Một tuần này quả thật giống những gì Thẩm Chu Niên nói, ánh mặt trời ấm áp. Ban ngày mặc áo khoác bằng len mỏng sẽ không bị lạnh, cảm giác rất dễ chịu.

Những bệnh nhân sống trong tu viện cũng tràn đầy sức sống.

Chu An thích cùng họ tham gia các hoạt động. Ban ngày ngoài việc học ngoại ngữ ra, cô sẽ đến nhà thờ để nghe cầu nguyện hoặc là sẽ đi nghe nhạc kịch, buổi tối sẽ trò chuyện với họ xung quanh lửa trại.

Mọi người ở đây đều rất thân thiện, cũng có nhiều người không phải người Đức, Chu An nghe họ nói tiếng đức xen lẫn tiếng anh mà không cảm thấy bất kỳ rào cản giao tiếp nào.

Mặc dù thế giới trong mắt cô là màu đen, nhưng những tình cảm ấm áp này này lại cứ bước vào thế giới của cô, thêm vào đó những màu sắc sinh động.

Mỗi ngày cô đều tham gia rất nhiều hoạt động, sau khi cạn kiệt sức lực, buổi tối cô rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ mà không gặp ác mộng, cũng không suy nghĩ lung tung.

Chu An thỉnh thoảng sẽ nghĩ đến cuộc sống ở thủ đô.

Sáng sớm chủ nhật, Chu An ngồi ở hàng ghế gỗ cuối cùng trong nhà thờ, yên lặng nghe mọi người cầu nguyện. Cô không theo đạo, nhưng lại thích những người theo đạo này.

Sau đó, dàn nhạc do tu viện mời tới đã hát thánh ca cho mọi người nghe trên sân khấu nhà thờ.

Chu An nhắm mắt, hơi cúi đầu, chắp tay đặt lên ngực trong tiếng hát vang vọng.

Khoảng nửa bài hát trôi qua, một giọng nam trầm thấp đột nhiên vang lên bên tai cô: "Em đang cầu nguyện sao?"

Là giọng của Thẩm Chu Niên.

Từ khi nào mà anh đã ngồi xuống bên cạnh, cô lại không chú ý đến.

Lông mi của Chu An khẽ động, lúc sau mới mở mắt ra, nhẹ lắc đầu nói với Thẩm Chu Niên: "Không phải là cầu nguyện. Tôi không tin đạo, chỉ là bầu không khí khiến tôi nhớ tới một người."

Chu An không nói cô nhớ ai.

Nhưng Thẩm Chu Niên lại nghĩ đến người bà với mái tóc bạc phơ và nụ cười luôn thường trực trên môi. Truyện được chuyển ngữ và đăng full miễn phí tại luvevaland chấm co. Mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc nhiều bộ khác hay hơn nhé.

Thẩm Chu Niên ngước mắt lên nhìn dàn nhạc dưới ánh đèn phía trước, trầm ngâm suy nghĩ.

Từ lúc Chu An quyết định cùng anh đến Đức, Thẩm Chu Niên không nhìn ra được chút tổn thương nào trên gương mặt Chu An, dường như cô che giấu rất kỹ, hoặc là đã quen kìm nén cảm xúc.

Thói quen này có lẽ đã được hình thành khi ở nhà ba của cô và khi bên cạnh Phó Minh Sâm trong gần hai năm.

Chu An đối xử tử tế với tất cả mọi người, nhưng cô lại không đối tốt với chính mình.

“Đến nơi này với tôi.” Thẩm Chu Niên đột nhiên nắm cổ tay Chu An, qua một lớp áo len, anh có thể cảm nhận được cổ tay mảnh mai của cô.

“Đi đâu vậy?” Chu An nghi ngờ hỏi sau khi cùng anh bước ra khỏi giáo đường.

Thẩm Chu Niên cười nói: "Đưa em đi giải toả."

Chu An được đưa đến ngồi vào ghế phụ của xe Thẩm Chu Niên, cô bối rối sờ ghế, nghĩ rằng Thẩm Chu Niên sẽ đưa cô đến nơi thú vị nào đó.

Cô không thể quá khích được.

Vì không thể nhìn thấy nên cô bước đi rất chậm.

Thẩm Chu Niên mở mui xe thể thao ra, cơn gió cuốn theo hương hoa thoang thoảng làm mái tóc của Chu An bay loạn. Ánh mặt trời chiếu vào gương mặt của cô, lúc Thẩm Chu Niên quay qua, có thể nhìn thấy lông tơ trên mặt cô, giống như một tia sáng mềm mại lướt qua.

“Áo của em.” Thẩm Chu Niên nhìn thấy áo len của cô bị thổi bung ra liền nhắc nhở.

Nếu mặc như thế này, khi bước xuống xe chạy nhất định sẽ lạnh.

"A, quần áo" Chu An không hiểu ý của Thẩm Chu Niên, cười nói: "Họ đều nói quần áo của tôi rất đẹp. Những bộ anh chọn rất hợp với tôi."

Thẩm Chu Niên cười.

Chu An mặc một chiếc áo lụa tơ tằm màu trắng kem mỏng bên trong, khoác chiếc áo len cardigan cổ chữ V bên ngoài màu hồng nhạt, trên gương mặt lại có chút xuân sắc.

Thực sự rất đẹp.

Thẩm Chu Niên nghiêng người, kéo hai vạt áo len của cô lại, cài từng cúc ngọc trai từ dưới lên ngực cô. Anh hơi lúng túng buông ra: "Tôi giúp em cài nút."

Chu An khựng lại. Bây giờ cô mới hiểu ý của Thẩm Chu Niên.

Sau khi phản ứng lại, cô càng ngạc nhiên hơn.

Vừa rồi cô dường như không bài xích sự tiếp xúc của Thẩm Chu Niên, phản ứng của cơ thể rất thành thật, cô thật sự không cảm thấy... sợ.

Chu An cảm thấy khó tin.

Cô lúng túng nói: “Cảm ơn"

“Thắt dây an toàn nữa.” Thẩm Chu Niên dựa người vào ghế, liếc nhìn cô, nhắc nhở.

“Ồ.” Chu An cúi đầu mò dây an toàn, vội vàng cài vào.

Thẩm Chu Niên nhìn động tác của cô, đưa tay ấn sống mũi. Anh không hiểu, chẳng phải anh chỉ giúp cài cúc áo thôi sao, làm sao lại khó chịu như vậy.

Động tác cứng ngắc như vậy.

“Xong rồi.” Chu An nói.

Thẩm Chu Niên ừ một tiếng, đặt hai tay lên vô lăng, nhẹ nhàng lên ga hai lần, khởi động xe rồi đánh lái xuống đường.

Hơn mười phút sau, Thẩm Chu Niên nhìn con đường dài chạy sâu vào trong rừng nói: "Chỗ này rất hẻo lánh, dọc đường chỉ có hai chúng ta, xung quanh đều là rừng cây. Lát nữa tôi sẽ lái nhanh hơn, nếu em có điều gì đang giữ trong lòng thì cứ hét lớn lên. Nếu em không muốn nói gì thì cũng không sao, tôi sẽ ở bên em, chúng ta sẽ cùng nhau giải toả." Truyện được chuyển ngữ và đăng full miễn phí tại luvevaland chấm co. Mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc nhiều bộ khác hay hơn nhé.

Thì ra là loại giải toả này.

Chu An im lặng vài giây rồi trịnh trọng gật đầu: "Tôi sẽ thử xem."

Thẩm Chu Niên nhìn thẳng về phía trước, đạp ga. Chiếc xe thể thao màu xám bạc phóng qua con đường rộng lớn như một tia chớp, tạo ra một cơn gió thổi những chiếc lá khô bên đường bay lên không trung, giống như những con bướm bay theo phía sau xe của họ.

Gió mạnh rít gào bên tai, trong lòng Chu An càng dao động.

Cô mở miệng, nhẹ nhàng nói: "Thẩm Chu Niên…"

Tốc độ xe vẫn đang tăng lên, Thẩm Chu Niên chỉ có thể nghe thấy bên tai tiếng gió vù vù, nhìn thấy Chu An mấp máy môi, liền lớn tiếng nói lớn: "Em nói gì thế! "

Chu An nói lớn hơn: "Thẩm Chu Niên, tôi nói..."

Thẩm Chu Niên vẫn hét lên: "Tôi không nghe thấy! Em nói to lên!"

Chu An hai tay nắm chặt tay vịn xe, nhắm mắt hét lên to nhất có thể: "Tôi nói! Thẩm Chu Niên! Cảm ơn anh!"

Thẩm Chu Niên cong môi cười, lại hét lên: "Tôi nghe thấy rồi! Còn gì nữa không! Cứ hét lên đi, không sao đâu!"

"Chu An hét lớn!"

Chu An cảm thấy cơ thể mình dần nhẹ đi khi xe tăng tốc, cô không còn sợ hãi mà buông tay vịn ra, đưa hai tay lên miệng ngẩng đầu lên trời, kích động hét lớn: "Tôi còn muốn nói với bà tôi! Cháu tự do rồi "

"Cháu còn có thể làm phẫu thuật!"

"Cháu sẽ sống ngày càng tốt hơn!"

"Xin bà đừng lo lắng!"

Khi cô hét lên, những lời nói đó tan biến trong gió, chỉ có mấy chú chim tung cánh trên trời cao.

Khi đã nói ra, trong lòng Chu An cảm thấy dễ chịu không ít.

Chu An mừng rỡ hét lên. Adrenaline* tăng cao, cô quay đầu lại, muốn chia sẻ niềm vui này cho người bên cạnh. Cô mỉm cười và hét lên với Thẩm Chu Niên: "Thẩm Chu Niên, anh có muốn nói gì không?!"

*Một loại hormone được sản sinh ra để làm giảm căng thẳng.

Thẩm Chu Niên cũng cảm nhận được năng lượng tích cực Chu An truyền đến, anh hét lớn: "Tôi mong Chu An khỏe mạnh, hạnh phúc! Chỉ khi em vui vẻ, tôi mới có tư cách sống tốt!" Truyện được chuyển ngữ và đăng full miễn phí tại luvevaland chấm co. Mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc nhiều bộ khác hay hơn nhé.

Nụ cười rạng rỡ ban đầu của Chu An trở nên cứng đờ, mở miệng hít một hơi, nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Cô không biết tại sao, nhưng đột nhiên cảm thấy rất buồn.

Trong bầu không khí vui vẻ như vậy, Thẩm Chu Niên lại thấy buồn.

Lúc này Chu An mới dần tin rằng mình đã cứu mạng anh, nếu không Thẩm Chu Niên đã không nói ra lời trịnh trọng như vậy.

Thẩm Chu Niên liếc nhìn cô, dần dần giảm tốc độ, dừng xe bên bìa rừng.

“Sao vậy?” Anh bối rối quay đầu, nhìn sang Chu An.

Khóe mắt Chu An ươn ướt, cô khịt mũi, kiên định hứa với Thẩm Chu Niên: "Tôi sẽ hạnh phúc."

Thẩm Chu Niên là người tốt như vậy.

Cô sẽ cố gắng khiến cho mình hạnh phúc. Vậy nên Thẩm Chu Niên, đến một ngày cô đã nỗ lực để có được hạnh phúc, thì cô hy vọng anh có thể trút bỏ gánh nặng, sống một cuộc sống mà anh muốn.

Bình luận mới nhất:

[Hôm nay làm nhiều thêm mấy tiếng]

[Tác giả cố lên nha]

[Hỏi tôi yêu em sâu đậm như thế nào, thuốc dinh dưỡng biểu đạt cho tình yêu của tôi ~]

[Mọi thứ đều tốt]

[Nhất định phải vui vẻ nha, cố lên]

[Ah ah ah

Hỏi: Hôm nay Phó cẩu bị ngược rồi đúng không?

Đáp: Không có.]

[Dạo này bận đóng phim sao, số chữ cũng ít đi rồi]

[555 Tiểu Thẩm vui vẻ, 555 con gái cũng vui vẻ]

[Cố lên nha]

[Thật tốt]

[Hu hu, nhất định sẽ hạnh phúc hơn]

[Đều là những con người lương thiện]

[Aida, cả hai người đều hạnh phúc]

[Vỗ tay,vỗ tay]

- Hết -

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play