“Ôi, Thẩm tiên sinh, cô Chu, hai người trở về đúng lúc quá!” Nhìn thấy Thẩm Chu Niên và Chu An lần lượt đi đến cửa khu ký túc xá nữ của tu viện, nữ tu người Trung Quốc cầm áo choàng chạy tới vui vẻ nói: "Tôi đã chuẩn bị bữa trưa cho hai người, cửu biệt thắng tân hôn, chúng tôi không làm phiền hai người nữa!"

“Hình như họ đã hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta.” Chu An khẽ kéo ống tay áo Thẩm Chu Niên, Thẩm Chu Niên quay đầu lại cúi người lại gần, Chu An nói nhỏ: “Có cần tôi đi giải thích không?

"Không cần." Thẩm Chu Niên cười nhìn cô, cũng trầm giọng nói: "Có lẽ cô ấy hiểu lầm ý của câu này."

Chu An trầm ngâm gật đầu, cũng có khả năng.

Bữa trưa rất phong phú, Chu An ngửi được mùi thịt nướng, thịt xông khói, còn có cả món canh mà cô không nói được là món gì cùng với mùi rượu táo. Những quả táo tươi ngon ủ lên mùi rượu chua ngọt, Chu An đột nhiên có hơi muốn uống.

Thẩm Chu Niên lấy đĩa bít tết của Chu An đến trước mặt mình, dùng dao cắt thành từng miếng to bằng đồng xu, lại cắm lên mỗi miếng thịt một cái que ngắn, thuận tiện cho Chu An tự mình ăn.

Anh đưa lại cho Chu An, nhắc nhở cô vị trí của từng món ăn.

Thẩm Chu Niên rót cho cô một cốc bơ mới xay, nhưng Chu An lại quay về phía ly rượu táo, có vẻ rất muốn.

Thẩm Chu Nhiên hơi nhướng mày: "Đã từng uống rượu chưa?"

Chu An thành thật nói: "Chưa từng."

Nhưng cô vẫn hăng hái tranh thủ: “Tôi đã lớn rồi, có thể uống một ít.”

Cô duỗi ngón tay ra, làm động tác một ít.

Cuộc trò chuyện quen thuộc này, rất giống một đứa bé xin người lớn được uống rượu trong bữa tiệc của gia đình khi còn nhỏ.

Thái dương của Thẩm Chu Niên nhanh chóng co lại, sau đó có chút bất lực bật cười. Rõ ràng anh chỉ lớn hơn Chu An hai tuổi, tại sao cô lại xem anh giống như là trưởng bối chứ?

Không phải là một người anh trai thân thiết, thân thiện, muốn gì cứ lấy sao?

Hình tượng trong lòng Chu An sẽ không phải là một ông chú trưởng thành thận trọng đấy chứ?

Thẩm Chu Niên rút nút bật ra, rót nửa chén rượu táo vào ly rượu, đưa vào tay Chu An, "Uống từ từ."

Chu An cười tít cả mắt cảm ơn anh, cầm ly rượu lên nhấp một ngụm nhỏ. Vị ngon ngọt bùng nổ trên đầu lưỡi, thơm ngon đến nỗi khiến Chu An ngẩng đầu.

Thẩm Chu Niên cũng nhấp một ngụm, anh chậm rãi giải thích với Chu An: "Sản phẩm này sản xuất ở Frankfurt, loại em uống là loại rượu táo mới, thời gian lên men không dài, nồng độ cồn thấp. Nếu em thích hương vị này, sau này tôi đưa em đi tham gia Lễ hội rượu táo ở Frankfurt."

Chu An nghiêng đầu, chậm chạp gật đầu.

Thẩm Chu Niên chăm chú nhìn khuôn mặt của Chu An, tận mắt nhìn thấy hai má Chu An đỏ lên trong vòng một phút. Hàng mi dài cong rủ xuống, dưới mắt cũng đỏ lên nhàn nhạt.

Đầu mũi cũng nhuộm màu hồng nhạt.

Lúc này cuối cùng anh cũng hiểu trang điểm kiểu say rượu mà Tần Duyệt Nhan nói là như thế nào rồi. Cũng hiểu rằng kiểu trang điểm này thích hợp nhất với ánh mắt mơ màng và đôi môi căng mọng mang theo chút nước.

Thẩm Chu Niên thu hồi ánh mắt, đứng dậy đi đến bên cạnh Chu An, lòng bàn tay trống rỗng bảo vệ đầu của Chu An đề phòng cô nghiêng ngả té xuống.

“Chu An, say rồi à?” Giọng nói của Thẩm Chu Niên truyền từ trên đỉnh đầu Chu An xuống.

Chu An nhẹ nhàng phát ra một tiếng a, ngẩng đầu về phía phát ra tiếng nói, đôi môi đóng rồi lại mở: "Vịt mẹ, vịt con muốn đi ngủ."

Thẩm Chu Niên:?

Thẩm Chu Niên: "Vịt mẹ... là ai?"

Mí mắt Chu An chậm rãi khép lại, vương tay lên túm lấy góc áo Thẩm Chu Niên.

Thẩm Chu Niên:…

Vịt mẹ là ai không nói cũng rõ rồi.

Thẩm Chu Niên không nhúc nhích, trước lúc Chu An ngủ tranh thủ hỏi, "Tại sao tôi lại là vịt mẹ? Hả?"

Chu An nghiêng đầu vào lòng bàn tay Thẩm Chu Niên, mặt áp vào lòng bàn tay khô ráo và ấm áp của anh, mùi hương bạc hà dìu dịu khiến cô rất thư thái, cô mơ hồ nói: "Bởi vì vịt con không có nhà nữa, người đồng ý đưa tôi theo chính là vịt mẹ của tôi."

Thẩm Chu Niên thở dài một tiếng, cúi đầu nhẹ nhàng gọi tên cô bên tai cô. Sau khi xác định Chu An đã ngủ rất say rồi, Thẩm Chu Niên cúi người, bế cô lên đi vào phòng ngủ.

Chỉnh nhiệt độ lò sưởi trong phòng ngủ xong, Thẩm Chu Niên đắp chăn kỹ cho Chu An.

Anh lấy máy tính xách tay ra, ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách ở buồng trong, lập kế hoạch cho tương lai của Chu An.

Anh nhìn tập tin dần dần dài ra thì không khỏi bật cười.

Đành để bản thân ấm ức làm vịt mẹ vậy.

Lúc Chu An tỉnh lại đã là chín giờ tối, cô ngủ đến mức toàn thân mơ hồ.

Cô chỉ nhớ rằng cô và Thẩm Chu Niên ăn trưa, uống một chút rượu táo, sau đó cô không thể nhớ ra điều gì nữa.

Cô sẽ không say khướt đấy chứ?

Chu An có chút phiền muộn, sau khi thức dậy đi thẳng vào phòng tắm rửa mặt, cố gắng tìm lại ký ức.

Nghe thấy tiếng động trong phòng ngủ, Thẩm Chu Niên ở bên ngoài đợi mười phút, sau đó gõ cửa hai lần, "Tôi vào được không?"

“Được.” Chu An lập tức vuốt phẳng nếp nhăn trên sô pha, ngồi thẳng cơ thể có chút căng thẳng nhìn về phía cửa.

Chu An: "Anh còn chưa trở về hả."

Thẩm Chu Niên đưa cho cô một cái kẹo bạc hà, ngồi xuống ghế sô pha đối diện cô, khẽ cười nói: "Hôm nay tôi đến đây là có nhiệm vụ."

Chu An xấu hổ nói nhỏ: "Xin lỗi nhé, tôi uống say mất, không gây phiền phức gì cho anh chứ?"

“Không có phiền phức, em chỉ là ngủ mất thôi, rất yên lặng.” Thẩm Chu Niên cũng không nói thêm về tình trạng sau khi say rượu của cô, chuyển sang chủ đề khác: “Tôi nhận được thông báo từ bệnh viện, dự kiến tuần tới em có thể nhập viện rồi."

Chu An cong môi cười, "Tốt quá."

“Chúc mừng.” Từ tận đáy lòng Thẩm Chu Niên vui mừng cho cô, “Nhưng trong thời gian chờ, ngoài việc chờ đợi, cũng có thể suy nghĩ về tương lai của em.”

"Tương lai?"

Từ này đối với Chu An mà nói rất xa lạ.

Khi còn học cấp hai, cô chỉ mong sau này có thể kiếm thật nhiều tiền đưa bà nội đi xem thế giới bên ngoài, sau khi được ba ruột đưa về nhà, trong lòng cô luôn nghĩ làm thế nào để hoá giải sự chán ghét của mẹ kế đối với cô, làm thế nào để hòa nhập vào gia đình đó, sau khi đến biệt thự Gia Ninh, thậm chí cô không dám nghĩ đến sau khi Phó Minh Sâm liên hôn với người khác thì cuộc sống của cô sẽ thế nào.

Cô có tương lai rồi sao?

Có một giọng nói trong tim cô trả lời cô một cách chắc chắn, đúng vậy, cô có thể kiểm soát tương lai của mình rồi.

“Chu An, em mới mười chín tuổi, tương lai của em sẽ rất tươi sáng.” Thẩm Chu Niên hơi nghiêng người, đặt hai tay lên đầu gối, nghiêm túc nhìn Chu An: “Em muốn đi học, đi làm hay là du lịch khắp thế giới tôi đều sẽ dốc hết sức ủng hộ. Thành tích trung học của em rất xuất sắc, em cũng rất có thiên phú về ngôn ngữ, chỉ cần em dốc sức siêng năng, ở bất kỳ lĩnh vực nào em đều có thể toả sáng."

Chu An rất biết ơn Thẩm Chu vì đã đánh giá cao bản thân.

Đáy mắt cô lấp lánh, suy nghĩ một lúc mới nói, "Tôi còn chưa từng nghĩ đến sau khi hồi phục thì tôi phải làm gì. Anh có đề xuất gì không?"

Thẩm Chu Niên: "Tôi nghĩ, trước khi em tìm được nghề nghiệp yêu thích, đi học trước đã. Một tấm bằng tốt nghiệp không hề quan trọng, nhưng tôi hy vọng em sẽ cảm nhận được những điều tốt đẹp của thời đại học."

Mặc dù thời gian đại học và thạc sĩ của anh trôi qua rất áp lực và vội vàng, nhưng anh hy vọng Chu An có thể trải qua cuộc sống của một người bình thường. Kết bạn, tham gia các cuộc hẹn,... giống như mẹ anh nói vậy.

Chu An tò mò hỏi: "Anh có thể kể cho tôi về cuộc sống đại học của anh được không?"

Nghe vậy, Thẩm Chu Niên sờ mũi, suy nghĩ trở nên bế tắc.

"Đi học, viết luận văn, diễn thuyết ở các diễn đàn, tham gia các buổi thuyết trình học thuật…"

Thẩm Chu Niên không kể tiếp được nữa.

Nói thêm nữa, có lẽ sẽ khiến cô gái từ bỏ mất.

Chu An mím môi trêu chọc anh, "Có vẻ không tươi đẹp lắm đâu."

Thẩm Chu Niên cụp mi xuống, cũng cong môi cười.

Anh hắng giọng, "Tóm lại, nếu như em muốn học đại học trong nước, vậy có thể phải tham gia thi đại học. Trường đại học nước ngoài thì dễ vào hơn, em chọn chuyên ngành muốn học xong, còn lại cứ để tôi sắp xếp."

Tu viện mười giờ gác cổng, bởi vì Chu An còn chưa nghiêng về chuyên ngành nào, cuối cùng Thẩm Chu Niên dành nửa tiếng để giới thiệu cho Chu An mấy chuyên ngành phổ biến.

“Chu An,” Thẩm Chu Niên bước ra cửa, đưa tay giữ cửa, nói với Chu An: “Tất cả đều là do em lựa chọn, điều duy nhất em cần phải suy nghĩ chính là có thích hay không."

Chu An tiễn anh tới cửa, nghe xong lời này ngơ ngác sau đó khẽ cười gật đầu.

Ở bên cạnh Thẩm Chu Niên, cô càng cảm thấy yên ổn hơn. Bồ công anh vẫn luôn phiêu bạt cuối cùng đã bén rễ trên một mảnh đất màu mỡ.

“Ngủ ngon.” Chu An nói.

“Ngủ ngon.” Thẩm Chu Niên nói xong thì đóng cửa lại cho cô.

——

Khách sạn năm sao nơi Thẩm Chu Niên ở cách tu viện không xa, lái xe mười phút là đến.

Sau khi tập thể dục được một tiếng, Thẩm Chu Niên vào phòng tắm tắm rửa. Trong nửa tiếng đồng hồ, màn hình điện thoại đã sáng lên năm, sáu lần, lúc Thẩm Chu Niên từ phòng tắm đi ra, người bên kia đã không kiềm chế được gọi lại cho anh.

Thẩm Chu Niên liếc nhìn tên người gọi, từ tốn lau tóc, tiện tay ném khăn vào giỏ, uể oải ngồi trên sô pha nghe máy, giọng nói uể oải: "Alo."

"Anh họ, sao anh không trả lời tin nhắn của em!"

Thẩm Chu Niên nhướng mày, đưa điện thoại ra xa: “Bây giờ anh xem, cúp máy."

“Đừng, đừng, đừng, em không nên nói chuyện với anh bằng giọng điệu này!" Tần Duyệt Nhan biết cuộc gọi này mà cúp thì không thể gọi lại được, thế là nhẹ nhàng nói: “Anh họ, em muốn xin anh chỉ giáo một việc.”

Thẩm Chu Niên: "Nói."

Tần Duyệt Nhan ngập ngừng nói, "Tiểu mỹ nhân đã đá Phó Minh Sâm có phải đang ở chỗ anh không?"

Thẩm Chu Niên nâng mí mắt: "Em hỏi cái này làm gì?"

“Mặc dù chuyện ba người do em không biết rõ, nhưng sự thật là em đã chen chân vào, nếu không xin lỗi thì em không vượt qua được rào cản trong lòng.” Giọng Tần Duyệt Nhan có chút suy sụp.

Tuần này, có ba mẹ và bạn thân khuyên bảo, cô ta đã hoàn toàn thoát khỏi nỗi đau thất tình rồi. Nhanh chóng đứng lên, nhanh chóng thoát ra xem như là ưu điểm của cô ta.

Nhưng vừa nghĩ đến bản thân đã khiến cuộc sống của một cô gái vô tội đảo lộn hoàn toàn cô ta liền khó chịu.

Cô ta đã điều tra qua bạn gái cũ của Phó Minh Sâm, tên là Chu An. Bây giờ không thấy cô nữa, đến cả chính Phó Minh Sâm cũng không biết cô đã đi đâu.

Nghĩ đến tin nhắn Thẩm Chu Niên gửi cho mình lúc trước, Tần Duyệt Nhan cảm thấy Chu An đã bị anh họ của mình mang đi.

Muốn ngăn chặn nhà họ Tần của cô ta tìm kiếm, tổng cộng cũng chẳng có mấy gia tộc.

"Anh trai tốt, anh nói cho em biết đi."

Tần Duyệt Nhan bắt đầu làm nũng.

Chiêu này của cô ta từ nhỏ lần nào cũng thành công, bởi vì Thẩm Chu Niên không chịu được giọng điệu buồn nôn như vậy.

"Không được." Lần này Thẩm Chu Niên rất kiên quyết.

“Tại sao vậy?” Tần Duyệt Nhan không hiểu.

"Em chỉ nghĩ đến bản thân mình," Thẩm Chu Niên ngữ khí nghiêm túc hơn, điều này làm cho Tần Duyệt Nhan vô cớ run lên: "Em chưa từng nghĩ đến có lẽ cô ấy không muốn gặp em sao? Em sẽ gây cho cô ấy tổn thương một lần nữa."

"Tần Duyệt Nhan, cô ấy đã bắt đầu một cuộc sống mới, thì đừng để cô ấy lại nhớ đến tên họ Phó kia nữa."

Tần Duyệt Nhan ngây người nghe Thẩm Chu Niên cúp điện thoại.

Những điều anh họ nói hình như rất đúng, người ta đã quyết định buông bỏ quá khứ, mình cũng không thể kéo cô ấy vào cơn ác mộng một lần nữa.

Tần Duyệt Nhan nghĩ thông suốt rồi.

Những gì cô ta nợ Chu An, cứ để Phó Minh Sâm trả lại.

Bây giờ tình hình Tập đoàn Phó Thị bấp bênh.

Phó Minh Sâm đắc tội với Tần Duyệt Nhan, trong lúc Phó Tấn Hoa đánh mắng Phó Minh Sâm thở gấp làm phát bệnh nhồi máu cơ tim, được đưa vào bệnh viện cấp cứu, bây giờ chưa rõ sống chết.

Con trai cả của nhà họ Phó, Phó Minh Viễn, chuyện anh ta cưỡng hiếp trẻ vị thành niên mấy năm trước bỗng nhiên bị tố cáo, bị kiểm sát viên bắt đi rồi. Người nhà họ Phó mềm rắn đủ cả cũng vô dụng, đứa con trai cả này xem như bị phế rồi.

Nhiều dự án lớn của Tập đoàn Phó Thị bỗng chốc mất sạch, trong lúc cả tập đoàn trên dưới đều đang vô cùng lo lắng thì chuỗi vốn quốc tế lại xảy ra vấn đề. Trong khi Phó Minh Sâm đang xử lý cục diện hỗn loạn này thâu đêm suốt sáng, trên mạng lại xuất hiện mấy người con riêng của Phó Tấn Hoa.

Cuộc chiến giành tài sản hết sức căng thẳng.

Người nhà họ Phó đều cho rằng là nhà họ Tần ra tay.

Thật ra không phải.

Nếu như chỉ là nhà họ Tần ra tay, nhà họ Phó đã sớm biến mất rồi. Nền móng của nhà họ Phó ở thủ đô không vững chắc, đối với những nhà quyền thế danh tiếng mà nói chẳng qua chỉ là cát sỏi mà thôi.

Là Thẩm Chu Niên quyết định giữ lại cho Phó Minh Sâm chút hơi tàn.

Dù sao thì một năm trước Phó Minh Sâm đã từng cứu Chu An.

Nếu đã không thể cạn tàu ráo máng với Phó Minh Sâm, thì tạo cho anh ta chút rắc rối thì có thể, tốt nhất là khiến cho anh ta cảm thấy khó chịu lại chẳng thể tức giận điên cuồng.

Tần Duyệt Nhan nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt bỗng chốc sáng lên.

Cô ta sai bảo, "Để lộ ít tin tức cho Phó Minh Sâm."

Nửa đêm, phòng làm việc chủ tịch tập đoàn Phó Thị sáng đèn.

Trông coi phòng hồi sức tích cực cả một đêm, giành giật cơ hội thể hiện trước mặt ông cụ với những đứa con riêng khác, Phó Minh Sâm đã mệt mỏi đến mức không nhấc nổi chân.

Nhưng tập đoàn vẫn còn một mớ lộn xộn chờ anh ta giải quyết.

Những đứa con riêng kia chỉ biết chia tài sản, còn chẳng giúp được điều gì hết.

Tập đoàn Phó Thị không thể sụp đổ, nếu không thì những năm này anh ta đấu đá Hứa Minh Viễn, làm tổn thương trái tim Chu An còn có ý nghĩa gì nữa?

Đầu có đau đến nổ tung cũng phải nhanh chóng giải quyết các công việc tồn đọng.

Anh ta vừa mở máy tính thì một thám tử tư gọi đến: "Giám đốc Phó, có tin tức về cô Chu An rồi!"

Ngay lập tức, Phó Minh Sâm đứng dậy, không quan tâm gì nữa nói: "Nhanh nói!"

"Cô Chu An bị người quyền lực nhất đưa đi!"

Đồng tử Phó Minh Sâm đột nhiên co rút lại, vẻ mặt không thể tin được.

Người quyền lực nhất, ý nói là những gia tộc quyền thế danh tiếng khắp nơi, nhà họ Phó của anh ta đến cả dâng trà rót nước cho người ta cũng không đến lượt. Trong đó có những người, anh ta may mắn gặp được trong bữa tiệc sinh nhật của cha Tần Duyệt Nhan, chắc hẳn là anh ta cũng chẳng có cơ hội nào gặp được nữa.

"Là ai?" Anh ta thở gấp hỏi.

“Không điều tra được, tất cả tin tức đều đã bị chặn.” Người ở đầu dây bên kia thở dài, “Giám đốc Phó, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, cả đời này anh cũng không gặp được cô Chu nữa đâu.”

Đầu gối của anh ta đập mạnh xuống sàn, Phó Minh Sâm quỳ xuống đất, vẻ mặt u sầu lộ ra vẻ mất tinh thần.

Đôi tay anh ta mải miết cào xuống sàn nhà khóc một cách đau khổ.

"Chu An... Chu An, tôi sai rồi... Tôi hối hận rồi..."

Qua một đêm, râu ria anh ta xồm xoàm lôi thôi lếch thếch, trong mắt hiện rõ hốc hác, nhìn như già đi mười tuổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play