Mùa xuân ở Châu Âu năm nay đến rất sớm.

Chu An nắm ống tay áo của Thẩm Chu Niên, đi theo phía sau anh một bước. Cô không biết điểm đến là ở đâu, nhưng hương thơm tươi mát ngòn ngọt của hoa và thảo mộc tỏa ra dọc đường khiến cô cảm thấy rất thoải mái.

Không khí giống như từng chút từng chút được bao phủ bởi mùi hương có màu xanh nhạt, vàng nhạt và hồng nhạt.

Bước chân của Chu An cũng nhanh hơn.

“Bệnh viện bên đó sẽ mất một thời gian nữa để đến lượt chúng ta.” Thẩm Chu Niên nghiêng đầu, dịu dàng nói: “Trước đó thì em sẽ sống ở tu viện gần bệnh viện, các nữ tu và y tá ở đây đều là những người chuyên nghiệp, ngoài ra còn có các khóa học khác nhau dành cho người mù, họ cũng sẽ tổ chức các hoạt động hàng ngày, nếu em không thích thì cứ từ chối cũng không sao."

Khái niệm về tu viện của Chu An vẫn chỉ dừng lại trong những bộ phim kinh dị mà cô xem hồi cấp hai, bóng tối bao trùm bóng người mờ mờ ảo ảo lướt qua.

Thế nên Thẩm Chu Niên thấy tay Chu An nắm chặt tay áo của mình, ngập ngừng do dự. Ngôn Tình Tổng Tài

Chu An tỏ ra sợ hãi, giữ anh lại: "Anh không ở lại đây sao?"

“Nơi này chỉ nhận phụ nữ.” Nhìn thấy bàn tay của Chu An nắm chặt đến trắng bệch, Thẩm Chu Niên đột nhiên hiểu ra, ánh mắt hiện lên ý cười, anh đoán: “Em ở đây một mình nên sợ sao?"

Chu An thành thật gật đầu.

Giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng vang lên: "Những nơi như này trong phim đều rất u ám."

Thẩm Chu Niên cảm nhận ánh nắng chiều ấm áp, ngẩng đầu nhìn tu viện đầy hoa cỏ xanh tươi, là nơi uống trà chiều vui vẻ, tiến lại gần Chu An cười nhẹ, nhỏ giọng doạ cô: “Vậy thì em phải nhớ số điện thoại của tôi, tốt nhất là nên đặt làm phím tắt số một. Buổi tối nếu em sợ không ngủ được thì phải gọi tôi, biết không?"

Chu An gật gật đầu như gà mổ thóc, "Tôi biết rồi."

Thẩm Chu Niên nhếch môi cười đến vui vẻ.

Họ đi tiếp về phía trước khoảng năm phút nữa thì có hai nữ tu mặc áo choàng trắng xám ra chào đón họ, một trong số họ nói chuyện với Thẩm Chu Niên bằng tiếng Đức, người kia có giọng nói trẻ hơn một chút, có vẻ là người Hoa rất nhiệt tình tới gần chào đón Chu An.

Nữ tu người Hoa chắp tay cảm thán: "Woa, chúa ơi cảm ơn ngài đã cho tôi gặp một tiên nữ!"

Chu An đã cảm nhận được sự khác biệt giữa tu viện trong tưởng tượng của cô và sự thân thiện, nồng hậu của người nữ tu Trung Quốc. Quả nhiên khi bước vào nhà thờ, Chu An đã tự mình cảm nhận được bầu không khí vui vẻ.

Phía đông có những ca sĩ đang hát, phía tây có các diễn viên đang diễn kịch nói, hình như phía sau đang chơi trò chơi. Dù là hướng nào thì cũng đều rất náo nhiệt, có tiếng cười rất vui vẻ. Truyện được chuyển ngữ và đăng full miễn phí tại luvevaland chấm co. Mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc nhiều bộ khác hay hơn nhé.

Hóa ra những gì Thẩm Chu Niên vừa nói đều chỉ là dọa cô...

Chu An mím môi, lén duỗi ngón tay ra chọc vào eo Thẩm Chu An, trả đũa.

Thẩm Chu Niên chỉ cảm thấy eo hơi nhột, anh quay đầu lại, nghi ngờ nhìn Chu An rồi lại quay về.

Nữ tu người Trung Quốc phiên dịch lời của nữ tu già cho Chu An: "Tu viện của chúng tôi là nơi an ủi tinh thần, chúng tôi hy vọng có thể xoa dịu nỗi đau của các cô gái sống ở đây, khiến mọi người trải qua mỗi ngày hạnh phúc là nhiệm vụ của chúng tôi".

“Chúng tôi có một phòng cầu nguyện, một phòng thiền, một phòng tập yoga và các phòng học khác, chúng tôi cũng tổ chức các câu lạc bộ đọc sách, các buổi hòa nhạc, các lớp học làm bánh và các hoạt động khác nữa.” Vị nữ tu già chậm rãi giới thiệu, “ Cô Chu nếu muốn tham gia bất cứ hoạt động nào thì chúng tôi đều sẽ hỗ trợ hết mình. Ở đây mọi người không phải là bệnh nhân, mà chỉ là những người bạn."

Chu An nghe lời này, chóp mũi có chút chua xót.

Thẩm Chu Niên có tâm rồi.

Chu An đi theo bọn họ lên lầu ba, phòng đầu tiên bên trái thang máy được sắp xếp cho cô.

Từ tiếng vang có thể nghe ra được căn phòng rất lớn, độ rộng gần giống với phòng dưỡng lão của bà. Trên sàn có các vạch hướng dẫn cho người mù có thể nhận biết, các loại đồ đạc đều được bọc bằng các cạnh mềm để chống rơi và va đập.

Hai người dùng bữa trưa cùng mọi người trong phòng ăn của tu viện, ngồi chung bàn với vị nữ tu già, tu nữ người Hoa và người hộ lý của Chu An.

Chu An không gọi đồ ăn Trung Quốc, cô nhờ người hộ lý lấy giúp cô một số món ăn địa phương. Lần đầu tiên ăn thử, mỗi món cô đều thử một chút, nhưng vì chưa quen khẩu vị nên cũng không ăn nhiều.

Sau bữa ăn, vị tu nữ già bận việc khác nên tu nữ người Hoa đưa họ đi dạo quanh một vòng tu viện.

Trong khu vườn nhỏ yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng chim hót líu lo.

Sau khi trở về phòng, nữ tu pha trà cho bọn họ, "Đây là Long Tỉnh, tôi không giỏi pha trà, đừng chê nhé."

“Cảm ơn.” Chu An nói.

Nữ tu sĩ rời khỏi phòng, đi xem các cô gái khác.

Thẩm Chu Niên nhìn làn hơi nước màu trắng bao phủ đôi mắt xinh đẹp của Chu An, gương mặt ẩn hiện trong sương mù đẹp như bức tranh thủy mặc, anh nhẹ giọng hỏi: "Em thấy thế nào?"

Chu An nhấp một ngụm trà, cười nói: "Tôi rất thích."

“Ngoài những hoạt động trong tu viện, em còn muốn học gì nữa không?” Thẩm Chu Niên vừa nói vừa suy nghĩ: “Tôi sẽ bay qua lại giữa Trung Quốc và Đức để giải quyết một số việc trong tuần này. Trước khi rời khỏi đây, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa."

Rời khỏi……

Chu An nhạy cảm nghe được từ này.

Dường như cô ám ảnh hai từ này. Đầu tiên là Đại Hoàng, sau đó là bà nội, đều khiến cô rất sợ hãi hai từ rời khỏi.

Nhưng cô biết đó là điều bình thường. Hiện tại, cô coi Thẩm Chu Niên là cọng rơm cứu mạng duy nhất, rất dễ nảy sinh tâm lý phụ thuộc giống như gà con quấn mẹ.

Chu An giả vờ không để ý, chỉ nói: "Tôi muốn học tiếng Đức."

Mặc dù có các nữ tu người Trung Quốc ở đây, hai người hộ lý chăm sóc cô hiểu tiếng Trung Quốc, nhưng cô nghĩ rằng nếu đã sống ở đây, học ngôn ngữ của họ là cần thiết. Truyện được chuyển ngữ và đăng full miễn phí tại luvevaland chấm co. Mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc nhiều bộ khác hay hơn nhé.

“Được.” Thẩm Chu Niên rất vui với yêu cầu ​​của Chu An, anh nói, “Tôi đã yêu cầu họ sắp xếp một giáo viên ngôn ngữ cho em.”

Ở trong phòng một lát, Thẩm Chu Niên liền đi ra ngoài. Khi quay lại lần nữa, anh đưa cho Chu An một chiếc điện thoại mới.

“Em cần phải làm quen với khẩu lệnh.” Thẩm Chu Niên ngồi trên ghế sô pha cách Chu An mười cm, dạy cô từng bước một. Cuối cùng, anh nói: “Phím tắt số một được lưu trong điện thoại này là số điện thoại của tôi, thứ hai thứ ba là của người hộ lý. Nếu buồn thì có thể gọi tôi."

“Không phải anh rất bận sao?” Chu An nghĩ đến gia cảnh của anh, công việc của con cái nhà hào môn so với Phó Minh Sâm chỉ bận hơn chứ không kém: "Nếu có chuyện gì thì tôi sẽ gửi tin nhắn cho anh."

“Không cần gửi tin nhắn.” Thẩm Chu Niên mỉm cười nói: “Tôi sẽ sắp xếp ổn thoả công việc, vẫn sẽ nhận được cuộc gọi của em.”

Chu An ngây người, nhẹ gật đầu.

Thẩm Chu An đứng lên nói với Chu An: "Em đứng lên một chút."

Chu An khó hiểu đứng lên. Cô không thể nhìn thấy, nhưng nghe thấy tiếng mở cửa, có một người bước vào. Nghe tiếng bước chân thì là của một người phụ nữ.

Thẩm Chu Niên lùi lại một bước, quay lưng về phía Chu An, nói với người kia: "Làm phiền cô rồi."

“Không phiền phức.” Người phụ nữ cười đáp, cầm thước dây đi tới trước mặt Chu An, khách khí nói: “Cô Chu, xin hãy giơ tay lên, tôi sẽ giúp cô đo kích thước cơ thể của cô.”

Chu An bối rối làm theo.

Sau khi người phụ nữ ghi lại tất cả các con số một cách chi tiết, cô ấy đưa tờ giấy cho Thẩm Chu Niên. Thẩm Chu Niên nhìn lướt qua, gấp đôi tờ giấy bỏ vào túi, quay sang Chu An nói: "Tôi đi mua cho em vài bộ quần áo, em thích màu gì?"

Khuôn mặt của Chu An hơi nóng lên khi nghĩ đến số đo ba vòng của mình được viết trên mảnh giấy. Cô ngại ngùng nói: "Màu nào cũng được. Tôi cũng không nhìn thấy, màu nào cũng vậy thôi."

Thẩm Chu Niên ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt sắc bén, nghiêm túc nói: "Em mặc cho chúng tôi xem rồi chọn."

Chu An nghĩ một chút, cuối cùng nói: "Tôi rất thích màu nude."

Thẩm Chu Niên khựng lại, anh dùng hết kinh nghiệm sống hai mươi mốt năm cuộc đời của mình cũng không thể đoán ra màu nude là màu gì, anh liền thắc mắc hỏi: "Nude... là màu gì?"

Chu An mỉm cười.

Cô mím môi để không cười thành tiếng, bình tĩnh lại một chút trước khi nói: "Màu be, trắng sữa và hồng nhạt là những màu tương đồng với màu da."

“Tôi hiểu rồi.” Thẩm Chu Nhiên nhìn cô, tự giễu bản thân, nhưng lại có chút chân thành: “Cứ cười anh đi. Đừng kìm nén cảm xúc, sau này muốn cười thì cười, muốn khóc thì cứ khóc, đừng quan tâm đến cái nhìn của người khác."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play