Một giờ chiều thứ Tư tại Paris.

Các con đường và quảng trường trong khu đại học là những sinh viên tràn đầy thanh xuân, ba đến năm người tụ lại thành nhóm đi chung hoặc ăn chiều hoặc thảo luận bài tập nhóm. Những con bồ câu trắng, bồ câu xám mập mạp ở trong dòng người mổ lượm vài mẩu bánh mì vụn hệt như chọc kim vậy. Những người đồng tính hoặc dị tính ôm hôn nhau dưới ánh nắng.

Tại một trong những tòa nhà của trường học, Chu An mặc chiếc áo khoác dài kiểu Trung Quốc màu trắng, trong tay cầm một lọ thuốc thử xem phản ứng. Buổi chiều thứ Tư học viện không sắp xếp tiết học, nhưng mà Chu An nghĩ vẫn còn hai tiếng đồng hồ rảnh rỗi trước khi đi làm thêm, cô có thể đến phòng thí nghiệm để luyện tay nghề nhiều hơn, giáo viên hướng dẫn cũng rất hào phóng cho cô mượn chìa khóa.

Trong lọ thủy tinh là sản phẩm nước hoa đầu tiên mà cô tự điều chế trong khoảng thời gian này.

Màu xanh nước đang chuyển động trong lọ thủy tinh hình chữ nhật, ngón tay Chu An đặt ngay miệng lọ quạt quạt. Mùi dâu tây rất rõ ràng, giống như để nó thêm một tiếng nữa thì sẽ ra quả dâu tây đỏ tươi chín rục, rất mọng rất ngọt.

Có hơi ngọt quá rồi, lại một lần thử nghiệm thất bại.

Chu An cất các loại thuốc thử có hương vị khác nhau lên quầy tủ thử nghiệm, rửa sạch ly thủy tinh, cởi áo khoác dài màu trắng treo lên, tại bồn rửa tay dùng xà phòng thơm rửa sạch sẽ các bộ phận trên tay trong hai phút sau đó lau khô.

Cô lấy chiếc áo khoác trong tủ ra rồi mặc lên, sau khi xách cặp thì rời khỏi phòng thí nghiệm, bỏ chìa khóa vào ngăn kéo trong phòng làm việc của giáo viên hướng dẫn.

Cô đi xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua một cái bánh donut nóng làm thức ăn buổi chiều, vừa đi vừa ăn. Mở điện thoại ra, cô thấy tin nhắn wechat mà Thẩm Chu Niên gửi cho cô vào một giờ trước.

Thẩm Chu Niên: [Đang ở đâu.]

Chu An gói bánh donut lại, lau tay rồi gõ chữ: [Vừa ra khỏi trường]

Cô đói đến nỗi ngực muốn áp vào lưng, đang muốn cất điện thoại lại rồi ăn xong bánh donut trước, nhưng mà Thẩm Chu Niên lại trả lời rất nhanh. Trong giây tiếp theo, một tin nhắn chưa đọc bật lên ở cột trên cùng của danh sách wechat. Cô vẫn giữ động tác cúi đầu cắn bánh donut, vuốt mở khung chat bằng một tay.

Thẩm Chu Niên: [Ăn chiều chưa đó?]

Chu An trả lời: [Ăn rồi.]

Thẩm Chu Niên: [Ăn cái gì thế?]

Anh trai chân dài là đang kiểm soát đây à?

Chu An cúi đầu nhìn cái gọi là thức ăn chiều nhưng không giống lắm, vừa suy nghĩ vừa chậm rãi nuốt và gõ chữ: [Thịt bò hầm táo.]

Dinh dưỡng ngon miệng, như thế thì cái vị Thẩm Chu Niên có nửa phần gia trưởng này có thể yên tâm rồi.

Chu An híp mắt cười, mở tin nhắn thoại của Thẩm Chu Niên gửi qua.

Giọng điệu Thẩm Chu Niên ngân dài mang theo âm điệu: "Đồ lừa đảo."

Chu An chột dạ trong lòng.

Trực giác bảo cô xoay đầu lại ngay.

Thế là cô và Thẩm Chu Niên đứng trước mặt cách đó mười mét nhìn thẳng nhau.

Thẩm Chu Niên mặc một chiếc áo len màu đen và quần tây đen, đang đứng dựa vào chiếc xe thể thao màu xám bạc, chân dài vắt chéo nhau nhìn cô. Chu An hơi sững sờ, bọn họ đã ba tháng không gặp nhau offline rồi.

Thì ra anh ở trong dòng người lại chói mắt như vậy.

Thẩm Chu Niên khẽ nghiêng đầu nhìn cô, nâng tay ngoắc cô sang.

Chu An chạy lon ton qua đó, ngẩng đầu nhìn về cái người không rõ ràng đó và hỏi: "Sao anh đến đây thế?"

"Anh không đến còn không biết." Thẩm Chu Niên liếc nhìn nửa cái bánh donut trong tay của Chu An một cách ẩn ý, bộ dạng lười nhác nói: "Em còn biết lừa gạt anh."

Chu An rất oan uổng, chỉ có một lần nói dối mà còn bị anh nhìn thấu. Cô cắn môi, nhỏ giọng nói: "Không phải em cố ý đâu, chỉ là em sợ anh lo lắng."

Đôi lông mày của Thẩm Chu Niên mang theo ý cười, lấy giấy gói trong tay cô đi vứt, lời ít ý nhiều: "Lên xe, anh đưa em đi làm thêm."

Chu An ngồi ở ghế lái phụ, Thẩm Chu Niên kéo băng ghế sau ra, lấy ra một cái ấm giữ nhiệt, nhét vào trong tay Chu An. Anh ngồi lên ghế lái, híp mắt nhìn Chu An một cách ẩn ý, hết cách mà nhích sang để giúp cô mở ấm giữ nhiệt, giải thích nói: "Không có thời gian đi đến tiệm cơm để ăn nên có gói cơm mang về cho em. Lái xe qua đó có thể tiết kiệm được mười phút, em ăn xong thì anh mới lái xe."

Chu An cúi đồ nhìn bữa cơm tuyệt đối không phải là do tiệm cơm bình thường có thể gói về. Cô mấp máy môi hỏi anh: "Anh ăn chưa?"

Thẩm Chu Niên: "Đương nhiên."

Trong vòng nửa giờ đồng hồ chờ đợi câu trả lời của Chu An tại nhà hàng đã đặt trước, anh đã uống nước no luôn rồi.

Sống mấy tháng với nhịp sống nhanh ở đây, Chu An đã luyện tập được khả năng ăn vừa nho nhã vừa nhanh chóng trong vòng vài phút. Cô cất hộp cơm vào xong rồi rút khăn giấy ướt ra lau tay.

Anh lái xe rời khỏi khu trường học.

Chu An nghiêng đầu ngắm nhìn tỉ mỉ chi tiết gương mặt của Thẩm Chu Niên, còn cảm thấy sự xuất hiện của anh đúng là không thể tưởng tượng nổi: "Anh đến công tác sao?"

Thẩm Chu Niên bị cô nhìn chằm chằm đến nỗi có hơi đỏ tai, anh mau chóng lườm Chu An một cái, giả vờ điềm tĩnh nói: "Cho là thế đi. Công tác trong thời gian dài, anh được cử đến bộ phận của Pháp để làm việc rồi."

Nhà họ Thẩm nhiều người sự nghiệp lại lớn, chỉ duy nhất tinh dầu Đường Tống đã có thị trường rất lớn trên thế giới rồi. Các văn phòng chi nhánh của Đường Tống ở các nước châu Âu khác nhau đều được đặt tại Pháp.

Lần này anh quyết định tạm thời đến Pháp để giải quyết một chuyển con con, Thẩm Như Phong và Tần Khanh Vận không hề phản đối chút nào, mọi việc diễn ra thuận lợi ngoài mong đợi của anh.

"Phải ở lại bao lâu?" Chu An có hơi mong đợi mà hỏi.

Thẩm Chu Niên nhìn cô một cái, nhạt giọng nói: "Một năm trở lên."

Chu An cong môi nở nụ cười.

Vận mệnh thật thần kỳ, Chu An cảm thấy từ sau khi bản thân đụng phải Thẩm Chu Niên thì luôn được nữ thần may mắn thiên vị. Bây giờ Thẩm Chu Niên cũng đã đến Pháp rồi, vậy xem như cô không phải là người cô độc làm việc ở đất khách quê người rồi.

"Là cái cửa hàng đó." Chu An thấy xe rẽ qua con đường quen thuộc nên chỉ vào một tủ kính nằm bên trái cách đó không xa và nói.

Xe dừng ở bên đường, Thẩm Chu Niên xuống xe. Thấy Chu An nghi ngờ nhìn mình, hai tay Thẩm Chu Niên đút vào trong túi, tùy tiện nói: "Anh cũng xem như là quen biết với ông chủ của em, đi qua đó nói chuyện cũ một chút."

Anh không nhận ra Lộ Đình Vân khi lần đầu tiên xem tấm hình bữa tiệc liên hoan trong vòng bạn bè của Chu An, chỉ đơn giản là thấy anh ta không thuận mắt. Một lần khác, nửa đêm khi lại lật tấm hình đó ra xem, Thẩm Chu Niên mới lờ mờ nhớ ra anh đã từng gặp Lộ Đình Vân vài năm trước khi anh đi cùng vài người phụ nữ trong gia đình đến đặt may sườn xám của nhà họ Lộ.

Chu An ồ một tiếng, thật trùng hợp.

Nắng chiều chiếu chói chang, những bức tường kính to lớn hiện rõ khung cảnh bên trong. Lộ Đình Vân đang kiểm tra đến tầng một và thảo luận về việc đặt các sản phẩm mới với hai trợ lý cửa hàng.

Tiểu Ngư đưa vị khách quý ra ngoài, thấy Chu An đang đi cùng một người đàn ông còn đẹp trai hơn so với thầy Lộ, ngay lập tức trèo tường (1) trong một giây.

Cô ấy vẫy tay với Chu An, sự rạng rỡ của nụ cười làm Chu An không hiểu được, cô ấy hô: "Chu An!"

Lộ Đình Vân đảo mắt nhìn ra ngoài, ánh mắt có phần chăm chú.

Chu An vẫy tay với tiểu Ngư rồi xoay đầu nói với Thẩm Chu Niên: "Đây là cô gái đã dẫn dắt em, cái người đàn ông duy nhất ở chỗ này đó chính là thầy Lộ."

Thẩm Chu Niên đi bên phải Chu An, giữa hai người duy trì khoảng cách gần gũi người không đụng nhau. Thẩm Chu Niên nhìn vào trong cửa hàng một cái, sau khi nhìn thẳng vào mắt Lộ Đình Vân, anh lại cúi đầu nhìn Chu An: "Em nói cái gì, anh không nghe thấy."

Một chiếc xe thể thao chạy nhanh bên đường phát ra tiếng động cơ ầm ầm gây ra sự ồn ào.

Chu An kiễng chân ngẩng mặt lên để nói vào tai Thẩm Chu Niên đang cúi đầu nhích sát qua: "Em nói, ở bên trong là ông chủ của bọn em."

Thẩm Chu Niên duy trì tư thế này tới mấy giây rồi mới xoay đầu, cong môi cười và nói: "Nhìn thấy rồi."

Chu An dắt Thẩm Chu Niên đến trước mặt Lộ Đình Vân xong thì tự động rời khỏi cuộc trò chuyện của bọn họ, trở về phòng nghỉ ngơi của nhân viên để thay quần áo chuẩn bị vào ca.

Sau khi hai người đều nhìn theo bóng lưng của Chu An đi vào phòng thì Lộ Đình Vân mở miệng trước, lịch sự gật đầu với Thẩm Chu Niên: "Thẩm thiếu gia."

Thẩm Chu Niên gật đầu, thái độ qua loa lạnh nhạt: "Anh đi làm việc đi, lần này không phải tôi đến cùng mẹ để đặt quần áo."

Anh quét mắt khung cảnh khắp bốn phía, thấy Chu An từ trong đi ra thì cười, nhìn cô làm việc. Đôi mày ngay lập tức giãn ra, đường nét lạnh lùng cứng rắn dưới cằm cũng vì độ cong lên của môi mà trở nên mềm mại.

Rất khác với Thẩm thiếu gia lạnh lùng ít nói trong ký ức của Lộ Đình Vân. Lộ Đình Vân chưa nhấc chân, anh ta thử dò hỏi: "Ngài và Chu An là bạn bè sao?"

Đuôi mắt của Thẩm Chu Niên lướt qua anh ta, trong phút chốc tầm mắt trở nên sắc bén. Anh bỗng nhiên cười một cái, không trả lời mà nói: "Tôi nghe An An nhắc đến anh vài lần, nói anh và đồng nghiệp ở chỗ này rất chăm sóc em ấy. Tôi đã đặt trà chiều, hai giờ đồng hồ nữa sẽ đưa đến tiệm, tôi thay em ấy bày tỏ một chút lòng cảm kích."

Lộ Đình Vân nâng tay lên đỡ kính, độ cong của khóe miệng giảm đi một ít, cười nhạt nói: "Ngài quá lời rồi, bầu không khí làm việc của cửa hàng chúng tôi vẫn luôn như thế."

Thẩm Chu Niên Nhìn chằm chằm anh ta hai giây rồi đột nhiên nói: "Hy vọng sau này có thể luôn duy trì mối quan hệ đồng nghiệp bạn bè tốt như thế."

Nụ cười của Lộ Đình Vân cứng ngắc trên khóe miệng.

Thẩm Chu Niên hơi gật đầu nhẹ với anh ta xem như kết thúc cuộc trò chuyện, anh đi đến cửa rồi nói với Chu An rằng tan làm sẽ đến đón cô đi ăn tối. Chu An cũng muốn tụ tập ăn uống với anh nên nói ngay thời gian tan làm của mình.

Sau khi Thẩm Chu Niên rời khỏi, Lộ Đình Vân cũng quay lại phòng làm việc ở lầu hai. Cả một buổi chiều Chu An cũng không thấy anh ta bước ra khỏi cửa phòng làm việc, cô đưa trà chiều qua, anh ta cũng chỉ nói tiếng cảm ơn nhàn nhạt, không hào hứng lắm.

Nhân lúc trong cửa hàng không có nhiều khách, tiểu Ngư cũng chui vào phòng nghỉ ngơi để cùng ăn uống trà chiều với người đang nghỉ ngơi là Chu An. Cô ấy kìm nén cả một buổi chiều cuối cùng cũng tìm được cơ hội tra hỏi Chu An về tin tức của người đàn ông đi làm cùng cô rồi lại đưa cả trà chiều.

"Trời ơi, đây là bánh kem trà chiều của ai thế này." Tiểu Ngư xắn một muỗng đưa vào miệng thì đã cảm giác được sự viên mãn của cuộc đời rồi, cô ấy lật giấy gói ra xem, sau khi tìm kiếm thì cô ấy phát hiện ra đó là món tráng miệng mà thậm chí có tiền cũng không mua được, cô ấy nhìn Chu An như nhìn báu vật vậy.

Chu An lẳng lặng ăn đồ tráng miệng từng ngụm nhỏ.

Bây giờ tiểu Ngư đang kiên quyết trèo tường đến người đàn ông đẹp trai nhiều tiền này.

Tiểu Ngư cười nhạo: "Khó trách cô không nhìn trúng thầy Lộ, thì ra bên cạnh đã có người rồi."

Sau khi nghe thấy Chu An nói Thẩm Chu Niên chỉ là bạn của cô, tiểu Ngư ngừng cười tỏ ra không tin: "Cô không cảm thấy vừa nãy mùi thuốc nổ giữa anh ấy và thầy Lộ rất nồng sao!"

Chu An chậm rãi nhớ lại: "Lúc đó tôi đang tiếp khách, không nhìn bọn họ."

"Anh ấy thật sự chỉ là bạn của tôi." Chu An giải thích: "Mối quan hệ của chúng tôi tốt hơn một chút so với bạn bè bình thường, đó là vì có nguyên nhân."

Vẻ mặt tiểu Ngư không tin, lặng lẽ ăn đồ ăn.

Chu An hít một hơi dài, lau miệng rồi đi ra khỏi phòng nghỉ ngơi tiếp tục công việc. Trí tưởng tượng quá phong phú cũng không phải là chuyện tốt, tự tìm phiền não thôi.

Chạng vạng Chu An vừa tan làm đi ra khỏi cửa tiệm, quả nhiên đã thấy Thẩm Chu Niên. Thanh niên chân dài thẳng tắp tựa nghiêng người vào cột đá màu trắng sữa ngoài cửa, cái cổ khẽ cúi xuống, lướt điện thoại một cách buồn chán.

"Thẩm Chu Niên!" Chu An âm thầm đi đến phía sau cột đá, đột nhiên lớn tiếng hét lên gọi anh ở bên tai của anh. Thẩm Chu Niên yên tĩnh xoay đầu, lông mày khẽ nhướng lên: "Muốn dọa anh à?"

Anh nhìn thấy Chu An đang nhíu mày và tự hỏi làm thế nào mà anh phát hiện ra mình, Thẩm Chu Niên đột nhiên bật cười. Anh chỉ vào màn hình điện thoại di động có hình ảnh phản chiếu của mình, giọng điệu có hơi linh tinh lang tang: “Em đã sớm để lộ ra rồi."

Trên xe, Chu An nhào bóp cái cổ có hơi cứng của mình, tùy tiện hỏi Thẩm Chu Niên: "Chúng ta ăn cái gì đây?"

Thẩm Chu Niên quét mắt nhìn động tác của cô, nói: "Nhà hàng Pháp."

Thực ra Chu An đến đây đã một khoảng thời gian nhưng vẫn chưa chính thức ăn đồ ăn của Pháp, cô nghĩ Thẩm Chu Niên muốn ăn thì cũng chỉ ăn những món ăn Pháp vô cùng chính gốc.

Chu An cười nói: "Mượn ánh sáng của anh (2), em có lộc ăn rồi."

Nghe thế, Thẩm Chu Niên đột nhiên nói: "Anh không để ý việc cho em mượn ánh sáng mãi đâu."

"Hả?" Chu An nghe không hiểu, cô vừa cúi người xuống nắm chặt tay thành nắm đấm đánh nhẹ vào bắp chân đã đứng lâu, đồng thời nghiêng đầu nhìn anh đầy vẻ nghi ngờ.

Thẩm Chu Niên chú ý đến cô, giọng điệu nghiêm túc: "Chung cư của anh có tới mấy phòng khách, mỗi ngày bảo mẫu đều sẽ làm rất nhiều đồ ăn, sẽ không ngại thêm một cái chén và một đôi đũa, em có muốn đến sống cùng không?"

Chu An chớp nhẹ mắt. Lúc nghe hiểu rồi thì cô đột nhiên liên tưởng đến sự hiểu lầm của tiểu Ngư.

Nhưng cô nhanh chóng bác bỏ suy đoán thái quá này. Thẩm Chu Niên nói như vậy cũng chỉ vì hy vọng cô sống tốt, cô sống tốt thì anh mới có thể sống thoải mái.

Chu An cụp mắt, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không cần đâu, em thuê ở chung khá ổn, còn có thể cảm nhận được cuộc sống ký túc xá của đại học nữa. Hơn nữa Louis đã chuyển đi từ lâu, sẽ không có ai gây ra tiếng ồn nữa đâu."

Thẩm Chu Niên: …

Cái gì gọi là tự lấy đá đập vào chân, xem như anh cảm nhận được rồi.

Nếu anh không có nghĩ ra cách khiến Louis rời khỏi nhà thuê chung, có lẽ Chu An sẽ vì tiếng ồn mà thỉnh thoảng đến ở chung cư của anh.

(1): Trèo tường là hành động bỏ thích người này, chuyển sang thích người khác.

(2): Mượn ánh sáng chỉ việc nhờ có người đó mình mới được cái gì đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play