ chủ nhân rồi."

Người con gái phản ứng lại một hai giây, khẽ cười rồi rời khỏi.

Sau khi chú chó Poodles đi, Nhị Bạch không trốn tránh nữa, nó ngồi xuống bên cạnh chân của Thẩm Chu Niên để nghỉ ngơi. Thẩm Chu Niên nghĩ đến Chu An thì đứng tại chỗ gửi tin nhắn cho Chu An hỏi tình hình bữa tiệc.

Hai chữ 'ứng phó' này khiến anh cảm thấy có hơi kỳ lạ.

Trực giác bảo anh tiếp tục hỏi: [Là buổi tiệc thế nào?]

Chu An: [Tiệc hữu nghị, làm quen một vài người bạn.]

Nụ cười nơi khóe miệng của Thẩm Chu Niên đột nhiên thẳng một hàng, Nhị Bạch nhạy bén cảm nhận được sự thay đổi của anh, liền ngẩng đầu lên và sủa gâu gâu hai lần.

Vẻ mặt của Thẩm Chu Niên lắng xuống ngay lập tức, động tác gõ chữ của anh có hơi chậm lại một chút: [Bữa tiệc kéo dài đến khi nào?]

Chu An: [Không biết, bọn họ nói phải cùng nhau ăn bữa tối, có thể buổi tối còn phải đi quán bar nữa.]

Chu An đang muốn tiếp tục nói bản thân đã khéo léo từ chối cuộc hẹn của buổi tối rồi thì Laura đã nhắc cô rút bài. Cô chỉ có thể bỏ điện thoại xuống, chơi trò chơi trước.

Đợi qua vòng của cô rồi thì cô mới nhìn điện thoại.

Hai phút trước.

Thẩm Chu Niên: [Vừa rồi suýt chút nữa Nhị Bạch 'ức hiếp' chó Poodles của nhà người ta, bị anh ngăn cản rồi, bây giờ đang ủ rũ không vui.]

Thẩm Chu Niên: [Em qua dỗ nó đi.]

(1): Guacamole là sốt trái bơ, có dạng kem

(2): Cẩu lương vừa chỉ thức ăn cho chó, vừa chỉ những hành động của cặp đôi yêu nhau, nếu bị người khác thấy thì người đó đang ăn cẩu lương

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play